Thông thường, người có đôi mắt này nếu không được hỗ trợ hoặc hướng dẫn thì sẽ rất sợ hãi. Nhìn thấy thứ không thuộc về thế giới này có ai mà không hoang mang. Nhưng có vẻ Khải Luân không phải tự nhiên mà có đôi mắt này.
“Một tai nạn nghiêm trọng mà không chết thì có thể là điều kiện để khai mở đôi mắt âm dương sao?” Khải Luân hỏi lại.
“Nó như một món quà khi em bước đến cửa tử thần và trở về.”
Năm mười tuổi, cả nhà Khải Luân bị một chiếc xe lạc tay lái đâm vào. Cha và mẹ của cậu ra đi mãi mãi sau vụ tai nạn ấy, để lại cậu một mình trên cõi đời này. Tai nạn ấy vô cùng nghiêm trọng nhưng cậu đã không chết. Cậu đã bước một chân đến cửa tử thần nhưng rồi trở ra. Từ sau đó, thảng hoặc cậu lại bị những cơn đau đầu kéo đến hành hạ và lắm lúc nhìn thấy những thứ kì quái, xa lạ, không thuộc về thế giới này, như người phụ nữ luôn đi theo Đình Trường kia, như những luồng khói đen mà cậu thấy trên đường đến khu mộ phía Đông... và trong căn nhà này, cậu đã nhìn những thứ khác nữa.
Khải Luân không hoảng sợ, vì cậu tin trên đời có ma quỷ, những thứ thuộc về cõi âm và nếu cậu không làm gì thì những thứ ấy cũng không thể làm khó cậu. Tuy nhiên, đó là vì đôi mắt âm dương của Khải Luân chưa khai mở hoàn toàn. Nếu thật sự mang một đôi mắt hoàn chỉnh thì những thứ Khải Luân có thể nhìn thấy không dừng lại ở mức dễ chịu. Chưa kể, dạo gần đây thứ mà cậu nhìn thấy khá là bất ổn, thậm chí còn có thể giao tiếp và dường như nó đang mong muốn điều gì đó ở cậu.
“Mỗi khi đau đầu em đều nhìn thấy một người phụ nữ đi theo anh. Bà ấy có nét mặt rất buồn.”
Khải Luân tiết lộ điều mình nhìn thấy. Cậu tin rằng Đình Trường sẽ tin lời cậu nói, thay vì lo lắng anh sẽ nghĩ cậu bị chứng hoang tưởng.
Đình Trường bước đến cái tủ nhỏ trong phòng khách. Anh lấy ra một khung hình bằng gỗ cũ rồi đưa cho Khải Luân.
“Có phải đây là người em thấy không?”
Khải Luân vươn tay nhận lấy khung hình. Mặc dù bức ảnh đã cũ, phai màu nhưng cậu chắc chắn người trong hình chính là người phụ nữ đang đứng bên cạnh Đình Trường lúc này.
Cậu nhẹ gật đầu. Đình Trường mỉm cười rồi nhận lại khung ảnh.
“Là mẹ anh đấy. Bà mất khi anh mới lên tám. Cha anh vẫn thường nói rằng mẹ luôn ở bên cạnh và bảo vệ anh. Nhưng anh chưa từng tin.”
Anh nhìn Khải Luân, ánh mắt anh đượm buồn, giọng nói có chút run rẩy: “Hoá ra... hoá ra bà vẫn luôn bên cạnh anh, chỉ là anh không thể nhìn thấy mà thôi.”
Khải Luân kéo Đình Trường xuống và ôm anh. Cậu từng trải qua nỗi đau mất người thân. Cậu cũng ước gì có thể nhìn thấy cha và mẹ của mình. Nhưng người ta thường bảo: Những người khi sống hạnh phúc hoặc không có gì luyến tiếc thì khi chết sẽ không hoá thành oan hồn.
Cha mẹ của Khải Luân đã sống rất hạnh phúc. Và có lẽ họ tin tưởng vào dì dượng nên không luyến tiếc hay lo lắng cho Khải Luân mà rời khỏi thế giới này. Nhưng mẹ của Đình Trường thì khác, có lẽ bà đã lo lắng cho anh nên vẫn còn ở đây.
Đình Trường nghẹn ngào: “Anh mong mẹ có thể siêu thoát. Mong mẹ có thể an nghỉ và đừng lo lắng cho anh. Mong bà có thể đến một thế giới tốt đẹp hơn.”
Đôi mắt màu bạc của Khải Luân vẫn còn, cậu nhíu mày nhìn mẹ của Đình Trương đứng bên cạnh. Vẻ mặt bà vô cùng đau khổ, nhưng bà lại không nói bất kỳ điều gì?
“Bác... bác có điều gì muốn nói không?” Khải Luân thử hỏi bà.
Lần đầu gặp Đình Trường, Khải Luân đã nhìn thấy bà. Cậu đã hỏi bà là ai nhưng tuyệt nhiên không có câu trả lời. Hoặc giả cậu lúc ấy không thể giao tiếp với oan hồn.
Lần này, khi biết mình có khả năng nhìn rõ cõi âm và cõi dương, cậu mạnh dạn thử giao tiếp với bà ấy lần nữa.
Mẹ của Đình Trường quay sang nhìn Khải Luân, môi bà mấp máy nhưng không có bất kỳ âm thanh nào phát ra. Khải Luân nhíu chặt mày và bắt đầu đọc khẩu ngữ để cố tìm được thông điệp nào đó.
“Bảo... bảo... vệ... linh... hồn. Bảo vệ linh hồn?”
Cậu bật hỏi lại. Oan hồn của mẹ Đình Trường gật nhẹ đầu. Đình Trường nghe thế cũng nhìn quanh.
“Em đang nói chuyện với ai thế?”
Khải Luân nhẹ đáp: “Là mẹ anh.”
Đình Trường định nói gì đó thì bị Khải Luân giơ tay chặn lại: “Chuyện của anh nói sau. Em đang cần tập trung đọc khẩu hình.”
“Thời... gian... không... còn... nhiều... Thời gian không còn nhiều?”
Oan hồn của mẹ Đình Trường gật đầu xác nhận.
“Kẻ đó... sẽ... đến. Cứu...”
Bà chưa kịp nói hết câu thì chợt biến mất. Khải Luân cố gắng tìm khắp nơi nhưng không thấy bà ấy đâu. Đôi mắt của cậu cũng dần trở về màu đen và đầu không còn đau nữa.
Khải Luân không hiểu chuyện gì xảy ra. Cậu quay sang Đình Trường.
“Mẹ anh bảo kẻ đó sẽ đến và cứu ai đó. Nhưng là ai?”