“Aưm…
Nơi đã lâu không bị thứ gì đâm đột nhiên cảm nhận được ngón tay của Triệu Hùng Cường tiến vào, cả người Tống Ngọc Thanh lập tức run rẩy, đồng thời cặp đùi trắng như củ hành cũng kẹp chặt.
“Tiểu Cường… Em mau… Làm… Chị…” Lời của Tống Ngọc Thanh còn chưa nói xong, cái miệng nhỏ không ngừng thở dốc đã bị một ngón tay của
Triệu Hùng Cường lấp kín, ngăn cản cô tiếp tục nói.
Một tay kia của Triệu Hùng Cường nhét ngón tay bị thân dưới Tống Ngọc Thanh hút lấy vào miệng.
Một mùi hương ngọt ngào có chứa thứ gì đó khác biệt, nhưng mùi hương này lại khiến cô rất thích.
Nhìn thấy dáng vẻ Tống Ngọc Thanh hai mắt mê ly, đầu lưỡi nhỏ linh hoạt xoay quanh ngón tay mình, Triệu Hùng Cường cười.
“Chị dâu, hương vị ngon không?”
Nhóp nhép…
Lại là một đợt hút lấy
“Ưm… Tiểu Cường, em… Ngón tay… Thật ngọt, mau tới… Đâm chị dâu đi.”
Triệu Hùng Cường nhìn dáng vẻ không ngừng vặn vẹo vòng eo của Tống Ngọc Thanh, mạch máu không ngừng sôi sục.
“Ha ha, chị dâu, ngón tay em dính mật hoa chỗ này của chị”
Nói xong lời này, một bàn tay khác của Triệu Hùng Cường lại xâm nhập mảnh đất ướt át kia, khiến Tống Ngọc Thanh không nhịn được phát ra tiếng động say lòng người.
“Hức hức… chị dâu… Không chịu được…” “Tiểu Cường… Nhanh lên… Nhanh lên… Đâm chị…”
Triệu Hùng Cường nhìn thấy dáng vẻ có hơi điên cuồng của Tống Ngọc Thanh, biết không thể tiếp tục khiêu khích như vậy, lập tức tách chân Tống Ngọc Thanh lần nữa, sau đó trực tiếp đỡ cái thứ to lớn cứng rắn của anh nhắm ngay mảnh đất tươi tốt.
Tùng tùng tùng… Tùng tùng tùng… “Tiểu Cường, con ở bên trong à?” “Tiểu Cường, con mau ra đây cho mẹ.”
Nghe thấy tiếng đập cửa kịch liệt bên ngoài, Triệu Hùng Cường và Tống Ngọc Thanh hoảng sợ, hai người đều không muốn để ý đến người bên ngoài, đặc biệt là thứ đồ kia của Triệu Hùng Cường đã ngẩng lên, chỉ thiếu một bước cuối cùng nhưng lại bị người khác cắt ngang, cảm giác này khiến anh buồn bực đến nỗi sắp hộc máu.
Tống Ngọc Thanh cũng giống như Triệu Hùng Cường, tuy cô kết hôn chưa được bao lâu, chỉ hưởng thụ một hai lần ngon ngọt, nhưng cảm giác bị thứ đồ kia đâm vào giống như hút ma túy, khoảng cách thời gian càng lâu càng bị dày vò khó chịu.
Chỉ là lúc nghe ra người đang gọi bên ngoài là ai, Triệu Hùng Cường và Tống Ngọc Thanh đều không bình tĩnh nổi, trong nháy mắt mọi lửa dục bị dập tắt.
Tống Ngọc Thanh cố chịu cơ thể đau nhức, nhanh chóng mặc quần áo, Triệu Hùng Cường cũng như vậy.
“Chị dâu, mẹ em tới, nằm xuống đi đừng sợ hãi, chỉ cần nằm là được, em tin mẹ em sẽ không làm gì chị đâu.
Tuy ngoài miệng Triệu Hùng Cường nói như thế, nhưng nghe thấy giọng nói tức giận của mẹ ngoài cửa, trong trong lòng anh vẫn rất là căng thẳng.
“Nhãi ranh, con đi ra ngay cho mẹ, vậy mà lại dám gạt mẹ…
Tống Ngọc Thanh nhìn dáng vẻ khẩn trương của Triệu Hùng Cường, cô cũng bớt lo lắng hơn.
“Em mau đi mở cửa đi, mẹ em không làm gì chị đâu, nếu mẹ hỏi tới thì em cứ nói là thấy chị ở nhà một mình không ai chăm sóc, nên đến đây chăm sóc chị là được.”
Nghe thấy lời này, Triệu Hùng Cường nhanh chóng mở cửa.
Ngay lúc cửa mở, Triệu Hùng Cường còn chưa kịp nhìn rõ người trước mặt, lỗ tai đã bị nhéo đau.
Chỉ thấy mẹ mình Lý Quế Phân cõng một sọt đầy nấm thông, trên đầu còn có mồ hôi chảy xuống, mái tóc có chút hoa râm bị mồ hôi dính trên mặt, nghiến răng nghiến lợi nhìn anh.
