Trình Phong và Linh Lan về đến nhà thì đã là mười giờ đêm, vừa ngã lưng xuống sofa thì Linh Lan đã ngủ đến không biết trời trăng gì ngay cả quần áo cô cũng chưa thay, thấy cô mệt nên Trình Phong cũng không đánh thức mà bế cô lên phòng, một mình anh đi thu dọn quần áo lên tủ sau đó lại đi tắm.
Dường như cuộc sống của Trình Phong cũng không có quá nhiều sóng gió trước đây thì đi học, đi làm sau này thì vào quân đội rồi kết hôn, cuối cùng thì như hiện tại suốt ngày ở nhà còn không thì ở quân đội, có lẽ mọi người sẽ nghĩ Trình Phong sẽ có một cuộc sống rất phong phú dù sao là von nhà có điều kiện tướng mạo lại đẹp trai nói không ăn chơi dường như không đúng cho lắm, nhưng không Trình Phong sống như những người bình thường ngoài kia bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Cuộc sống của Linh Lan cũng thế cô không vui chơi bên ngoài bình thường niếu không đi học thì trở về nhà dù Trình Phong có nhà hay không có nhà thì Linh Lan vẫn sẽ theo thói quen đi học xong thì muốn về nhà, bởi vì với cô không đâu thoải mái như ở nhà cả.
Nhưng những con người bình thường ấy lại mang trong mình những khát vọng sống cao cả hơn ai hết, Trình Phong mang trong mình một lý tưởng sống một sứ mệnh thiên liên của người lính.
Lục Linh Lan mang trong mình một hoài bảo về tương lai cô khát khao có thể chạm đến tri thức trở thành những con người có ít cho xã hội, có thể ngoài kia có rất nhiều người sống một cuộc đời bình thường nhưng chúng ta không thể biết rằng họ đã sống nhiệt huyết và vĩ đại ra sao.
————
Tắm xong Trình Phong không vào phòng ngủ mà anh đi vào phòng sách, lúc sáng Trình Phong có nhận được điện thoại của Trịnh Tam cậu ấy nói Du Tố tìm anh nghe nói nhà họ Du gặp khó khăn đứng trước nguy cơ phá sản nên nhà họ Du muốn Du Tố gả cho nhà họ Trình để nhà họ Trình cứu giúp nhà họ.
Trong khi Trình Phong không ở đây thì Ba Mẹ Du đã không ít lần sang nhà họ Trình nói muốn gả Du Tố cho Trình Phong tuy nhiên lại bị Ông Nội Trình phản đối, trước đây ít nhiều gì nhà họ Du và nhà họ Trình cũng có giao tình nên ban đầu ông nội vẫn còn nể nan nhưng sau khi biết Ba Mẹ Du Muốn như thế thì ông nội Trình rất không hài lòng, dù gì Trình Phong cũng đã có vợ bọn họ làm như thế chẳng khác nào xem Linh Lan không ra gì? truớc mặt ông mà dám yêu cầu như thế đúng là nực cười mà.
Trình Phong vốn không suy nghĩ nhiều anh và Du Tố từng là thanh mai trúc mã với anh thì đã chấm dứt đoạn tình cảm đó lâu rồi bởi vì niếu anh đã chấp nhận tình cảm của Linh Lan thì nhất định sẽ không phản bội cô, điều khiến Trình Phong lo lắng chỉ là niếu Linh Lan biết chuyện anh sợ cô sẽ suy nghĩ nhiều dù sao hai người cũng mới bắt đầu anh sợ tình cảm chưa ổn định lại bị việc này phá hỏng.
Ngồi suy nghĩ một lúc Trình Phong gọi điện cho Trịnh Tam, vốn anh định gọi cho ông nội nhưng đã khuya có lẽ ông đã ngủ rồi.
- Cậu có biết là mấy giờ rồi không hả? Có để cho tôi ngủ không thế?
Đầu dây bên kia vang lên tiếng hét của Trịnh Tam
“ Bình thường giờ này chẳng phải cậu còn liêu lỏng ở quán bar sao? Sau hôm nay lại ngủ sớm thế?
Trịnh Tam như bị bắt bài anh lười giải thích mà vào thẳng vấn đề.
- Cậu gọi tôi có chuyện gì thế?
