• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lý Thuý Hoa, chồng chị không đến chỗ tôi, chị đừng cứ đứng ở đây gây chuyện mãi được không? Tôi hoàn toàn không thích chồng chị, hơn nữa anh ta cũng chả quen biết gì tôi, sao mà chị hay suy nghĩ nhiều quá vậy?”

Thấy Tống Ngọc Thanh không cho mình vào, sao Lý Thuý Hoa có thể nghe theo, trong lòng càng tin chắc là Trương Phú Quý đang ở trong phòng, thế là liền trực tiếp xông vào.

Hai người ầm ï thu hút sự chú ý của hàng xóm, người nào người nấy chạy tới khuyên can.

Cuối cùng mọi người cũng hiểu được chút ít từ trong cuộc cãi lộn, mặc dù Tống Ngọc Thanh xinh đẹp, hơn nữa tính cách cũng điềm đạm đáng yêu, nhưng ở trong cái thôn này, cô cũng mang tiếng là sao chổi khäc chồng, mặc dù hàng xóm xung quanh cảm thấy cô đáng thương, nhưng bọn họ lại càng cảm thấy Lý Thuý Hoa phân tích có lý hơn.

"Ngọc Thanh, cháu cứ để cô ta đi vào tìm người đi, tìm không thấy thì tự nhiên sẽ tin thôi đúng không? Cháu cứ như thế này, thì đừng nói là Quế Hoa không tin, mà chúng ta cũng không tin."

"Bác Vương, không phải là cháu không cho cô ta lục soát, chỉ là… chỉ là… Tống Ngọc Thanh còn chưa nói xong thì nước mắt đã rơi xuống.

Triệu Hùng Cường ở trong tủ quần áo nghe thấy Tống Ngọc Thanh khóc, trong lòng đau đớn như bị dao cắt, trực. tiếp mở tủ đi ra.

"Các người không cần vào nhà, chị dâu chỉ là sợ mọi

người hiểu lầm tôi với chị ấy có chuyện, cho nên mới không cho chị Quế Hoa vào nhà."

Mọi người nhìn thấy Triệu Hùng Cường thì đều giật nảy mình, Tống Ngọc Thanh vừa thấy tức giận lại vừa thấy ấm áp, mỗi lần cô phải đối mặt với mọi người thì đều có Triệu Hùng. Cường đứng ra giúp đỡ, thế nhưng lần nào anh đứng ra giúp cô thì cũng sẽ mang tiếng.

"Hừ, Tiểu Cường, sao vừa rồi cậu không ra? Tôi thấy trong lòng hai người đều có quỷ, hơn nữa chắc chắn lúc nãy ở bên trong làm chuyện kia, nếu không thì Tống Ngọc Thanh rên rỉ cái gì?"

"Chị Quế Hoa, lời này của chị tôi không thích nghe, tôi nói rồi, vừa rồi tôi không ra là sợ mọi người hiểu lầm, nhưng các người ỷ đông ăn hiếp chị dâu tôi, tôi là một thằng đàn ông, sao có thể nhìn chị dâu mình bị bắt nạt mà không quan tâm, làm con rùa đen rụt đầu chứ? Còn tiếng rên mà chị nghe được tôi nghĩ là chị đang đến kỳ động dục, cho nên nghe thấy âm thanh nào cũng tưởng là tiếng rên rỉ"

Lý Thuý Hoa chưa từng bị ai đùa giỡn như vậy bao giờ, nghe thấy Triệu Hùng Cường nói thế thì lập tức hai tay ôm ngực, tức tối nói: "Cậu nói hai người trong sạch, thế cậu định chứng minh thế nào? Chứng minh thế nào hả?"

Giọng nói Lý Thuý Hoa càng lúc càng lớn, người xung quanh cũng càng ngày càng nhiều, phần lớn đều là mấy cô mấy bà trong thôn, đương nhiên cũng có không ít đàn ông, dù sao Tống Ngọc Thanh với Lý Thuý Hoa đều là hai người đẹp hiếm có trong làng, không chiếm được thì nhìn một chút cũng tốt.

"Ha ha được thôi, vậy chị nhìn xem như thế này là có làm không? Tôi nghĩ người đàn ông của chị với chị làm xong chắc cũng không thế này đâu nhỉ?"

Để chứng minh Tống Ngọc Thanh trong sạch, Triệu Hùng Cường cũng không thèm quan tâm cái gì hết, hơn nữa cởi quần ra để chứng minh cũng không phải chuyện gì mất mặt.

Tống Ngọc Thanh nhìn thấy Triệu Hùng Cường làm vậy thì xấu hổ quay mặt sang chỗ khác.

Còn mọi người xung quanh, cho dù là nam hay nữ thì đều sửng sốt, bọn họ không nghĩ tới Triệu Hùng Cường sẽ dùng cách này để chứng minh, nhưng mà đúng rằng đây chính là cách chứng minh tốt nhất.

