Nhưng ông Đình Bá không hoảng sợ. Ông tĩnh tâm và để linh hồn của mình cảm nhận theo mọi thứ xung quanh. Dần dần xung quanh thân thể ông phát ra một vầng sáng trắng, dù mỏng manh nhưng vẫn tồn tại. Ông nhắm mắt và thiền định, vầng sáng ấy lớn dần lên và tỏa ra xung quanh.
“Cũng có chút năng lực đấy.” Giọng nói như sỏi đá chợt vang lên sau lưng.
Ông Đình Bá từ từ mở mắt ra và nhìn thấy tên mặc áo choàng đen.
“Là anh sao?”
“Còn có thể là ai?” Hắn đáp với vẻ dửng dưng.
Ông Đình Bá thận trọng dò xét biểu cảm trên gương mặt hắn nhưng kết quả thu lại không nhiều nhặn gì.
“Anh sẽ là người thực hiện nguyện ước cuối của tôi và dẫn tôi đến cánh cổng địa ngục, đúng không?”
Sứ giả địa ngục cười nhếch môi, những vết sẹo dài trên mặt chợt biến dạng theo đó: “Nguyện ước cuối cùng sao?”
“Ngày đó, tôi ký giao ước trở thành người dẫn đường vì mong muốn gặp lại vợ mình sau khi chết. Đó là nguyện ước cuối cùng của tôi.”
Nhưng tên sứ giả địa ngục không có gì là quan tâm đến vấn đề đó.
“Thật ra...” Hắn lưỡng lữ. Cái lưỡng lự này lại khiến ông Đình Bá thấy bất an đến lạ.
“Ta đã muốn để ngươi gặp vợ mình, coi như đó là phần quà bao năm qua ngươi đã dẫn dắt các linh hồn đến địa ngục. Nhưng mà...”
Ông Đình Bá vội vàng nói: “Có gì cứ nói thẳng. Tôi đã ở đây rồi, không có gì là không thể thẳng thắn với nhau.”
Tên mặc áo choàng đen tỏ vẻ lưỡng lự không muốn nói, rồi lại giả vờ buộc miệng: “Cái bí mật hồi sinh đó, đáng lý ông không nên biết.”
“Bí mật hồi sinh?” Ông Đình Bá có vẻ ngơ ngác.
Ông biết điều tên sứ giả nhắc đến là gì. Nhưng cái bí mật ấy thì liên quan gì đến tên sứ giả địa ngục? Và liên quan gì đến nguyện ước của ông kia chứ? Đáng lẽ ông không thể biết bí mật ấy, nhưng ông đã vô tình biết được.
Ban đầu, ông có chút hoang mang khi nghe điều đó. Thậm chí cảm thấy có thể người cho ông biết điều này cũng không đáng tin cậy. Nhưng từ sau khi ông nắm được thông tin đó, trùng hợp là ông gặp rất nhiều sự cố khi dẫn hồn. Gần nhất chính là gặp quỷ trên đường đến cánh cửa địa ngục và tý nữa thì chết tại nơi đó.
Ông cũng đoán ra được cái chết đột ngột của mình là có bàn tay của kẻ nào đó sắp đặt nhằm muốn chôn vùi bí mật ấy. Hiện tại, ông đã là một linh hồn, không lẽ kẻ ấy vẫn còn chưa chịu buông?
“Bí mật hồi sinh ấy chỉ là một câu chuyện đùa mà thôi. Tôi chưa từng tin điều đó.” Ông nói dối.
Sứ giả địa ngục nghe thế thì lập tức nhìn thẳng vào ông: “Ngươi không tin sao?”
Ông Đình Bá phì cười: “Ai lại tin một câu chuyện trẻ con như thế? Đừng bảo với tôi rằng anh cũng tin?”
Một phép thử đã được thả ra. Ông có thể lờ mờ đoán được kẻ đứng đằng sau vụ này. Nhưng càng nghĩ càng thấy không đúng. Nếu muốn giết ông thì có thể ra tay ngay, chẳng cần phải màu mè, vòng vo như vậy. Trừ khi còn điều gì đó mà ông không biết ẩn sau đó.
“Ta ư? Ta không tin. Đó là chuyện hoang đường. Ta chỉ muốn nhắc ngươi đừng tin vào điều đó thôi. Nếu nói lung tung, có thể gây hại cho ngươi đấy.”
Từ bao giờ mà tên sứ giả này lại tốt bụng thế này?
“An tâm, tôi không tin điều đó đâu. Nhưng khi nào thì tôi có thể gặp lại vợ mình?”
Sứ giả địa ngục nhìn vào đôi mắt đầy hy vọng của ông Đình Bá và cảm thấy khó chịu.
“Vợ ngươi chỉ là kẻ lừa dối mà thôi. Ngươi vẫn muốn gặp một người không chung thuỷ với ngươi sao?”
“Ý anh là gì?”
Tên sứ giả bắt đầu cảm thấy hài lòng với nét mặt này của ông Đình Bá. Nhân loại như thế này mới đúng, đầy hoài nghi, bất an và tham lam.
“Đứa con ngươi ngày đêm yêu thương là con của kẻ khác.”
Hắn muốn khiến ông Đình Bá đau khổ, tuyệt vọng. Chỉ có như thế thì linh hồn thuần khiết này mới có thể hóa thành quỷ dữ và như thế mới có thể giúp hắn. Đình Bá từng là người dẫn dắt linh hồn, nếu ông ta hoá quỷ và hắn ăn được linh hồn ông ta thì chắc chắn sức mạnh của hắn sẽ tăng lên gấp bội.
“Thì sao? Tôi đã biết từ mấy mươi năm trước rồi. Nhưng đó là tai nạn. Minh Nguyệt chưa từng phản bội tôi, cũng không muốn làm tôi buồn. Nhưng tôi vì yêu cô ấy, không muốn cô ấy chịu khổ, không muốn đứa bé sinh ra không có cha nên tôi đã nài nỉ cô ấy để tôi ở làm cha đứa bé, làm chồng cô ấy. Thế thì sao?”
Tên sứ giả có vẻ sửng sốt. Tên đàn ông này biết tất cả mà vẫn chấp nhận sao?
“Ngươi không thấy tức giận sao?”
Ông Đình Bá trầm ngâm suy nghĩ. Dòng ký ức của ông chợt quay về câu chuyện của ba mươi mấy năm về trước, khi ấy ông và Minh Nguyệt vẫn chỉ là những cô cậu sinh viên với những dự định tương lai rực rỡ. Những tưởng khi tốt nghiệp họ sẽ cưới nhau và cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc, nhưng không nghĩ rằng bi kịch đã đến và từ đó cuộc đời của họ phải sang trang.