Trình Phong ngã lưng ra ghế, chân dài gác lên kệ đối diện, trên tay là điếu thuốc còn cháy dang dở, cả người chứa đựng sự lười biến tuy nhiên lại mang cho người khác cảm giác rất hấp dẫn.
“ Chuyện hôm trước của Du Tố, gần đây cô ấy có gọi cho tôi nhưng tôi không bắt máy tôi sợ cô ấy sẽ tìm đến nhà tôi, cho nên muốn nói với cậu niếu giúp gì được cô ấy thì cứ giúp dù gì trước đây cũng là bạn niếu thấy chết không cứu thì không đúng lắm nhưng tôi ra mặt không tiện niếu Linh Lan biết được tôi sợ cô ấy sữ nghĩ nhiều nên cậu giúp tôi là tiện nhất”
- Thật ra niếu cậu không mở lời thì tôi cũng sẽ giúp cô ấy, bạn bè bấy nhiêu năm nhìn cô ấy như thế tôi cũng không nỡ.
Trình Phong có chút trầm tư anh nói thêm vài câu sau đó liền cúp máy, anh không về phòng mà ngồi đó hút thêm vài điếu cả phòng điều bị bao phủ bởi một lớp khói thuốc.
Không biết Trình Phong ngồi đó bao lâu đến khi Linh Lan mở cửa bước vào bị khói thuốc làm cho ngộp nên ho vài cái, Trình Phong bị tiếng ho của Linh Lan khiến cho sực tỉnh anh dụi tàn thuốc sau đó vẩy tay. Lúc này Linh Lan đã tắm và thay quần áo xong lúc nảy cô ngủ dậy xem đồng hồ thì thấy đã hơn mười hai giờ khuya nhưng quay qua quay lại lại chẳng thấy anh đâu nên cô đi tìm anh kết quả là phát hiện anh ngồi đây hút thuốc.
Linh Lan bước đến ngồi lên đùi Trình Phong hai tay ôm lấy cổ anh.
- Cả người anh toàn là mùi thuốc,
Linh Lan làm ra vẻ chê bai nhưng thật ra cô không ghét khói thuốc đến thế, chỉ sợ anh hút nhiều ảnh hưởng đến sức khoẻ thôi vả lại nhìn lớp khói đọng lại trong phòng cũng biết được anh hút nhiều như thế nào rồi.
Hiện tại Linh Lan đang ngồi trên đùi Trình Phong nên cô cao hơn anh, Trình Phong hai tay ôm lấy eo của Linh Lan anh tựa đầu vào người cô có vẻ rất mệt mõi, Linh Lan cũng nhận ra sự mệt mõi trên người anh có lẽ do đi đường xa hơn nữa mấy ngày hôm nay toàn là anh chăm sóc cô.
- Anh mệt à? Linh Lan vừa nói vừa vỗ về vai anh.
Lòng Trình Phong bị hành động của Linh Lan khiến cho ấm áp anh lắc đầu.
“ Sao em không ngủ mà lại chạy sang đây?”
- Em ngủ dậy thì không thấy anh đâu nên mới đi tìm thử không ngờ anh lại ở đây hút thuốc.
Anh có chuyện gì khó chịu sao?
- Không có em đừng lo.
Nói xong Trình Phong lại đặt lên môi Linh Lan một nụ hôn sâu, bàn tay anh không yên phận mà len lõi vào trong áo của cô, cảm giác da thịt mềm mịn khiến cho Trình Phong càng mất kiểm soát mà dùng sức.
Hai người chính là tấm gương phản chiếu gõ nhất về sự trái ngược giữa nam và nữ, trước đây Trình Phong chưa từng nghĩ đến con gái có thể mềm đến vậy, bản thân anh bao nhiêu năm làm quân nhân từ bé đến lớn cũng chưa tiếp xúc quá gần với phụ nữ nên từ khi ở bên cạnh Linh Lan anh mới biết rằng hoá ra sức chịu đựng của bản thân lại tệ như vậy, ở bên cạnh Linh Lan hầu như anh điều bị mất kiểm soát.
Đôi môi của Trình Phong từ từ trược xuống cổ Linh Lan mà Linh Lan cũng bị anh hôn đến mơ hồ xung quanh cô chỉ cảm nhận được mùi thuốc lá của anh và cả đôi môi hơi lạnh của anh dường như đầu óc cô lúc này vô cùng nhạy cảm.