“Đau đau đau…, mẹ, mẹ nhéo nữa thì tai con rớt mất, mau buông tay đi.”
Triệu Hùng Cường thà không xin tha còn được, đằng này anh mở miệng xin tha thì Lý Quế Phân lại giận sôi máu hơn.
“Nhãi ranh, đêm qua con nói như thế nào, con nói phải cố gắng kiếm tiền, bảo mẹ theo con đi hái nấm thông, kết quả con để mẹ đây tự hái nấm thông, còn con thì ở chỗ này sung sướng phải không?”
“Mẹ, con đâu có…”
Tuy ngoài miệng nói không có nhưng giọng nói dần dần nhỏ đi đã chứng minh lời Lý Quế Phân nói.
“Hừ…, mẹ con là người từng trải, con nói không có là không có à? Cái tiếng kia lừa được người ta chắc”
Lý Quế Phân vừa nói vừa vào phòng, lúc nhìn thấy áo thun loang lổ vết máu trên người Tống Ngọc Thanh, còn có miệng vết thương bị băng bó trên trán thì ngây cả người.
Một bụng vốn toàn lời dạy dỗ Tống Ngọc Thanh bị nghẹn lại.
“Mẹ.” Tống Ngọc Thanh rất ngoan ngoãn gọi một tiếng mẹ, nhưng việc này càng khiến Lý Quế Phân buồn bực hơn.
“Cô nghỉ ngơi đi, lát nữa tôi làm chén canh gà bảo Tiểu Cường đưa qua đây cho cô.”
Nói xong lời này, Lý Quế Phân trực tiếp kéo Triệu Hùng Cường đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa lỗ tai Triệu Hùng Cường đã bị mẹ nhéo.
“Đầu cô ta bị thương như vậy mà thằng nhãi con còn làm chuyện này với người ta? Con còn có chút lương tâm nào không?”
Tống Ngọc Thanh ở trong phòng nghe thấy lời Lý Quế Phân dạy dỗ Triệu Hùng Cường, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười ngọt ngào.
Bên ngoài, Triệu Hùng Cường bị nhéo đau, nhe răng trợn mắt khổ mà không nói nên lời.
“Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu, con chỉ đến đây chăm sóc chị dâu, căn bản không xảy ra chuyện gì cả.”
“Hừ, quỷ mới tin lời con nói, mau nói đi, sao cô ta lại thế này? Sao lại bị thương, cô ta không đi ra ngoài mà.”
Nghe Lý Quế Phân hỏi vậy, Triệu Hùng Cường cũng không giấu giếm, lập tức nói thật.
Lý Quế Phân nghe xong lời Triệu Hùng Cường nói, thở dài một hơi, nói: “Sau này có thể giúp đỡ một chút, nhưng đừng đối đầu với tên Vương Bá Thiên kia, bố người ta là cục trưởng, một câu là có thể đưa con vào tù đấy biết chưa?”
“Biết, biết, con đâu giám.”
Triệu Hùng Cường không dám tỏ ra nghỉ ngờ lời Lý Quế Phân nói, hơn nữa thấy thái độ của Lý Quế Phân đối với Tống Ngọc Thanh bắt đầu hòa hoãn, tảng đá lớn trong lòng Triệu Hùng Cường cuối cùng cũng rơi xuống đất.
“Ừ, mẹ về trước giết con gà, lát nữa con về mang một chén qua đây cho cô ta, chuyện sau này phải tự con đi thu dọn, đừng mong mẹ đi cầu hôn linh tinh cho con, cái mặt già của bố và mẹ con còn muốn chừa lại chút mặt mũi.”
Nói xong Lý Quế Phân cõng nấm thông đi về.
Lý Quế Phân vừa đi, Triệu Hùng Cường đã nhanh chóng vọt vào phòng, vẻ mặt hưng phấn nhìn Tống Ngọc Thanh nói: “Chị dâu, em không lừa chị đúng không, mẹ em đồng ý chuyện của chúng ta.”
Trên mặt Tống Ngọc Thanh cũng là nở nụ cười hạnh phúc ngọt ngào.
“Ừ, Tiểu Cường không lừa chị, chị cũng rất vui vẻ.” Triệu Hùng Cường nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt Tống Ngọc Thanh, đột nhiên ngây người, anh và Tống Ngọc Thanh đã ở bên nhau rất lâu nhưng chưa từng nhìn thấy nụ cười hạnh phúc ngọt ngào này, ngay cả ngày Tống Ngọc Thanh kết hôn với anh trai, anh cũng không nhìn thấy nụ cười như vậy.
“Chị dâu, chị đẹp thật, đẹp đến nỗi em muốn cứ nhìn chị cả đời như vậy.”
“Em chỉ biết nói ngọt thôi, chị không đẹp như em nói.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_tamlinh247. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
.rvwcojhy2::before{content:attr(eruzydiawk);}.rqyixapj5::before{content:attr(imbyfdanuz);}img{max-width: 100%;}