• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra niếu như mọi việc chỉ dừng lại ở việc Trình Phong không yêu cô thì có lẽ Linh Lan vẫn có thể tiếp tục ở lại và yêu thương Trình Phong bởi vì đâu phải nói hết yêu là hết yêu, niếu mọi chuyện dễ dàng như thế thì ngoài kia tại sao còn có biết bao nhiêu người tự tử vì tình?

Thật ra Linh Lan không tính toán việc anh có yêu cô hay không cô chỉ biết bản thân mình yêu anh là được, nhưng mấy hôm trước lúc dọn phòng cho Trình Phong lúc vô tình cô đã tìm thấy một chiếc hộp nhỏ vì tò mò nên Linh Lan đã mở ra xem trong đó là bức thư mà Trình Phong đã viết cho Du Tố đại khái ngày mà anh viết chính là trước ngày họ kết hôn, có lẽ do không gửi thư kịp nên anh mới để ở đây hoặc anh muốn kỉ niệm để nhắc nhở bản thân rằng người anh yêu là Du Tố, bên trong hộp còn có những bức ảnh mà Trình Phong và Du Tố đã chụp cùng nhau từ bé đến lớn.

Niếu như mọi việc chỉ dừng lại ở đó thì có lẽ Linh Lan vẫn có thể bỏ qua và xem như chưa có gì tuy nhiên trong thư Trình Phong đã viết rằng

“ Người vợ anh sắp cưới của anh mỗi khi cười lên rất giống em nên mỗi khi cô ấy cười anh lại suy nghĩ đến em, có lẽ vì có nét giống em nên anh cũng không muốn cự tuyệt cuộc hôn nhân này nữa anh có thể xem như đã kết hôn với em, Du Tố chúng ta có duyên nhưng không phận anh có lỗi với em”.

Lục Linh Lan có thể chấp nhận một tình yêu hèn mọn, một tình yêu mà chỉ một mình cô độc diễn nhưng cô không thể chấp nhận làm người thay thế được, chỉ vì cô giống Du Tố nên muốn xem như anh kết hôn với Du Tố, quá là hoang đường.

Sai lầm của Linh Lan là yêu phải Trình Vân Phong còn sai lầm của Trình Vân Phong là xem Lục Linh Lan là thế thân của Du Tố. Những gì mà anh đã làm khiến cho cô có thể đưa ra quyết định Ly hôn có lẽ như thế mới là tốt cho hai người họ.

Nhốt mình trong phòng khóc đến chiều Linh Lan không biết bản thân đã ngủ từ bao giờ, đến lúc nhận được cuộc gọi của Mẹ cô mới giật mình tỉnh giấc, dù không muốn nhưng cô vẫn phải bắt máy.

“ Alo”

Đầu dây bên kia hớn hở mà vội vàng nói

“ Lan Lan à con đang làm gì đấy? Có khoẻ không?”

- Vẫn khoẻ, mẹ gọi con có chuyện gì thế?

Mẹ Lục nhận ra giọng con gái mình có hơi lạ nên hỏi “ Con khóc à? Sao lại khóc? Mẹ nghe nói Trình Phong vừa về hai đứa cãi nhau sao?

- Không có gì? Niếu không có gì thì con cúp máy đây?

Ây da sao con vội vã thế, Mẹ gọi muốn nói rằng ngày mai là sinh thần của anh trai con con nhớ về nhé dẫn theo cả Trình Phong nữa.

Nghe đến đây Linh Lan đã không thể nhịn được nữa mà lên tiếng.

- Anh trai nào? Tôi chỉ có một người anh trai trên là Lục Thương Nhạn thôi còn người mà bà nói tôi không biết.

“ Con gái gà con đừng không hiểu chuyện như thế chuyện đã hơn mười năm rồi con buông xuống đi”

- Tôi chính là không buông xuống được đó không phải nhà của tôi tôi sẽ không về đừng gọi cho tôi nữa.

Cúp máy tâm trạng của Linh Lan đã tệ càng thêm tệ, từ ngày ba của cô mất thì quan hệ giữa cô và mẹ nhày càng tệ cuối cùng chính là đi đến ngày hôm nay.

Ba Lục trước đây là lính cứu hoả ông luôn là người hùng trong lòng của Linh Lan và anh trai mười năm trước Ba Lục vì cứu một cậu thanh niên mà hy sinh lúc ông ra đi Linh Lan vừa tròn mười hai tuổi còn anh trai Lục Thương Nhạn đã mười bảy tuổi.

Năm ấy mất đi ba Linh Lan như mất đi cả thế giới, thế giới bé nhỏ chỉ còn lại mẹ và anh trai nhưng sóng gió chưa dừng lại ở đó, Mẹ của cô Trần Mỹ lại đi kết hôn với người đàn ông khác, ba mất chưa được hai năm mẹ cô đã vội vã kết hôn, người chồng mới của bà tên là Lý Văn ông có một người con riêng là Lý Lâm bằng tuổi với Thương Nhạn.

Mười ba tuổi Linh Lan và anh trai về sống với bà nội thế giới của cô chỉ còn lại bà và anh trai dù khó khăn nhưng bà nội luôn cố gắng cho hai anh em họ đi học tiếp, sau này anh trai vào trường quân đội Linh Lan và bà nương tựa nhau mà sống.

Người còn mẹ nhưng lại như chẳng có bà ấy không quan tâm đến sự sống chết của con cái chỉ lo cho gia đình mới của bản thân, yêu thương con chồng hơn con đẻ tuy nhiên có lẽ trời cao có mắt, bà ấy tái hôn nhưng không thể sinh con cho chồng mới hai người không hề có đứa con chung nào từ đó bà lại liên lạc với Linh Lan ý muốn sau này mất con chồng không lo thì con ruột lo lắng cho.

Sau này khi biết chuyện gia đình của người được Ba Linh Lan cứu đến tìm và trả ơn thì bà quay lại đòi đủ thứ tuy nhiên do đã tái hôn nên bà không có quyền yêu cầu còn bà nội Linh Lan và Ông nội Trình quyết định cho hai đứa cháu kết hôn xem như đền ơn đáp nghĩa, nhà họ Trình thay cho Ba Linh Lan chăm sóc cho cô đó là quyết định tốt nhất.

Lần đầu Linh Lan gặp Trình Vân Phong là năm mười lăm tuổi năm ấy anh đã hai mươi hai tuổi lần đầu tiên gặp anh là khi anh đến nhà bà nôi và còn giúp cô băng bó vết thương khi bị ngã xe đạp, tình yêu tuổi trẻ bắt đầu bằng cái nhìn hạn hẹp khi chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài và ngưỡng mộ những người đặc biệt tài giỏi hơn mình, nhà họ Trình tìm đến nhà bà nội muốn đền ơn, hôn sự hai người từ đó mà định.



Năm Linh Lan mười sáu tuổi người bà yêu quý nhất của cô đã ra đi vì bệnh tật, anh trai thì cônh tác tại quân đội nhà họ Trình đứng ra giúp đỡ lo cho hậu sự của bà, thế giới bé nhỏ của Linh Lan một lần nữa sụp đổ.

Sau khi bà mất Lục Thương Ngạn đưa em gái vào quân đội lấy danh nghĩa người thân để chăm sóc cũng tại đây cô lại gặp được Trình Vân Phong anh cũng ở cùng quân đội với anh trai cô, từ đó tình cảm càng thêm sâu đậm mặc dù là cô yêu đơn phương.

Năm Linh Lan hai mươi tuổi ông nội Trình ngỏ lời tổ chức hôn lễ cho Cô và Trình Vân Phong lúc này người thân duy nhất của cô là Lục Thương Ngạn nhưng anh không đồng ý anh không muốn ép gả em gái mình huống chi Linh Lan mới vừa tròn hai mươi tuổi, dù có phản đối thế nào nhưng lời ước định giữa ông nội Trình và bà nội cũng đã định anh không thể cãi huống chi anh còn không chăm sóc nổi cho Linh Lan mà nhà họ Trình còn hứa sẽ tiếp tục cho Linh Lan đi học.

Ngày bước vào lễ đường Trình Vân Phong thay người cha đã mất dắt em gái vào lễ đường anh cũng là người thân duy nhất của cô, bởi vì người mẹ của cô không đến, ngày hôm đó Thương Ngạn đã khóc anh khóc rất đau lòng sau khi ba và bà nội mất lần đầu tiên anh khóc đau đớn như thế.

Mãi cho đến sau này Linh Lan cũng không thể quên được ngày đó anh trai của cô đã khóc như thế nào cũng vì còn có anh trai là người thân duy nhất của cô người duy nhất chảy cùng dòng máu với cô tồn tại trên thế giới này nên cô luôn muốn anh bình an.

Nhớ đến Thương Nhạn Linh Lan thấy càng nhớ anh muốn nói chuyện xem anh thế nào nên cô lấy điện thoại gọi cho anh nhưng cô cũng không có hy vọng anh sẽ nghe máy vì có lẽ anh vẫn chưa được nghĩ phép, hơi thất vọng nên Linh Lan cầm theo di động xuống nhà muốn uống miếng nước không ngờ một lát sau điện thoại lại được thông qua, đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói trầm thấp.

- Anhh ơiii, đầu dây bên kia chưa kịp lên tiếng thì Linh Lan đã vội làm nũng

Nghe thấy giọng của em gái mình Lục Thương Nhạn nở nụ cười lâu năm chưa nở.

- Sao thế?

“ Không có gì chỉ là đột nhiên nhớ đến anh nên gọi hỏi xem khi nào anh về thôi?

- Sắp được nghĩ phép rồi có lẽ tuần sau anh sẽ về, em vẫn ổn chứ?

Đột nhiên nghe thấy câu hỏi của anh trai Linh Lan cảm thấy có hơi tủi thân, chính là cảm giác một mình chịu đựng sẽ không sao nhưng khi có ai đó quan tâm ân cần thì nước mắt lại không kìm chế được mà tuôn trào, cố nén nước mắt Linh Lan không muốn làm cho anh mình lo lắng.

“ Vẫn ổn ạ, anh nhớ giữ gìn sức khoẻ khi nào anh về chúng ta đi ăn lẩu nhé”

- Được em nhớ chăm học đấy.

“ Vâng ạ”

Lúc Trình Phong xuống nhà tình cờ nghe được giọng nói nũng niệu của Linh Lan làm cho giật mình, khỏi nói cũng biết là cô đang nói chuyện với Thương Nhạn, kết hôn hai năm số lần anh thấy Linh Lan nũng nịu như thế chỉ đếm trên đầu ngón tay đa phần là gọi cho Thương Nhạn còn lại thỉnh thoảng cô sẽ dùng giọng nũng niệu để bảo anh thử món ăn của cô.

Đối với Trình Phong Lục Linh Lan không phải là người yếu đuối nhưng cô biết mềm cứng đúng chỗ chính là biết nhìn vào sắc mặt người khác mà sống. Nhưng có lẽ cô sẽ không bao giờ dùng giọng điệu đó để nói chuyện với anh nữa bởi vì ngay cả nấu cơm cho anh cô còn không muốn.

- Trình Phong từ trên cầu thang nhìn xuống Cô gái mặc chiếc đầm hai dây màu trắng đang ngồi trên sofa, thật ra kết hôn hai năm anh có thể nhận ra sự thay đổi lớn từ Linh Lan, cô đã không còn là cô gái nhút nhát như từ vừa ở quê lên nữa mà thay vào đó là sự tự tin, thay đổi rõ ràng nhất vẫn là ở ngoại hình anh phải công nhận Lục Linh Lan lớn lên rất xinh đẹp, dáng người cao ráo mảnh khảnh, da trắng tóc dài xoăn nhẹ, cứ như cái tên của cô vậy trong trẻo lung linh.

Trình Phong có hơi giật mình vì suy nghĩ của mình anh cố bình tĩnh lại đi xuống nhà, Linh Lan đang mãi mê suy nghĩ về anh trai đột nhiên thấy Trình Phong ngồi xuống đối diện cô hơi giật mình, không biết anh đã xuống từ lúc nào.

- Tôi có chuyện muốn nói với em.

Chuyện gì?

Linh Lan hơi tò mò cô không biết anh có chuyện gì muốn nói với cô, số lần anh chủ động bắt chuyện với cô đếm một bàn tay cũng không hết.

- E đã thấy chiếc hộp trong phòng tôi?

Linh Lan không ngờ Trình Phong sẽ nói về vấn đề này cũng không ngờ anh sẽ hỏi thẳng cô, tuy nhiên đó không phải nỗi sợ lớn nhất cô chỉ sợ anh nói cô xúc phạm quyền riêng tư của người khác thôi, nhưng Linh Lan cũng không né tránh mà sẵn sàng thừa nhận.



- Đúng vậy.

“ Đó là lí do mà em muốn ly hôn”

Lúc này hai người nhìn thẳng vào mắt nhau mà nói chuyện một cách nghiêm túc nhất

“ Đó là một trong những lí do chứ không phải là tất cả”

- Vậy tôi sẽ nói về chiếc hộp đó.

Trình Phong tựa lưng vào ghế tay châm điếu thuốc sau đó nhàn nhã nói.

“ Chiếc hộp đó không phải của tôi, nói thì không đáng tin vì nó nằm ở trong phòng tôi lại còn có hình của tôi tuy nhiên đó không phải đồ của tôi, đúng trước đây tôi và Du Tố là thanh mai trúc mã nhưng đã là trước đây tôi cũng không phải kiểu người quyến luyến gì đấy, còn tin hay không là việc của em”.

Chỉ cần Trình Vân Phong nói không phải của anh thì Lục Linh Lan sẽ tin bởi vì thật sự cô yêu anh đã bảy năm nay, thời gian cô biết anh cũng không ngắn tính tình và nhân cách của anh cô rất rõ niếu việc của anh làm anh sẽ không chối, đương nhiên người ra vào nhà này đâu phải chỉ có hai người họ niếu không phải anh vậy thì còn ai khác ngoài bà mẹ chồng và cô em dâu đáng quý của cô nữa.

- Đương nhiên chỉ cần anh nói không phải anh em sẽ tin, nhưng mà ai là chủ nhân của chiếc hộp đó đã không còn quan trọng nữa rồi.

Trình Phong đưa điếu thuốc lên miệng vừa rít một hơi sau đó từ từ nhả khói vừa gật đầu tỏ ý muốn nghe Linh Lan nói tiếp.

Quả thật số lần Trình Phong hút thuốc là rất ít bởi vì anh là quân nhân nên rất có quy tắc tuy nhiên không thể công nhận dáng vẻ hút thuốc của anh quá đẹp.

Linh Lan nhìn gương mặt đẹp trai trước mắt sống mũi cao, mắt hai mí lông mày đen nhánh, môi mỏng quả thật quá đẹp gương mặt điển trai kết hợp với làn da màu đồng khiến cho cả người anh trở nên khoẻ khoắn và khí chất hơn hẳn, lúc Linh Lan đang quan sát người trước mặt thì anh cũng quan sát cô, mái tóc đen dài xoăn nhẹ kết hợp với làn da trắng khiến cho cả người cô trắng muốn phát sáng, đôi mắt trong veo như hồ nước sâu như muốn cho người ta nhìn vào một lần liền sa vào đó, sống mũi cao đôi môi đỏ mọng cả người trông xinh đẹp vô ngần, lần đầu tiên Trình Phong nghiêm túc ngắm nhìn người vợ của mình đây cũng là lần đầu tiên họ nghiêm túc nói chuyện với nhau.

Em muốn li hôn.

Lời nói của Linh Lan làm phá vỡ suy nghĩ của Trình Vân Phong

- Lí do?

- Trình Phong à lí do em muốn ly hôn là vì em không muốn yêu anh nữa sau và sau này cũng sẽ không yêu anh, thời gian hai năm đã cho em câu trả lời niếu như em vẫn còn cố chấp với anh với cuộc hôn nhân này thì em sẽ có lỗi với anh trai em và có lỗi với bản thân mình.

Ánh mắt của Trình Phong có hơi tức giận.

- Lục Linh Lan tôi đã nói chiếc hộp không liên quan tới tôi em đừng nháo nữa.

“ Không em đã nói không phải vì chiếc hộp, em yêu đơn phương bảy năm là đủ rồi em muốn tìm một người yêu em chăm sóc em theo đuổi em chứ không phải như hiện tại, niếu em cứ sống tạm bợ như thế thì em sẽ hối hận.

- Lục Linh Lan kết hôn là do em muốn bây giờ chán rồi liền nói không cần em muốn gì đây hả?

“ Trình Vân Phong anh không yêu em thì em giải thoát cho anh đấy, anh tìm Du Tố đi chẳng phải trước đây anh muốn kết hôn với Chị ta sao? Em muốn ly hôn”

Trình Vân Phong bật dậy anh dụi điếu thuốc vào gạt tàn sau đó buông ra hai chữ “ Mơ đi”

Trình Phong quay lưng đi lên phòng nhưng Linh Lan vẫn dõi theo bóng lưng anh đến khi cánh cửa đóng lại cô lẩm bẩm tự nói với mình

- Trình Phong niếu như anh yêu em một chút em cũng sẽ không tuyệt tình như thế này, em xin lỗi.

Trình Phong ở trong phòng mà vô cùng khó chịu Du Tố sao lại là Du Tố sao Linh Lan lại nhắc đến Du Tố, anh và Du Tố là chuyện của trước đây rồi tại sao đến bây giờ Linh Lan vẫn để trong lòng, đúng anh và Du Tố trước đây là thanh mai trúc mã nhưng hiện tại anh và cô ấy đã không còn liên lạc với nhau vả lại chiếc hộp đó cũng không phải của anh anh đã giải thích rồi sao Cô vẫn còn muốn ly hôn. Suy nghĩ quá rối trong lòng khó chịu Trình Phong tức giận mà đấm mấy cú vào tường kết quả trên tường dính vết máu của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK