Hơn một tháng sau khi dọn ra khỏi nhà Linh Lan đang vật vã tìm việc làm cho mình, do sắp diễn ra lễ tốt nghiệp nên cô quyết định phải đi tìm việc trước khi tốt nghiệp, cả ngày của Linh Lan quanh quẩn ở kí túc xá sau đó lại đi nộp CV ứng tuyển, thỉnh thoảng cô cũng có nghĩ đến Trình Phong không biết anh đã nói với cả nhà chuyện anh và cô Ly hôn chưa? cũng không biết anh đã về quân đội chưa? Liệu anh có buồn khi hai người ly hôn không?
Rất rất nhiều câu hỏi được đặt ra nhưng lại chẳng có ai giải đáp cho cô cả.
Còn Cố Diệu thì không cần phải liều mạng như Linh Lan do Ba Mẹ cô đã định hướng cho cô tiếp nhận công ty của gia đình nên sau khi tốt nghiệp Cố Diệu liền vào công ty làm việc.
Niếu người ngoài nhìn vào sẽ nói rằng Cố Diệu thật may mắn vì nhà có công ty sau này cũng không cần liều mạng làm việc, cũng không cần phải làm nhân viên mà trực tiếp có thể làm sếp, Cố Diệu cũng không cần nhìn sắc mặt người khác mà sống.
Nhưng thật ra chỉ người ở trong chăn mới biết chăn có rận, thứ mà mọi người nhìn thấy và đánh giá là vẻ hào nhoáng bên ngoài chứ không ai quan tâm rằng cô đã thật sự muốn làm công việc gì? Liệu đó có phải việc cô muốn làm? Chưa từng có ai tôn trọng quyết định của cô cả kể cả ba mẹ mình.
Đúng là Cố Diệu là tiểu thư có ba mẹ yêu thương, đường cô đi đã được ba mẹ trãi thảm đỏ nhưng đó không phải thứ cô muốn, Cố Diệu sinh ra đã được định sẵn là người thừa kế công ty cho nên những gì mà cô học chưa bao giờ thoát khỏi việc kinh doanh.
Cố Diệu cũng đã từng nói với Linh Lan thật ra cô ấy không thích học luật cô muốn vào showbiz cô muốn trở thành một người mẫu, cô muốn toả sáng trên sân khấu, muốn bước đi trên sàn catwalk, muốn được trình diễn những bộ trang phục xinh đẹp nhất.
Lần đầu tiên nghe Cố Diệu nói về ước mơ của mình Linh Lan rất nhiệt tình ủng hộ bởi vì cô thấy Cố Diệu thật sự phù hợp để trở thành một người mẫu, gương mặt xinh đẹp, dáng người chuẩn chỉnh, làn da trắng thật sự rất đẹp, và quan trọng hơn đó là ước mơ của Cố Diệu nên dù như thế nào Linh Lan cũng nhất quyết ủng hộ tuy nhiên sau này Ba Mẹ Cô nhất quyết phản đối dần đà Cố Diệu cũng trở nên nản lòng nên cô ấy quyết định học chung ngành với Linh Lan ít nhất họ có thể đồng hành cùng nhau.
Có lẽ Cố Diệu cũng không phải la trường hợp duy nhất mà chúng ta nhìn thấy sự áp đặt của ba mẹ lên con cái của mình, ngoài kia cũng sẽ có rất nhiều, rất rất nhiều trường hợp như thế, có người vì áp đặt của Ba Mẹ của gia đình mà cả đời phải gắn bó với công việc mà mình không hề yêu thích nhưng cũng có người qua thời gian tiếp xúc học tập lại trở nên yêu thích ngành nghề đó tuy nhiên không phải ai cũng may mắn như thế.
Hôm nay Cố Diệu và Linh Lan vào căn tin của trường ăn trưa thì tình cờ gặp được Tần Phát, lí do mà anh xuất hiện ở đây chính là Tần Phát là giảng viên đại học Nam Kinh chuyên ngành Luật.