Lý Thuý Hoa nhìn cái cục thịt mấy lạng kia của Triệu Hùng Cường, lại không nhịn được nghĩ đến chồng mình, căn bản chính là kiến so với voi, không có cách nào so sánh, nhất là nghĩ đến buổi tối hôm qua chồng mình mới làm được một nửa đã mềm nhữn, cô ta không khỏi thấy nóng trong người, lặng lẽ nuốt nước bọt một cái, nhưng vẫn tiếp tục mạnh miệng.

"Ai biết vừa rồi các người xong việc chưa."

Lời này rõ ràng là biết sai mà còn cãi cùn, nhưng Triệu Hùng Cường không nể mặt chút nào, mà trực tiếp nói lại: "Chị Quế Hoa, tôi không tin chị với anh Phú Quý làm được một nửa mà vẫn có thể ngừng lại, chỉ sợ ngay cả mấy con chó ở trong làng cũng hiểu được cái cảm giác làm được một nửa thì dừng là như thế nào, việc yêu này dù cho có dùng gậy đánh cũng không thể dứt ra được, nếu tôi với chị dâu mình thật sự có làm chuyện mờ ám, thì chị nghĩ răng chỉ tiếng gõ cửa đó của chị mà cũng có thể làm chúng tôi dừng lại à?”

Lý Thuý Hoa bị Triệu Hùng Cường nói đến mức cứng họng không thể trả lời được, mặc dù Triệu Hùng Cường ăn nói có chút thô tục, nhưng điều đó cũng là sự thật, mọi người đang vây quanh chỗ này đều hiểu rõ.

Lý Thuý Hoa mấy lần muốn cãi lại, nhưng cũng chỉ có thể tức tối mà giậm chân xuống, không thể nói được gì.

Mà đúng lúc này, cô ta chợt thấy Trương Phú Quý cách đó không xa, đang mang theo hai con thỏ rừng trở về, đồng thời cũng biết mình thật sự đã hiểu lầm Tống Ngọc Thanh.

"Trương Phú Quý, anh chết dí ở đâu vậy, hại bà đây tìm anh khắp nơi."

"Hì hì, anh thấy em ngủ ngon quá nên không đánh thức em, em không nhớ cái bãy mà hôm qua anh đặt à? Em nhìn này, hai con thỏ rừng này đều còn sống, đêm nay sẽ làm canh thỏ hầm củ cải cho em ăn."

"Ăn ăn ăn, anh chỉ biết có ăn thôi, trừ ăn ra anh còn có thể làm cái gì hả, nhanh về nhà với tôi mau."

Nói xong lời này, Lý Thuý Hoa liền nhanh chóng kéo. Trương Phú Quý đi về nhà, nhiều người nhìn cô ta như vậy, cô †a cảm thấy hôm nay mình đã mất hết mặt mũi rồi.

Trương Phú Quý có chút không hiểu nhìn Lý Thuý Hoa, rõ ràng bình thường người phụ nữ này thích hóng hớt vậy, sao mà hôm nay lại vội vàng về nhà thế này.

"Vợ à, nhiều người tụ tập ở đây làm gì thế?" "Đừng hỏi nữa, nhanh nhanh trở về với tôi."

Thấy Lý Thuý Hoa kéo Trương Phú Quý trở về, người xung quanh cũng đều cảm thấy không còn thú vị nữa nên tản dần đi, nhưng mà vẫn có người không giữ được mồm miệng nói với Trương Phú Quý: "Vợ cậu nghi ngờ cậu với Tống Ngọc Thanh có gian tình, nên định tới bắt tại trận."

Ha ha ha… Đám người cười vang một trận, Trương Phú Quý cười cười nhìn thoáng qua Tống Ngọc Thanh, trong ánh mắt kia mang theo cảm xúc kỳ lạ, cùng lúc đó nở một nụ cười mà đi về nhà với Lý Thuý Hoa.

Nhìn đám người tản đi, Triệu Hùng Cường cũng khẽ đập lên bả vai Tống Ngọc Thanh một cái nói: "Chị dâu, không sao đầu, chị đừng để trong lòng, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng, bây giờ cũng không còn chuyện gì nữa rồi, em đi trước nhé."

Nghe Triệu Hùng Cường nói muốn đi, Tống Ngọc Thanh mới ngẩng đầu nhìn về phía em ấy, lúc nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của em ấy thì nhanh chóng cúi đầu có chút lúng túng nói: "À, vậy em đi nhanh đi, nếu không mẹ lại tới dạy dỗ chị"

Triệu Hùng Cường còn cho rằng Tống Ngọc Thanh sẽ giữ mình lại một chút, không nghĩ tới chị ấy lại nói như vậy, anh có chút mất mát mà bước ra khỏi cửa lớn, sau đó đi thẳng lên thị trấn.

Trên đường đi, trong đầu Triệu Hùng Cường tràn ngập đôi mắt mê ly quyến rũ của Tống Ngọc Thanh, bỗng một âm thanh đột ngột vang lên khiến anh tỉnh lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK