55
Vì tôi bật đèn nên đương nhiên người nằm bên cạnh cũng tỉnh giấc.
Tôi cầm quần sịp quay lại thản nhiên hỏi Văn Tự: “Cậu cũng mặc kiểu quần lót này à?”
Ngoài mặt tôi hết sức bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đã bùng nổ!
Đờ mờ!
Đây là quần sịp của tôi chứ còn gì nữa, không ngờ Văn Tự ngoài mặt thì đạo mạo mà sau lưng lại trộm quần sịp của bạn cùng phòng, chẳng lẽ không mua nổi sao?!
Không đúng, hắn đã mua được nhà thì chắc chắn không phải quỷ nghèo rồi.
Chẳng lẽ lý do trộm quần sịp của tôi là ——
Để làm mấy chuyện đạo đức suy đồi nhân tính vặn vẹo?!
Nếu vậy thì quá ghê tởm rồi!
56
Tôi định xem Văn Tự sẽ giảo biện thế nào, ai ngờ hắn ngồi dậy rồi nói với vẻ còn thản nhiên hơn tôi: “Không phải, quần của cậu đấy.”
“……” Hắn thành thật như vậy làm tôi nhất thời không biết nói gì.
“Hôm đó dọn đồ lấy nhầm quần lót của cậu.” Văn Tự dừng một lát rồi nói tiếp: “Xin lỗi, lẽ ra tớ phải trả cho cậu sớm hơn.”
Nghe hết sức hợp tình hợp lý, chẳng lẽ tôi đa nghi quá à?
“À không sao, thế thì trả lại tớ đi.” Nói xong tôi xuống giường bỏ quần sịp vào túi đựng quần áo của mình.
Cất xong tôi do dự không biết có nên về giường ngủ lại không.
Mặc dù biểu hiện của Văn Tự chẳng có chút sơ hở nào nhưng tôi đã đem lòng sinh nghi thì ít nhiều gì vẫn hơi băn khoăn.
Khi tôi xoay người lại thì thấy Văn Tự vẫn ngồi trên giường chờ mình, từ chỗ này nhìn sang không hiểu sao trên mặt hắn còn lộ ra vẻ hiền lành đáng yêu.
Chậc, dù sao đều là đàn ông cả, rốt cuộc tôi đang sợ gì chứ.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi về giường tắt đèn đi ngủ!
57
Ngủ một giấc đến sáng chẳng có chuyện gì xảy ra, quả nhiên quyết định của tôi là đúng đắn mà.
Bình thường nếu thứ Bảy có hoạt động gì thì tôi sẽ ra ngoài chơi, còn không thì ở ký túc xá chơi game.
Hôm nay tôi chẳng có việc gì nhưng Văn Tự lại có, sáng sớm hắn làm điểm tâm cho tôi, sau đó nói bận việc phải ra ngoài tới trưa mới về, đến lúc đó sẽ mua cơm cho tôi, bảo tôi cứ ở trong nhà hắn là được.
Trước khi đi, Văn Tự sợ tôi buồn chán nên còn nói tôi biết mật khẩu mở máy tính của hắn.
Phải công nhận rằng mặc dù Văn Tự lạnh lùng nhưng về mặt này vẫn hết sức chu đáo.
58
Văn Tự đi chưa bao lâu thì tôi lấy điện thoại ra chơi game, quả nhiên ngày nghỉ toàn gặp đồng đội cao thủ, thế mà làm tôi tụt xuống hai level.
Phắc, còn chơi cái quần gì nữa!
Tôi đang điên tiết thì nhận được điện thoại của trưởng nhóm, hắn càm ràm một tràng dài, nội dung đại khái là bảo tôi sửa lại mấy chỗ sai trong bài tập nhóm mới nộp vài ngày trước.
Haizzz, cuối tuần mà còn phải làm bài nữa.
Tôi vừa càu nhàu vừa đi tới mở máy tính Văn Tự lên.
Khi sinh viên ngành máy tính như chúng tôi mở một chiếc máy tính lạ, việc đầu tiên là phải xem cấu hình của nó.
Mới nhìn thoáng qua tôi đã chửi thề một tiếng.
Mẹ kiếp, cấu hình đỉnh của chóp này quả thực làm chói mù mắt tôi rồi.
Oa! Card màn hình này tôi đã ao ước bao lâu nay, ghen tị phát khóc luôn!
Tốt lắm, sự ghen tị đã khiến tôi thay đổi hoàn toàn.
59
Sau lúc u mê tôi vẫn quyết định vào chuyện chính, tranh thủ đăng nhập email để sửa bài tập.
Vội vàng làm một hồi, trong đó có thông tin tôi không chắc lắm nên mở trình duyệt ra tra cứu, kết quả trình duyệt bị tôi lỡ tay tắt đi.
Sau khi mở lại, tôi vào lịch sử trình duyệt để tìm lại trang lúc nãy.
Ai ngờ thấy được lịch sử tìm kiếm khiến tôi chấn động.
【 Cách cải thiện kỹ thuật hôn 】
【 Bị crush chê mình hôn quá dở thì phải làm sao?】
“……”
Đương nhiên đây chính là lịch sử tìm kiếm của sinh viên chăm chỉ Văn Tự nhà chúng ta.
Cả hai mục này đều lưu lại ngày hôm kia, tức là mới được tìm kiếm gần đây, cộng thêm những chuyện xảy ra trước đó……
Chân tướng rõ ràng đã nổi lên mặt nước, người đêm đó hôn trộm tôi quả nhiên là Văn Tự!
Khá khen cho Văn Tự cậu, giả vờ giỏi thật đấy.
Tôi vừa nổi quạu vừa mở trang web【Bị crush chê mình hôn quá dở thì phải làm sao?】.
Sau đó phát hiện đây là bài đăng trên một diễn đàn ẩn danh, xem giao diện trang có vẻ là Văn Tự đăng lên.
Chậc, tên biến thái này thế mà còn lên mạng hỏi chuyện tình cảm nữa chứ.
Tôi đọc lướt qua bài đăng, tất nhiên đám dân mạng chỉ trêu đùa là chính nên chẳng mấy ai trả lời hắn.
Mặc dù bài đăng ẩn danh nhưng vẫn có tài khoản nhất định, trong lúc tò mò tôi mở trang chủ của Văn Tự ra.
0 follower 0 fan, ảnh chân dung để trống, nickname chẳng có nghĩa gì……
Xem ra là tài khoản vô danh, nhưng nội dung đăng lên cực kỳ nhiều ——
【 Lại mặc quần đùi trắng nữa, chân bị người ta thấy hết rồi, thật muốn trói em lại rồi sau này không cho em mặc quần đùi nữa.】
【 Cục cưng xinh quá, rất muốn rất muốn ân ái với em ngay bây giờ 】
【 Hôm nay được hôn môi em rồi, thật mềm, thật ngọt, còn muốn hôn nữa cơ.】
【 Sao em lại cười với người khác? Sao lại để người khác ôm trước mặt tôi chứ?】
【 Em mà còn không ngoan nữa thì tôi sợ có ngày mình sẽ làm ra hành động điên cuồng mất thôi.】
【 Thật muốn trói em trên giường ký túc xá rồi liên tục chơi em khóc ngay trước mặt ba người kia.】
“……”
Đọc xong mấy câu này, tôi hoảng sợ bật dậy khỏi ghế, “em” trong này chắc không phải tôi đấy chứ?