Cố Diệu và Linh Lan nhìn thấy Tần Phát thì ai cũng giật mình mà đứng im trong đầu hai người lúc này thầm niệm chú
“ Đừng thấy, đừng thấy tôi, làm ơn, làm ơn”
Tuy nhiên những lời cầu nguyện đó không có kết quả bởi vì Tần Phát đã đi về phía họ, thấy không chạy trốn được Linh Lan lên tiếng chào anh.
- Giáo sư Tần ạ, thầy đến đây ăn trưa sao?
“ Trùng hợp thế nhưng tôi đã ăn rồi ”
Cố Diệu lúc này không dám nhìn thẳng vào Tần Phát, cô thầm nhủ trong đầu
“ Lan Lan xin lỗi cậu mình chùn trước đây”
- Xin lỗi mình đau bụng quá mình về kí túc xá trước nhé.
Cố Diệu nói nhỏ vào tai Linh Lan sau đó thì dùng tốc độ nhanh chất chạy đi, tuy nhiên người tính đâu bằng trời tính Tần Phát vừa thấy Cố Diệu có dấu hiệu chạy trốn thì gọi to
“ Bạn học Cố” vì anh cố gọi to nên tất cả mọi người trong căn tin hình như điều đang nhìn về phía họ, Cố Diệu có hơi xấu hổ cô từ từ quay lại đi đến chỗ anh.
- Thầy có chuyện gì?
Linh Lan đứng một bên thấy có hơi bất tiện cô biết Tần Phát chắc có chuyện muốn nói với Cố Diệu nên cô thức thời lên tiếng trước.
- Cố Diệu mình hơi mõi chân nên mình đến bàn trước nhé.
Thấy Linh Lan nối giáo cho giặt Cố Diệu trừng mắt với cô miệng lẩm bẩm “ Lục Linh Lan mình giết cậu”
- Đừng nhìn nữa
Tần Phát lên tiếng muốn Cố Diệu chú ý đến mình.
- Chiều nay ba giờ đến văn phòng gặp tôi.
“ Tại sao tôi phải tới”
Vì chiều cao của Cố Diệu chỉ có một mét sáu bảy còn Tần Phát thì tận một mét bảy lăm nên khi nói chuyện cô sẽ phải ngước lên, lúc này Cố Diệu trừng mắt hung dữ nhìn anh.
“ Bài luận văn của em như thế mà cũng đòi tốt nghiệp, chiều nay em không đến thì khỏi cần tốt nghiệp nữa”.
- Thầy..
Cố Diệu chưa nói hết câu thì Tần Phát đã quay lưng đi mặc kệ Cố Diệu gọi, bởi vì anh biết chiều nay nhất định cô sẽ đến.
Cố Diệu tức giận đùng đùng đi đến bàn ngồi đối diện với Linh Lan.
- Ây Thầy Tần đã nói gì với cậu thế?
Cố Diệu nghe Linh Lan hỏi thì gục xuống bàn miếu máo
“ Anh ta nói bài luận văn của tớ vậy mà cũng muốn tốt nghiệp,bảo tớ chiều nay đến văn phòng anh ta”.
- Sao lại thế chứ? Chắc Thầy ấy đùa cậu thôi.
Cố Diệu càng miếu máo gương mặt ảo não muốn khóc đến nơi.
“ Tớ sợ quá, tớ muốn tốt nghiệp với cậu”
Linh Lan cũng không biết phải nói sao bởi vì cô đâu phải giảng viên đâu chắc chắn là luận văn đó có tốt hay không.
- Thôi chiều nay cậu đến văn phòng thầy ấy là biết ngay mà, ngoan ăn trưa đi.
Kết quả Cố Diệu vì câu nói của Tần Phát mà lo lắng không thôi, vừa đúng ba giờ là cô đã chạy như bay đến văn phòng của anh.
Mà Tần Phát bên này đang ung dung nhàn nhã uống trà, lúc anh thấy Cố Diệu đến thì cười vui vẻ
- Rất hoan nghên tinh thần đúng giờ của bạn học Cố.
Cố Diệu không vui nổi cô ngồi xuống ghế rồi vào thẳng vấn đề
“ Rốt cuộc Thầy có chuyện gì? Bài luận văn của em thế nào?”
Tần Phát nhìn gương mặt xinh đẹp của Cố Diệu trở nên ửng hồng vì tức giận, mái tóc dài cũng trở nên rối có lẽ vì cô gấp rút chạy đến đây đã rất lâu rồi anh chưa được gặp cô, càng nhìn anh càng cảm thấy tiếc nuối Cố Diệu của anh càng lớn càng xinh đẹp nhưng ngay cả tư cách đồng hành cùng cô anh cũng không có.
Tần Phát rót cho Cố Diệu một cốc trà, anh sợ cô chê bẩn nên đã lau tách một lượt rất cẩn thận, Cố Diệu quan sát anh nhìn thấy cảnh này thì đuôi mắt của cô hơi cụp xuống từ bé đến lớn anh luôn rất cẩn thận mà chăm sóc cô, lúc nào cũng ân cần như thế.
Cố Diệu khó khăn mở miệng:
- Rốt cuộc là Có chuyện gì? Niếu không thì em về trước.
“ Em không muốn gặp tôi đến thế à?
Nghe Tần Phát nói thế thì cô đã có thể khẳng định bài luận văn của mình đã an toàn, biết nhau từ nhỏ đến hiện hại đã gần hai mươi năm sao cô không biết tính anh cho được.
- Vậy xem ra thật sự không có chuyện gì rồi, vậy em về trước.
- Này Cố Diệu chuyện đã qua lâu như vậy rồi em còn định tránh anh đến bao giờ?
Cố Diệu dừng bước lúc này Tần Phát đang nhìn dáng vẻ cố kiềm nén của cô, lòng anh đau nhói,
Cố Diệu quay lại nhìn anh
- Tần Phát chính anh cũng nói chuyện qua lâu rồi, đúng qua lâu rồi nên tôi không còn nhớ nữa cũng không có ý tránh né gì anh, nên anh cũng không cần lừa tôi đến đây đâu.
Tần Phát đứng dậy anh bước đến chỗ Cố Diệu anh càng tiến cô càng lùi đến khi lưng của Cố Diệu chạm vào tường còn Tần Phát cách cô không đến nữa bước chân.
Tần Phát cuối người anh nhìn thẳng vào đôi mắt quật cường của Cố Diệu tay anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô như lúc trước.
- Cố Diệu đừng giận nữa.
Tần Phát tôi không giận, dù sao anh cũng đã có vị hôn thê rồi sau này đừng có quấn theo tôi nữa.
Hơn nữa sau này cũng đừng lừa tôi như hôm nay nữa.
Nói xong Cố Diệu không chần chừ mà hất tay Tần Phát, một mình bước ra khỏi văn phòng, Tần Phát nhìn theo bóng lưng ngoan cường của Cố Diệu mà lắc đầu anh thật sự không biết nên làm gì cho đúng nữa.
Mối quan hệ giữa Cố Diệu và Tần Phát có thể gọi là thanh mai trúc mã, nhà hai người sát bên cạnh nhau nên từ bé Cố Diệu và Tần Phát đã quen biết nhau, Tần Phát lớn hơn Cố Diệu bảy tuổi anh vẫn luôn xem cô như em gái nhỏ mà cưng chiều, sau này năm mười tám tuổi Tần Phát đu du học ở Pháp nhưng khi đi anh lại chẳng nói cho Cố Diệu biết, ngày đó cô khóc đến mức khiến Ba Mẹ Cố sợ hết cả hồn.
Tần Phát đi ròng rã bốn năm trời, năm Cố Diệu mười lăm tuổi thì Tần Phát quay về hai người lại thân nhau như trước, thỉnh thoảng anh sẽ dẫn cô ra ngoài đi chơi đi ăncó điều lúc này hai người vẫn chưa nhận ra được tình cảm của nhau.
Năm Cố Diệu hai mươi tuổi cô lấy hết dũng khí tỏ tình với Tần Phát cô muốn nói cho anh biết tâm tư của mình, kết quả lại bị anh từ chối Tần Phát lấy lí do anh luôn xem Cố Diệ như em gái của mình nên anh không thể đồng ý.
Kết quả vài hôm sau nhà họ Tần thông báo đã làm lễ đính hôn cho Tần Phát và vị hôn thê của anh là Lâm Chi, cô ta là tiểu thư nhà họ Lâm bằng tuổi với Tần Phát.
Ngày nghe tin Cố Diệu lại rơi vào tuyệt vọng thêm lần nữa, lần này còn đau hơn lúc anh đi du học nhưng lại chẳng nói cho cô biết, khoảng thời gian đó Cố Diệu liền dọn vào kí túc xá đồng hành bên cạnh cô là Linh Lan, đó là lí do vì sao Tần Phát luôn cảm kích và đối tốt với Linh Lan, chẳng có lí do nào khác ngoài việc Linh lan đã đồng hành bên cạnh giúp cô gái anh yêu vượt qua khoảng thời gian tồi tệ đó.
Từ đó Cố Diệu và Tần Phát rất ít khi gặp nhau cho đến một năm sau anh bất ngờ trở thành giảng viện đại học của trường mà Cố Diệu và Linh Lan đang học hai người mới gặp lại nhau.
Nhưng có điều Cố Diệu không hề biết rằng Tần Phát cũng yêu cô, thậm chí là yêu lâu hơn cô, tuy nhiên anh có nỗi khổ tâm của mình nhưng không thể nói ra niếu không với tấm bằng thạc sĩ danh giá của mình anh không cần phải chạy đến trường của cô làm giảng viên như thế này.
Hai người rõ ràng là yêu nhau xem nhau như là mạng sống của mình, cả tuổi trẻ đồng hành cùng nhau, sánh bước bên nhau cùng trãi qua những bước ngoặc cuộc đời vậy mà lại chẳng có nổi một danh phận để bên nhau.
Trong tình yêu sẽ không bao giờ có chỗ cho những hiểu lầm, nhưng đâu phải hiểu lầm nào cũng có thể giải thích, không phải nỗi khổ tâm nào cũng có thể nói ra, Tần Phát có nỗi khổ của mình Cố Diệu cũng có tổn thương của cô, cho nên việc hai người họ có thể xoá bỏ hiểu lầm mà yêu nhau hay không xem duyên phận thôi là chưa đủ, yếu tố quan trọng nhất là hai người có thật sự bao dung và thấu hiểu cho nhau hay chưa.
Ông trời sẽ không phụ người có lòng.
Rất rất nhiều câu hỏi được đặt ra nhưng lại chẳng có ai giải đáp cho cô cả.
Còn Cố Diệu thì không cần phải liều mạng như Linh Lan do Ba Mẹ cô đã định hướng cho cô tiếp nhận công ty của gia đình nên sau khi tốt nghiệp Cố Diệu liền vào công ty làm việc.
Niếu người ngoài nhìn vào sẽ nói rằng Cố Diệu thật may mắn vì nhà có công ty sau này cũng không cần liều mạng làm việc, cũng không cần phải làm nhân viên mà trực tiếp có thể làm sếp, Cố Diệu cũng không cần nhìn sắc mặt người khác mà sống.
Nhưng thật ra chỉ người ở trong chăn mới biết chăn có rận, thứ mà mọi người nhìn thấy và đánh giá là vẻ hào nhoáng bên ngoài chứ không ai quan tâm rằng cô đã thật sự muốn làm công việc gì? Liệu đó có phải việc cô muốn làm? Chưa từng có ai tôn trọng quyết định của cô cả kể cả ba mẹ mình.
Đúng là Cố Diệu là tiểu thư có ba mẹ yêu thương, đường cô đi đã được ba mẹ trãi thảm đỏ nhưng đó không phải thứ cô muốn, Cố Diệu sinh ra đã được định sẵn là người thừa kế công ty cho nên những gì mà cô học chưa bao giờ thoát khỏi việc kinh doanh.
Cố Diệu cũng đã từng nói với Linh Lan thật ra cô ấy không thích học luật cô muốn vào showbiz cô muốn trở thành một người mẫu, cô muốn toả sáng trên sân khấu, muốn bước đi trên sàn catwalk, muốn được trình diễn những bộ trang phục xinh đẹp nhất.
Lần đầu tiên nghe Cố Diệu nói về ước mơ của mình Linh Lan rất nhiệt tình ủng hộ bởi vì cô thấy Cố Diệu thật sự phù hợp để trở thành một người mẫu, gương mặt xinh đẹp, dáng người chuẩn chỉnh, làn da trắng thật sự rất đẹp, và quan trọng hơn đó là ước mơ của Cố Diệu nên dù như thế nào Linh Lan cũng nhất quyết ủng hộ tuy nhiên sau này Ba Mẹ Cô nhất quyết phản đối dần đà Cố Diệu cũng trở nên nản lòng nên cô ấy quyết định học chung ngành với Linh Lan ít nhất họ có thể đồng hành cùng nhau.
Có lẽ Cố Diệu cũng không phải la trường hợp duy nhất mà chúng ta nhìn thấy sự áp đặt của ba mẹ lên con cái của mình, ngoài kia cũng sẽ có rất nhiều, rất rất nhiều trường hợp như thế, có người vì áp đặt của Ba Mẹ của gia đình mà cả đời phải gắn bó với công việc mà mình không hề yêu thích nhưng cũng có người qua thời gian tiếp xúc học tập lại trở nên yêu thích ngành nghề đó tuy nhiên không phải ai cũng may mắn như thế.
Hôm nay Cố Diệu và Linh Lan vào căn tin của trường ăn trưa thì tình cờ gặp được Tần Phát, lí do mà anh xuất hiện ở đây chính là Tần Phát là giảng viên đại học Nam Kinh chuyên ngành Luật.
Cố Diệu và Linh Lan nhìn thấy Tần Phát thì ai cũng giật mình mà đứng im trong đầu hai người lúc này thầm niệm chú
“ Đừng thấy, đừng thấy tôi, làm ơn, làm ơn”
Tuy nhiên những lời cầu nguyện đó không có kết quả bởi vì Tần Phát đã đi về phía họ, thấy không chạy trốn được Linh Lan lên tiếng chào anh.
- Giáo sư Tần ạ, thầy đến đây ăn trưa sao?
“ Trùng hợp thế nhưng tôi đã ăn rồi ”
Cố Diệu lúc này không dám nhìn thẳng vào Tần Phát, cô thầm nhủ trong đầu
“ Lan Lan xin lỗi cậu mình chùn trước đây”
- Xin lỗi mình đau bụng quá mình về kí túc xá trước nhé.
Cố Diệu nói nhỏ vào tai Linh Lan sau đó thì dùng tốc độ nhanh chất chạy đi, tuy nhiên người tính đâu bằng trời tính Tần Phát vừa thấy Cố Diệu có dấu hiệu chạy trốn thì gọi to
“ Bạn học Cố” vì anh cố gọi to nên tất cả mọi người trong căn tin hình như điều đang nhìn về phía họ, Cố Diệu có hơi xấu hổ cô từ từ quay lại đi đến chỗ anh.
- Thầy có chuyện gì?
Linh Lan đứng một bên thấy có hơi bất tiện cô biết Tần Phát chắc có chuyện muốn nói với Cố Diệu nên cô thức thời lên tiếng trước.
- Cố Diệu mình hơi mõi chân nên mình đến bàn trước nhé.
Thấy Linh Lan nối giáo cho giặt Cố Diệu trừng mắt với cô miệng lẩm bẩm “ Lục Linh Lan mình giết cậu”
- Đừng nhìn nữa
Tần Phát lên tiếng muốn Cố Diệu chú ý đến mình.
- Chiều nay ba giờ đến văn phòng gặp tôi.
“ Tại sao tôi phải tới”
Vì chiều cao của Cố Diệu chỉ có một mét sáu bảy còn Tần Phát thì tận một mét bảy lăm nên khi nói chuyện cô sẽ phải ngước lên, lúc này Cố Diệu trừng mắt hung dữ nhìn anh.
“ Bài luận văn của em như thế mà cũng đòi tốt nghiệp, chiều nay em không đến thì khỏi cần tốt nghiệp nữa”.
- Thầy..
