• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

.ts-k { display: none; }

Cảm nhận được cái đó càng ngày càng cứng rắn, Tống Ngọc Thanh biết nếu như mình không đi ăn thì có lẽ Triệu Hùng Cường sẽ lại làm chuyện khác. Sau khi buông Triệu Hùng Cường ra, Tống Ngọc Thanh trực tiếp kéo Triệu Hùng Cường mời anh ăn cùng mình.

"Chị dâu, ở nhà em còn nhiều đồ ăn, cái này là để cho chị ăn. Em mà ăn thì mẹ sẽ véo tai em mất."

Nói xong, Triệu Hùng Cường còn cố ý làm cho người ta đau lòng, vểnh tai lên, vẻ mặt cười toe toét khiến Tống Ngọc Thanh cười khúc khích không ngừng.

"Mau ăn với chị dâu đi, chị sẽ không nói với mẹ đâu, em sợ cái gì chứ?”

"Không, chị ăn đi, em sẽ nhìn chị ăn, không sao đâu."

Tống Ngọc Thanh nghe thấy thế liền đặt thìa xuống, giả vờ tức giận, nói: "Nếu như em không ăn thì chị cũng không ăn."

Triệu Hùng Cường thấy Tống Ngọc Thanh như vậy thì không dám tiếp tục nữa, anh sợ nếu Tống Ngọc Thanh thật sự tức giận thì sẽ không có kết cục tốt đẹp, nên vội vàng cười nói: "Chị… chị ăn trước đi, em phải lên núi hái nấm thông, không ở cùng chị được."

Triệu Hùng Cường nói xong liền trực tiếp đi ra ngoài cửa khiến Tống Ngọc Thanh kinh ngạc: "Hay là em ăn cùng với chị dâu luôn, rồi chị đi hái cùng em."

Nhìn thấy trên đầu Tống Ngọc Thanh vẫn còn quấn băng gạc, Triệu Hùng Cường mới buông tha cho cô: "Chị dâu, đợi vết thương của chị bình phục lại đã. Em sợ chị ra ngoài phơi nắng thế này thì sẽ bị bệnh."

Nói xong, Triệu Hùng Cường nhanh chóng rời đi, để lại một mình Tống Ngọc Thanh ở đó trong cơn choáng váng. Sự quan tâm thường xuyên của Triệu Hùng Cường khiến Tống Ngọc Thanh càng ngày càng nhận ra rằng dường như cô không thể tách rời khỏi anh. Rõ ràng là Triệu Hùng Cường nhỏ hơn cô hai tuổi nhưng khi anh quan tâm đến người khác thì anh lại hành động như thể anh lớn hơn cô đến mấy tuổi.

Khi trở về nhà, Triệu Hùng Cường thấy bố và mẹ đã ăn gần xong rồi. Triệu Hữu Điền nhìn nụ cười tươi rói trên mặt con trai, lại quay sang nhìn Lý Quế Phân, hai người lớn bất đắc dĩ cười một tiếng, tiếp tục ăn. Triệu Hùng Cường rửa tay, nhanh chóng ngồi xuống ăn cơm, nhưng không ai lên tiếng khiến anh cảm thấy bầu không khí hơi kỳ quái.

"Bố, mẹ, hôm nay sao vậy? Sao không nói chuyện? Bình thường lúc con về, mẹ hay hỏi con những câu như "con về rồi à, có ăn cơm không?” mà."

"Được rồi, con đã đến chỗ người phụ nữ đó rồi thì bố mẹ còn hỏi con làm gì? Về việc con có ăn cơm hay không, con đã lớn thế rồi còn cần bố mẹ phải hỏi con nữa à? Mau ăn đi rồi chúng ta sẽ đi tưới nước cho ruộng, còn con đi lên trang trại trên núi và ao sen. Con có thể làm bất cứ điều gì mà con muốn. Bố mẹ đã giao chúng cho con làm vốn khởi nghiệp rồi, còn phần còn lại thì bố mẹ không quan tâm."