- Đau em.
Trình Phong cắn lên vai của Linh Lan khiến cô đau nhói.
“ Có được không em?”
Tuy câu nói của Trình Phong ngắn gọn nhưng Linh Lan có thể hiểu được anh muốn nói gì, Linh Lan không nói gì cô chủ động ôm cổ anh Trình Phong cũng hiểu ý mà ôm cô đứng dậy đi về phòng, thế là đêm nay cả hai người điều không ngủ được.
Linh Lan bị dày vò một đêm mãi đến tận gần sáng, thế mà lúc cô chợp mắt được một tí thì đã có người nhấn chuông in ỏi, Trình Phong nằm bên cạnh anh cũng vừa ngủ được một lúc hai tay vẫn còn ôm chặt cô, không rõ ai ở ngoài nhưng chuông cứ reo liên tục Linh Lan có hơi tức giận vừa sáng sớm mà đã đến làm phiền người ta nhấn chuông in ỏi, Linh Lan bước xuống giường định đi mở cửa nhưng chưa kịp đi cô đã bị Trình Phong kéo lại
- Em ngủ thêm đi để anh mở cửa cho.
Lúc này Trình Phong vẫn chưa mặc áo trên người anh chỉ có chiếc quần dài màu đen ở nhà, cả người trên để trần lộ ra bờ vai rộng và có cả cơ bắp rắn rỏi của mình, vì chưa mở rèm cửa nên cả căn phòng vẫn còn chìm trong bóng tối nên khung cảnh càng thêm ấm áp và huyền bí, Trình Phong với tay mặc áo thun vào lúc này cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Linh Lan anh liền bước đến chỗ cô
- Nhìn gì thế? Tối qua em chưa nhìn đủ à?
Linh Lan đột nhiên bị Trình Phong áp sát thì giật mình cô lùi người sau đó đẩy anh ra chỉ sợ anh lại làm bậy.
- Anh nhanh đi người ta đang đợi kìa.
“ Được”
Trình Phong không giấu được nét cười trong mắt, anh đi ra khỏi phòng.
Linh Lan nằm trên giường không nhút nhít ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà, có đôi lúc cô chính là như thế này ngơ ngơ ngẩn ngẩn cảm thấy mọi thứ quá mơ hồ, bản thân cố gắng học tập rồi cố gắng hạnh phúc nhưng khi hạnh phúc đến rồi thì lại lo sợ không thôi, sợ những thứ đó chỉ là ảo tưởng sợ bản thân bị lừa dối sợ không hiểu được lòng người.
Phải trãi qua nhiều chuyện, từng bị coi thường, bị lợi dụng, lừa dối, phản bội, tổn thương, tuyệt vọng thì bản thân mới hiểu rằng không có gì là mãi mãi, cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ may mắn có được tất cả những gì mình mong muốn và càng không tin trên đời này có người thành tâm tốt với mình.
Hạnh phúc đến quá bất ngờ việc chúng ta nên làm là trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau, suy nghĩ của Linh Lan hiện tại chính là cô yêu Trình Phong nhưng cô không tin anh yêu mình, bao nhiêu năm cô yêu anh nhưng anh lại chẳng mảy mai nhìn thấy vậy đột nhiên tình yêu của cô lại nhận được hồi đáp từ anh? Cô không tin nổi tuy nhiên sự nghi hoặc này Linh Lan chỉ giữ cho riêng mình thôi cô không dám hỏi thẳng.
Trình Phong mở cửa thì thấy người đứng ngoài cửa là Du Tố và còn có cả ba mẹ cô ta, nhìn thấy họ thì Trình Phong khá bất ngờ anh không ngờ rằng họ lại tìm đến tận nhà anh nhanh như thế.
- Hai bác đến đây có việc gì không thế?
Trình Phong không muốn mời họ vào nhà bởi vì Linh Lan đang ở nhà anh không muốn cô suy nghĩ nhiều.
“A Phong à hai bác có chuyện muốn nói với cháu”.
- Hai bác có thể đến nhà ông nội cháu còn đây là nhà riêng của cháu nên không tiện đâu ạ.
Nhận thấy thái độ của Trình Phong có phần xa lạ nên Du Tố bên cạnh liền khóc nất lên giọng nghẹn ngào
- Trình Phong sao anh lại đối xử với ba mẹ em như thế?
“ Du Tố xin lỗi nhưng hiện tại anh đã có vợ rồi nên anh không muốn làm cho cô ấy không vui”
Du Tố nghe thế thì càng thêm ấm ức
- Chẳng phải lúc trước anh muốn cưới em sao? Sao bây giờ lại như thế? Anh yêu em mà chúng ta lớn lên cùng nhau mà sao anh lại tuyệt tình như thế?
Có câu con người niếu bị dồn vào bước đường cùng thì chuyện gì cũng có thể làm chẳng hạn như nhà họ Du, từng là danh môn vọng tộc đến hiện tại lại muốn xin gả con gái mình cho người đã có vợ, Trình Phong vô cùng thương cảm cho bọn họ tuy nhiên anh sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với Linh Lan.
- Xin lỗi hai bác niếu có chuyện gì cần hai bác cứ đến Trình Gia ông cháu sẽ giải quyết hiện tại đây là nhà cháu cháu không thể tiếp mọi người được.
Nói xong thì Trình Phong đóng cửa sau đó vào nhà, mà Du Tố bị loạt hành động này của anh làm cho bất ngờ, cô vẫn luôn nghĩ Trình Phong còn yêu mình nên mới cùng ba mẹ mặt dày đến Trình Gia xin cưới bởi vì không ít lần Du Tố nghe Trình Vân Ly và mẹ Trình nói rằng họ không thích cô vợ này của Trình Phong, vì nghĩ rằng Linh Lan không được Trình Gia chấp nhận nên Du Tố mới muốn nhắc lại đoạn tình cảm từ bé với Trình Phong mà xin cưới, bởi vì Trình gia là một gia đình giàu có tuy không giàu nhất nhưng ít nhất cũng có thể giúp cho nhà họ Du thoát được kiếp nạn này, Du Tố cũng có thể sống trong nhung lụa vô lo vô nghĩ nhưng họ lại không ngờ Trình Phong lại thay đổi nhiều như thế.
Trên đời này điều sai lầm nhất là nghĩ rằng mọi chuyện sẽ luôn theo ý mình và tình cảm giữa người với người sẽ không bao giờ thay đổi.
Dường như cuộc sống của Trình Phong cũng không có quá nhiều sóng gió trước đây thì đi học, đi làm sau này thì vào quân đội rồi kết hôn, cuối cùng thì như hiện tại suốt ngày ở nhà còn không thì ở quân đội, có lẽ mọi người sẽ nghĩ Trình Phong sẽ có một cuộc sống rất phong phú dù sao là von nhà có điều kiện tướng mạo lại đẹp trai nói không ăn chơi dường như không đúng cho lắm, nhưng không Trình Phong sống như những người bình thường ngoài kia bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Cuộc sống của Linh Lan cũng thế cô không vui chơi bên ngoài bình thường niếu không đi học thì trở về nhà dù Trình Phong có nhà hay không có nhà thì Linh Lan vẫn sẽ theo thói quen đi học xong thì muốn về nhà, bởi vì với cô không đâu thoải mái như ở nhà cả.
Nhưng những con người bình thường ấy lại mang trong mình những khát vọng sống cao cả hơn ai hết, Trình Phong mang trong mình một lý tưởng sống một sứ mệnh thiên liên của người lính.
Lục Linh Lan mang trong mình một hoài bảo về tương lai cô khát khao có thể chạm đến tri thức trở thành những con người có ít cho xã hội, có thể ngoài kia có rất nhiều người sống một cuộc đời bình thường nhưng chúng ta không thể biết rằng họ đã sống nhiệt huyết và vĩ đại ra sao.
————
Tắm xong Trình Phong không vào phòng ngủ mà anh đi vào phòng sách, lúc sáng Trình Phong có nhận được điện thoại của Trịnh Tam cậu ấy nói Du Tố tìm anh nghe nói nhà họ Du gặp khó khăn đứng trước nguy cơ phá sản nên nhà họ Du muốn Du Tố gả cho nhà họ Trình để nhà họ Trình cứu giúp nhà họ.
Trong khi Trình Phong không ở đây thì Ba Mẹ Du đã không ít lần sang nhà họ Trình nói muốn gả Du Tố cho Trình Phong tuy nhiên lại bị Ông Nội Trình phản đối, trước đây ít nhiều gì nhà họ Du và nhà họ Trình cũng có giao tình nên ban đầu ông nội vẫn còn nể nan nhưng sau khi biết Ba Mẹ Du Muốn như thế thì ông nội Trình rất không hài lòng, dù gì Trình Phong cũng đã có vợ bọn họ làm như thế chẳng khác nào xem Linh Lan không ra gì? truớc mặt ông mà dám yêu cầu như thế đúng là nực cười mà.
Trình Phong vốn không suy nghĩ nhiều anh và Du Tố từng là thanh mai trúc mã với anh thì đã chấm dứt đoạn tình cảm đó lâu rồi bởi vì niếu anh đã chấp nhận tình cảm của Linh Lan thì nhất định sẽ không phản bội cô, điều khiến Trình Phong lo lắng chỉ là niếu Linh Lan biết chuyện anh sợ cô sẽ suy nghĩ nhiều dù sao hai người cũng mới bắt đầu anh sợ tình cảm chưa ổn định lại bị việc này phá hỏng.
Ngồi suy nghĩ một lúc Trình Phong gọi điện cho Trịnh Tam, vốn anh định gọi cho ông nội nhưng đã khuya có lẽ ông đã ngủ rồi.
- Cậu có biết là mấy giờ rồi không hả? Có để cho tôi ngủ không thế?
Đầu dây bên kia vang lên tiếng hét của Trịnh Tam
“ Bình thường giờ này chẳng phải cậu còn liêu lỏng ở quán bar sao? Sau hôm nay lại ngủ sớm thế?
Trịnh Tam như bị bắt bài anh lười giải thích mà vào thẳng vấn đề.
- Cậu gọi tôi có chuyện gì thế?
Trình Phong ngã lưng ra ghế, chân dài gác lên kệ đối diện, trên tay là điếu thuốc còn cháy dang dở, cả người chứa đựng sự lười biến tuy nhiên lại mang cho người khác cảm giác rất hấp dẫn.
“ Chuyện hôm trước của Du Tố, gần đây cô ấy có gọi cho tôi nhưng tôi không bắt máy tôi sợ cô ấy sẽ tìm đến nhà tôi, cho nên muốn nói với cậu niếu giúp gì được cô ấy thì cứ giúp dù gì trước đây cũng là bạn niếu thấy chết không cứu thì không đúng lắm nhưng tôi ra mặt không tiện niếu Linh Lan biết được tôi sợ cô ấy sữ nghĩ nhiều nên cậu giúp tôi là tiện nhất”
- Thật ra niếu cậu không mở lời thì tôi cũng sẽ giúp cô ấy, bạn bè bấy nhiêu năm nhìn cô ấy như thế tôi cũng không nỡ.
Trình Phong có chút trầm tư anh nói thêm vài câu sau đó liền cúp máy, anh không về phòng mà ngồi đó hút thêm vài điếu cả phòng điều bị bao phủ bởi một lớp khói thuốc.
Không biết Trình Phong ngồi đó bao lâu đến khi Linh Lan mở cửa bước vào bị khói thuốc làm cho ngộp nên ho vài cái, Trình Phong bị tiếng ho của Linh Lan khiến cho sực tỉnh anh dụi tàn thuốc sau đó vẩy tay. Lúc này Linh Lan đã tắm và thay quần áo xong lúc nảy cô ngủ dậy xem đồng hồ thì thấy đã hơn mười hai giờ khuya nhưng quay qua quay lại lại chẳng thấy anh đâu nên cô đi tìm anh kết quả là phát hiện anh ngồi đây hút thuốc.
Linh Lan bước đến ngồi lên đùi Trình Phong hai tay ôm lấy cổ anh.
- Cả người anh toàn là mùi thuốc,
Linh Lan làm ra vẻ chê bai nhưng thật ra cô không ghét khói thuốc đến thế, chỉ sợ anh hút nhiều ảnh hưởng đến sức khoẻ thôi vả lại nhìn lớp khói đọng lại trong phòng cũng biết được anh hút nhiều như thế nào rồi.
Hiện tại Linh Lan đang ngồi trên đùi Trình Phong nên cô cao hơn anh, Trình Phong hai tay ôm lấy eo của Linh Lan anh tựa đầu vào người cô có vẻ rất mệt mõi, Linh Lan cũng nhận ra sự mệt mõi trên người anh có lẽ do đi đường xa hơn nữa mấy ngày hôm nay toàn là anh chăm sóc cô.
- Anh mệt à? Linh Lan vừa nói vừa vỗ về vai anh.
Lòng Trình Phong bị hành động của Linh Lan khiến cho ấm áp anh lắc đầu.
“ Sao em không ngủ mà lại chạy sang đây?”
- Em ngủ dậy thì không thấy anh đâu nên mới đi tìm thử không ngờ anh lại ở đây hút thuốc.
Anh có chuyện gì khó chịu sao?
- Không có em đừng lo.
Nói xong Trình Phong lại đặt lên môi Linh Lan một nụ hôn sâu, bàn tay anh không yên phận mà len lõi vào trong áo của cô, cảm giác da thịt mềm mịn khiến cho Trình Phong càng mất kiểm soát mà dùng sức.
Hai người chính là tấm gương phản chiếu gõ nhất về sự trái ngược giữa nam và nữ, trước đây Trình Phong chưa từng nghĩ đến con gái có thể mềm đến vậy, bản thân anh bao nhiêu năm làm quân nhân từ bé đến lớn cũng chưa tiếp xúc quá gần với phụ nữ nên từ khi ở bên cạnh Linh Lan anh mới biết rằng hoá ra sức chịu đựng của bản thân lại tệ như vậy, ở bên cạnh Linh Lan hầu như anh điều bị mất kiểm soát.
Đôi môi của Trình Phong từ từ trược xuống cổ Linh Lan mà Linh Lan cũng bị anh hôn đến mơ hồ xung quanh cô chỉ cảm nhận được mùi thuốc lá của anh và cả đôi môi hơi lạnh của anh dường như đầu óc cô lúc này vô cùng nhạy cảm.
- Đau em.
Trình Phong cắn lên vai của Linh Lan khiến cô đau nhói.
“ Có được không em?”
Tuy câu nói của Trình Phong ngắn gọn nhưng Linh Lan có thể hiểu được anh muốn nói gì, Linh Lan không nói gì cô chủ động ôm cổ anh Trình Phong cũng hiểu ý mà ôm cô đứng dậy đi về phòng, thế là đêm nay cả hai người điều không ngủ được.
Linh Lan bị dày vò một đêm mãi đến tận gần sáng, thế mà lúc cô chợp mắt được một tí thì đã có người nhấn chuông in ỏi, Trình Phong nằm bên cạnh anh cũng vừa ngủ được một lúc hai tay vẫn còn ôm chặt cô, không rõ ai ở ngoài nhưng chuông cứ reo liên tục Linh Lan có hơi tức giận vừa sáng sớm mà đã đến làm phiền người ta nhấn chuông in ỏi, Linh Lan bước xuống giường định đi mở cửa nhưng chưa kịp đi cô đã bị Trình Phong kéo lại
- Em ngủ thêm đi để anh mở cửa cho.
Lúc này Trình Phong vẫn chưa mặc áo trên người anh chỉ có chiếc quần dài màu đen ở nhà, cả người trên để trần lộ ra bờ vai rộng và có cả cơ bắp rắn rỏi của mình, vì chưa mở rèm cửa nên cả căn phòng vẫn còn chìm trong bóng tối nên khung cảnh càng thêm ấm áp và huyền bí, Trình Phong với tay mặc áo thun vào lúc này cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Linh Lan anh liền bước đến chỗ cô
- Nhìn gì thế? Tối qua em chưa nhìn đủ à?
Linh Lan đột nhiên bị Trình Phong áp sát thì giật mình cô lùi người sau đó đẩy anh ra chỉ sợ anh lại làm bậy.
- Anh nhanh đi người ta đang đợi kìa.
“ Được”
Trình Phong không giấu được nét cười trong mắt, anh đi ra khỏi phòng.
Linh Lan nằm trên giường không nhút nhít ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà, có đôi lúc cô chính là như thế này ngơ ngơ ngẩn ngẩn cảm thấy mọi thứ quá mơ hồ, bản thân cố gắng học tập rồi cố gắng hạnh phúc nhưng khi hạnh phúc đến rồi thì lại lo sợ không thôi, sợ những thứ đó chỉ là ảo tưởng sợ bản thân bị lừa dối sợ không hiểu được lòng người.
Phải trãi qua nhiều chuyện, từng bị coi thường, bị lợi dụng, lừa dối, phản bội, tổn thương, tuyệt vọng thì bản thân mới hiểu rằng không có gì là mãi mãi, cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ may mắn có được tất cả những gì mình mong muốn và càng không tin trên đời này có người thành tâm tốt với mình.
Hạnh phúc đến quá bất ngờ việc chúng ta nên làm là trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau, suy nghĩ của Linh Lan hiện tại chính là cô yêu Trình Phong nhưng cô không tin anh yêu mình, bao nhiêu năm cô yêu anh nhưng anh lại chẳng mảy mai nhìn thấy vậy đột nhiên tình yêu của cô lại nhận được hồi đáp từ anh? Cô không tin nổi tuy nhiên sự nghi hoặc này Linh Lan chỉ giữ cho riêng mình thôi cô không dám hỏi thẳng.
Trình Phong mở cửa thì thấy người đứng ngoài cửa là Du Tố và còn có cả ba mẹ cô ta, nhìn thấy họ thì Trình Phong khá bất ngờ anh không ngờ rằng họ lại tìm đến tận nhà anh nhanh như thế.
- Hai bác đến đây có việc gì không thế?
Trình Phong không muốn mời họ vào nhà bởi vì Linh Lan đang ở nhà anh không muốn cô suy nghĩ nhiều.
“A Phong à hai bác có chuyện muốn nói với cháu”.
- Hai bác có thể đến nhà ông nội cháu còn đây là nhà riêng của cháu nên không tiện đâu ạ.
Nhận thấy thái độ của Trình Phong có phần xa lạ nên Du Tố bên cạnh liền khóc nất lên giọng nghẹn ngào
- Trình Phong sao anh lại đối xử với ba mẹ em như thế?
“ Du Tố xin lỗi nhưng hiện tại anh đã có vợ rồi nên anh không muốn làm cho cô ấy không vui”
Du Tố nghe thế thì càng thêm ấm ức
- Chẳng phải lúc trước anh muốn cưới em sao? Sao bây giờ lại như thế? Anh yêu em mà chúng ta lớn lên cùng nhau mà sao anh lại tuyệt tình như thế?
Có câu con người niếu bị dồn vào bước đường cùng thì chuyện gì cũng có thể làm chẳng hạn như nhà họ Du, từng là danh môn vọng tộc đến hiện tại lại muốn xin gả con gái mình cho người đã có vợ, Trình Phong vô cùng thương cảm cho bọn họ tuy nhiên anh sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với Linh Lan.
- Xin lỗi hai bác niếu có chuyện gì cần hai bác cứ đến Trình Gia ông cháu sẽ giải quyết hiện tại đây là nhà cháu cháu không thể tiếp mọi người được.
Nói xong thì Trình Phong đóng cửa sau đó vào nhà, mà Du Tố bị loạt hành động này của anh làm cho bất ngờ, cô vẫn luôn nghĩ Trình Phong còn yêu mình nên mới cùng ba mẹ mặt dày đến Trình Gia xin cưới bởi vì không ít lần Du Tố nghe Trình Vân Ly và mẹ Trình nói rằng họ không thích cô vợ này của Trình Phong, vì nghĩ rằng Linh Lan không được Trình Gia chấp nhận nên Du Tố mới muốn nhắc lại đoạn tình cảm từ bé với Trình Phong mà xin cưới, bởi vì Trình gia là một gia đình giàu có tuy không giàu nhất nhưng ít nhất cũng có thể giúp cho nhà họ Du thoát được kiếp nạn này, Du Tố cũng có thể sống trong nhung lụa vô lo vô nghĩ nhưng họ lại không ngờ Trình Phong lại thay đổi nhiều như thế.
Trên đời này điều sai lầm nhất là nghĩ rằng mọi chuyện sẽ luôn theo ý mình và tình cảm giữa người với người sẽ không bao giờ thay đổi.