Cố Diệu chưa nói hết câu thì Tần Phát đã quay lưng đi mặc kệ Cố Diệu gọi, bởi vì anh biết chiều nay nhất định cô sẽ đến.
Cố Diệu tức giận đùng đùng đi đến bàn ngồi đối diện với Linh Lan.
- Ây Thầy Tần đã nói gì với cậu thế?
Cố Diệu nghe Linh Lan hỏi thì gục xuống bàn miếu máo
“ Anh ta nói bài luận văn của tớ vậy mà cũng muốn tốt nghiệp,bảo tớ chiều nay đến văn phòng anh ta”.
- Sao lại thế chứ? Chắc Thầy ấy đùa cậu thôi.
Cố Diệu càng miếu máo gương mặt ảo não muốn khóc đến nơi.
“ Tớ sợ quá, tớ muốn tốt nghiệp với cậu”
Linh Lan cũng không biết phải nói sao bởi vì cô đâu phải giảng viên đâu chắc chắn là luận văn đó có tốt hay không.
- Thôi chiều nay cậu đến văn phòng thầy ấy là biết ngay mà, ngoan ăn trưa đi.
Kết quả Cố Diệu vì câu nói của Tần Phát mà lo lắng không thôi, vừa đúng ba giờ là cô đã chạy như bay đến văn phòng của anh.
Mà Tần Phát bên này đang ung dung nhàn nhã uống trà, lúc anh thấy Cố Diệu đến thì cười vui vẻ
- Rất hoan nghên tinh thần đúng giờ của bạn học Cố.
Cố Diệu không vui nổi cô ngồi xuống ghế rồi vào thẳng vấn đề
“ Rốt cuộc Thầy có chuyện gì? Bài luận văn của em thế nào?”
Tần Phát nhìn gương mặt xinh đẹp của Cố Diệu trở nên ửng hồng vì tức giận, mái tóc dài cũng trở nên rối có lẽ vì cô gấp rút chạy đến đây đã rất lâu rồi anh chưa được gặp cô, càng nhìn anh càng cảm thấy tiếc nuối Cố Diệu của anh càng lớn càng xinh đẹp nhưng ngay cả tư cách đồng hành cùng cô anh cũng không có.
Tần Phát rót cho Cố Diệu một cốc trà, anh sợ cô chê bẩn nên đã lau tách một lượt rất cẩn thận, Cố Diệu quan sát anh nhìn thấy cảnh này thì đuôi mắt của cô hơi cụp xuống từ bé đến lớn anh luôn rất cẩn thận mà chăm sóc cô, lúc nào cũng ân cần như thế.
Cố Diệu khó khăn mở miệng:
- Rốt cuộc là Có chuyện gì? Niếu không thì em về trước.
“ Em không muốn gặp tôi đến thế à?
Nghe Tần Phát nói thế thì cô đã có thể khẳng định bài luận văn của mình đã an toàn, biết nhau từ nhỏ đến hiện hại đã gần hai mươi năm sao cô không biết tính anh cho được.
- Vậy xem ra thật sự không có chuyện gì rồi, vậy em về trước.
- Này Cố Diệu chuyện đã qua lâu như vậy rồi em còn định tránh anh đến bao giờ?
Cố Diệu dừng bước lúc này Tần Phát đang nhìn dáng vẻ cố kiềm nén của cô, lòng anh đau nhói,
Cố Diệu quay lại nhìn anh
- Tần Phát chính anh cũng nói chuyện qua lâu rồi, đúng qua lâu rồi nên tôi không còn nhớ nữa cũng không có ý tránh né gì anh, nên anh cũng không cần lừa tôi đến đây đâu.
Tần Phát đứng dậy anh bước đến chỗ Cố Diệu anh càng tiến cô càng lùi đến khi lưng của Cố Diệu chạm vào tường còn Tần Phát cách cô không đến nữa bước chân.
Tần Phát cuối người anh nhìn thẳng vào đôi mắt quật cường của Cố Diệu tay anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô như lúc trước.
- Cố Diệu đừng giận nữa.
Tần Phát tôi không giận, dù sao anh cũng đã có vị hôn thê rồi sau này đừng có quấn theo tôi nữa.
Hơn nữa sau này cũng đừng lừa tôi như hôm nay nữa.
Nói xong Cố Diệu không chần chừ mà hất tay Tần Phát, một mình bước ra khỏi văn phòng, Tần Phát nhìn theo bóng lưng ngoan cường của Cố Diệu mà lắc đầu anh thật sự không biết nên làm gì cho đúng nữa.
Mối quan hệ giữa Cố Diệu và Tần Phát có thể gọi là thanh mai trúc mã, nhà hai người sát bên cạnh nhau nên từ bé Cố Diệu và Tần Phát đã quen biết nhau, Tần Phát lớn hơn Cố Diệu bảy tuổi anh vẫn luôn xem cô như em gái nhỏ mà cưng chiều, sau này năm mười tám tuổi Tần Phát đu du học ở Pháp nhưng khi đi anh lại chẳng nói cho Cố Diệu biết, ngày đó cô khóc đến mức khiến Ba Mẹ Cố sợ hết cả hồn.
Tần Phát đi ròng rã bốn năm trời, năm Cố Diệu mười lăm tuổi thì Tần Phát quay về hai người lại thân nhau như trước, thỉnh thoảng anh sẽ dẫn cô ra ngoài đi chơi đi ăncó điều lúc này hai người vẫn chưa nhận ra được tình cảm của nhau.
Năm Cố Diệu hai mươi tuổi cô lấy hết dũng khí tỏ tình với Tần Phát cô muốn nói cho anh biết tâm tư của mình, kết quả lại bị anh từ chối Tần Phát lấy lí do anh luôn xem Cố Diệ như em gái của mình nên anh không thể đồng ý.
Kết quả vài hôm sau nhà họ Tần thông báo đã làm lễ đính hôn cho Tần Phát và vị hôn thê của anh là Lâm Chi, cô ta là tiểu thư nhà họ Lâm bằng tuổi với Tần Phát.
Ngày nghe tin Cố Diệu lại rơi vào tuyệt vọng thêm lần nữa, lần này còn đau hơn lúc anh đi du học nhưng lại chẳng nói cho cô biết, khoảng thời gian đó Cố Diệu liền dọn vào kí túc xá đồng hành bên cạnh cô là Linh Lan, đó là lí do vì sao Tần Phát luôn cảm kích và đối tốt với Linh Lan, chẳng có lí do nào khác ngoài việc Linh lan đã đồng hành bên cạnh giúp cô gái anh yêu vượt qua khoảng thời gian tồi tệ đó.
Từ đó Cố Diệu và Tần Phát rất ít khi gặp nhau cho đến một năm sau anh bất ngờ trở thành giảng viện đại học của trường mà Cố Diệu và Linh Lan đang học hai người mới gặp lại nhau.
Nhưng có điều Cố Diệu không hề biết rằng Tần Phát cũng yêu cô, thậm chí là yêu lâu hơn cô, tuy nhiên anh có nỗi khổ tâm của mình nhưng không thể nói ra niếu không với tấm bằng thạc sĩ danh giá của mình anh không cần phải chạy đến trường của cô làm giảng viên như thế này.
Hai người rõ ràng là yêu nhau xem nhau như là mạng sống của mình, cả tuổi trẻ đồng hành cùng nhau, sánh bước bên nhau cùng trãi qua những bước ngoặc cuộc đời vậy mà lại chẳng có nổi một danh phận để bên nhau.
Trong tình yêu sẽ không bao giờ có chỗ cho những hiểu lầm, nhưng đâu phải hiểu lầm nào cũng có thể giải thích, không phải nỗi khổ tâm nào cũng có thể nói ra, Tần Phát có nỗi khổ của mình Cố Diệu cũng có tổn thương của cô, cho nên việc hai người họ có thể xoá bỏ hiểu lầm mà yêu nhau hay không xem duyên phận thôi là chưa đủ, yếu tố quan trọng nhất là hai người có thật sự bao dung và thấu hiểu cho nhau hay chưa.
Ông trời sẽ không phụ người có lòng.