Triệu Hữu Điền nói xong thì đặt bát xuống rồi bước ra ngoài, cầm chiếc quạt lá phe phẩy. Lý Quế Phân bất đắc dĩ liếc nhìn Triệu Hùng Cường, sau khi ăn xong liền thu dọn bát đĩa, để lại Triệu Hùng Cường im lặng ăn uống một mình. Món canh gà vốn ngon lành lại bị những lời của bố làm cho nghẹn trong cổ họng không sao nuốt được. Chẳng bao lâu sau anh đã ăn xong, đang dọn bàn thì thấy bố mẹ xách thùng đi tưới ruộng.

"Bố ơi, hôm nay trời nóng quá, bố mẹ nên giải nhiệt trước khi đi."

"Thằng nhãi ranh, nông dân chúng ta phải kiểm tra ruộng †rước xem thế nào. Nếu không tưới ruộng thì năm nay chúng ta sẽ không thể có đủ tiền để mua thịt đâu."

Nói xong, Triệu Hữu Điền xách thùng đi ra ngoài. Lý Quế Phân ra dấu một cái rồi cũng đi theo ông ra đồng.

"Những cây nấm thông đó có thể bán được rất nhanh. Nếu không bán được thì cứ phơi nắng cho khô. Đừng cho vào giỏ, chúng sẽ dễ hỏng."

Sau khi bố mẹ rời đi, Triệu Hùng Cường bắt đầu xử lý nấm thông, Anh nhớ là giá nấm thông sạch cao hơn rất nhiều. Sau khi rửa một lượt, cuối cùng cũng sạch sẽ, anh đang định lén đến nhà Tôn Lan Lan bên cạnh để mượn xe máy thì lại nghe thấy giọng nói hổn hển của Tôn Lan Lan từ sân bên cạnh truyền đến. Cẩn thận lắng nghe, giọng nói đó đúng là của Tôn Lan Lan. Triệu Hùng Cường rất tò mò khi thấy buổi trưa mà Tôn Lan Lan và Lưu Đại Tráng đã quấn lấy nhau rồi. Anh lập tức chậm rãi trèo lên tường, mặc dù gạch trên tường bị ánh nắng chiếu vào cực nóng, nhưng Triệu Hùng Cường vẫn không khỏi muốn nhìn xem. Lưu Đại Tráng và Tôn Lan Lan đang đốt lửa trong nhà, nhưng trời quá nóng, Lưu Đại Tráng lập tức đưa Tôn Lan Lan ra sân tắm rửa rồi bắt đầu chuyện tốt ở đó. Vốn dĩ Tôn Lan Lan rất cẩn thận, không dám lớn tiếng, dù sao bố mẹ Triệu Hùng Cường cũng ở nhà, nếu bị nghe lén thì sẽ không hay. Khi nghe được cuộc trò chuyện giữa Triệu Hùng Cường và Triệu Hữu Điền, cô ta rất là hưng phấn. Triệu Hữu Điền và Lý Quế Phân đã rời đi, chỉ có Triệu Hùng Cường ở nhà, anh không hề để ý đến tình huống hiện nay của cô ta. Lưu Đại Tráng cũng cảm nhận được sự hưng phấn của Tôn Lan Lan, lập tức chọc hai ngón tay vào. Dòng nước suối ấm áp không ngừng chảy dọc theo ngón tay anh ta, khiến Lưu Đại Tráng càng hưng phấn hơn.

"Anh ơi, em muốn anh, anh đến nhanh lên."

Lưu Đại Tráng cũng hưng phấn ôm lấy vòng eo thon gọn của Tôn Lan Lan, run giọng nói: "Lan… Lan.. Anh đến đây."

Nói xong, anh ta lập tức đẩy vào.

Cây gậy gỗ đâm vào cơ thể Tôn Lan Lan từ phía sau. A… A… Tôn Lan Lan rên lên rất hợp tác, nhưng càng ngày cô ta càng cảm thấy trống rỗng không sao chịu nổi, nghĩ đến cảm giác bị Triệu Hùng Cường đâm, cô ta càng cảm thấy vật kia trong cơ thể mình cứ như một cây kim vậy. Không có chút cảm giác gì cả.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: “truyen A_z..z” để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK