Ba tiếng chuông lớn chợt vang lên. Ngay sau khoảnh khắc ấy, một vùng không gian chợt bị xé toạc và lộ ra một lỗ đen to đùng.
“Đây có phải là... cánh cửa mà tên sứ giả nhắc đến không?” Đình Trường thì thầm.
“Em không biết, nhưng hắn bảo rằng khi nguyện vọng hoàn thành thì cánh cửa sẽ mở ra. Hẳn là nó.”
Đình Trường bước vào: “Cậu đi theo tôi!”
Linh hồn của Hùng Thuận lơ lửng trôi theo Đình Trường, Khải Luân theo sau. Ngay lập tức, cánh cửa mở ra không gian mới đóng lại. Trước mắt họ chợt mở ra một cánh cổng rực lửa, giữa cánh đồng là một con đường đất thẳng tắp. Cả hai men theo con đường ấy để vượt qua cánh đồng. Lửa sáng rực hai bên, nhưng tuyệt nhiên lại không nóng như họ tưởng tượng. Đình Trường vô cùng cảnh giác, nhưng một đường này không xảy ra vấn đề gì.
Sau khi vượt qua cánh cổng, họ nhìn thấy một thế giới u ám, khói bụi mịt mù. Ánh sáng mờ ảo chiếu sáng lên những dãy núi lửa đang phun trào, tạo ra một bầu không khí nóng bức và áp lực. Tiếng của những linh hồn mắc kẹt đâu đó đang đang rên rỉ thống khổ đầy ấp không gian.
Bầu trời đen tối, chỉ có một vài ngọn lửa nhỏ rải rác loáng thoáng lên. Những con đường đá vụn và gai góc trải dài trước mắt Đình Trường. Và dường như trong không khí trộn lẫn thứ gì đó khiến anh và Khải Luân cảm thấy khó thở.
Đình Trường lên tiếng cảnh báo: “Cẩn thận dưới chân.”
Đây là một nơi tối tăm và u ám, không có sự sống tồn tại. Nó là một thế giới hoàn toàn khác biệt, nơi mà ánh sáng bị chôn vùi bởi bầu không khí đen tối và sự tàn phá. Không có cây cỏ xanh tươi, không có hoa nở rực rỡ, không có chim hót hay con vật chạy nhảy. Chỉ còn lại những hình dạng ma quái và sự lưu đày của những linh hồn bị ám.
Có thể họ đã may mắn khi vượt qua cánh đồng rực lửa nhưng nơi này lại rất khác. Cả Đình Trường và Khải Luân không biết rằng đây vốn dĩ là con đường dẫn đến cánh cổng địa ngục. Bất kỳ linh hồn nào đi qua cũng sẽ gặp rất nhiều vấn đề. Chính vì thế mà cần có người dẫn dắt linh hồn vì người dẫn dắt linh hồn được bảo vệ khi đi qua khu vực nguy hiểm này. Tuy nhiên, vì đây là con đường dẫn vào địa ngục nên không tránh khỏi những tình huống ngoài ý muốn. Trong trường hợp đó thì người dẫn dắt linh hồn cũng không hẳn là tuyệt đối an toàn. Nên hãy luôn cẩn thận và chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nguy hiểm nào có thể xảy ra.
Cả ba chầm chậm tiến thẳng theo con đường xuyên qua vùng đất âm u này. Xa xa, họ nhìn thấy cánh cửa màu đen to lớn, âm trầm đến doạ người. Dường như cánh cổng này được làm từ chất liệu như kim loại, với những biểu tượng ma quỷ và hình ảnh của những linh hồn bị ám.
“Đây là cánh cổng vào địa ngục sao?” Khải Luân thốt lên.
Cánh cửa đen nặng nề mở ra. Một tiếng “xì” lớn kèm theo đó là một luồng sương mù dày đặc chợt trào ra.
Cả ba lập tức lùi lại. Phía sau cánh cổng, hai cái bóng to lớn lù lù tiến ra.
Cổng địa ngục được canh giữ bởi những sinh vật mạnh mẽ hoặc ác quỷ. Những sinh vật này đóng vai trò là người bảo vệ địa ngục và đảm bảo rằng chỉ linh hồn mới có thể đi qua.
Ác quỷ đang canh giữ cánh cửa địa ngục có một ngoại hình đáng sợ và đậm chất ma quái. Hình dáng của nó cao khoảng hai mét, da của ác quỷ màu đen. Trên da, có những đốm lửa và mảnh vụn đá cháy rực rỡ, tạo ra sự hung hãn trên bề mặt của nó. Mắt của ác quỷ có màu đỏ, như lửa đang cháy, toát lên sự tàn ác và độc ác. Khuôn mặt của chúng có những nét vẽ mờ mờ, tạo nên một biểu cảm đáng sợ và hiểm ác. Răng nanh sắc nhọn và dài, như một cây móng vuốt sẵn sàng để xé xác bất kỳ kẻ xâm nhập nào.
Chúng mang trên mình một bộ giáp đen, được làm từ chất liệu không rõ, với các điểm nhấn màu đỏ bùng cháy. Đôi cánh gấp lại bên hông, có màu đen tối và có vân mờ mờ như lửa. Chân của chúng có móng vuốt sắc nhọn, thích hợp để trèo leo và tiến công.
Ánh sáng điểm rải rác trong không gian xung quanh ác quỷ, làm nổi bật nét đáng sợ và quỷ quyệt của chúng. Mỗi lần ánh sáng lấp lánh, Đình Trường và Khải Luân có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo và đáng sợ phát ra từ hai tên quỷ dữ này.
Nhiệm vụ của ác quỷ canh giữ cánh cửa địa ngục là giữ cho cánh cửa đó luôn được đóng chặt và không cho bất kỳ linh hồn nào ngoài địa ngục có thể trốn thoát. Chúng cũng phải đảm bảo rằng không có ai từ thế giới khác có thể tiếp cận cánh cửa này và xâm phạm địa ngục. Công việc này yêu cầu chúng có sự hung ác, mạnh mẽ và không ngừng nghỉ.
“Tới đây thôi!” Một trong hai tên ác quỷ lên tiếng. Giọng nó sắc lẻm và cao vút.
“Linh hồn bước vào, người dẫn dắt linh hồn ở lại.” Tên còn lại ra lệnh. Giọng của tên này thì lại trầm đục và khó nghe.
Hùng Thuận không sợ hãi, cậu quay lại nhìn Đình Trường và Khải Luân: “Cảm ơn hai anh đã đưa tôi đến đây.”
Linh hồn vừa bước vào thì cánh cổng địa ngục lập tức đóng lại.