CHƯƠNG 7
“Tổng giám đốc, cà phê của anh xong rồi đây.”
Lục Huyền Lâm chỉ mừng thầm chưa tới một giây đã bị lời nói của Lý Tang Du làm mất hứng.
Anh không ngờ cô thật sự đã pha cà phê mà mình muốn xong rồi.
“Nếu không còn gì căn dặn tôi có thể đi được chưa?” Từ đầu đến cuối, giọng nói của Lý Tang Du vẫn luôn rất lạnh nhạt, không hề lên xuống, hoàn toàn là thái độ lễ phép của cấp dưới với cấp trên.
Không thể bắt bẻ!
Lục Huyền Lâm không nhìn ly cà phê, mà híp mắt nhìn chằm chằm Lý Tang Du .
Người phụ nữ này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của anh.
Lý Tang Du không ở lại thêm nữa, ôm lấy bình nước vừa đổi đi ra ngoài.
“Hừ thì ra cô hai nhà họ Lý kiêu ngạo không ai bì nổi cũng chỉ là một quả hồng mềm bảo sao nghe vậy mà thôi.” Giọng nói giễu cợt của Lục Huyền Lâm vang lên.
Lý Tang Du không quay đầu, cũng không dừng lại: “Vì một ly cà phê mà làm tổn thất được tiền lương của tôi? Lục Huyền Lâm, anh không xứng!” Trước khi bước ra ngoài còn nói thêm một câu: “Cảm ơn anh để tôi được thấy một tiết mục hiếm thấy, rất đặc sắc! Tiếp tục đi!”
Lục Huyền Lâm sững sờ nhìn ra cửa.
Kết hôn biết bao lâu nay, anh chưa từng nhìn tới cô, mỗi lần khi có mặt anh ở nhà, cô đều sẽ trốn, anh cũng chẳng thể nhớ nổi cô trông như thế nào nữa.
Không ngờ bắt đầu từ buổi sáng hôm nay, mỗi một câu uy hiếp của anh đều như đánh lên cây đinh mềm vậy.
Không đau, nhưng rất khó chịu!
Lục Huyền Lâm bực bội, cũng không có tâm trạng tiếp tục nữa, anh rời khỏi người phụ nữ, quát lên: “Đi ra ngoài!”
… Nơi nào có phụ nữ thì nơi đó sẽ có chuyện để tám, bộ phận tổng vụ cũng không ngoại lệ.
Lần này Lý Tang Du đến phòng làm việc của tổng giám đốc, còn chưa ra ngoài đã bị gán cho cái danh quyến rũ tổng giám đốc.
Một truyền mười, mười truyền trăm, chưa tới một giờ, tất cả bộ phận lớn nhỏ trong công ty đều biết đến cô.
Cô đi ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, bấm thang máy chuyển hàng.
“Tinh!”
Lúc cửa thang máy từ từ mở ra, giọng nói bên trong cũng truyền tới.
“Không ngờ họ Lý của bộ phận tổng vụ lại có bản lĩnh như thế”.
“Đúng vậy, cũng không biết có lai lịch gì, nghe nói trông rất giống hồ ly tinh…”
“Ha ha, không phải hồ ly tinh thì sao mà quyến rũ tổng giám đốc.”
Sáu đôi mắt nhìn nhau, Lý Tang Du nhìn thấy hai người phụ nữ trung niên đang nói chuyện trong thang máy.
Họ Lý?
Không phải đang nói mình sao? Bộ phận tổng vụ chỉ có mỗi mình họ Lý thôi.
Mình trở thành hồ ly tinh từ bao giờ vậy?
Đúng là bị tổng giám đốc làm rồi, nhưng đó là chuyện tối qua, không phải chuyện sáng nay.
Hai người phụ nữ trung niên vừa nhìn thấy Lý Tang Du thì lập tức im lặng như chưa có chuyện gì xảy ra đợi cô đi vào, nhưng trong mắt bọn họ lại đầy vẻ khinh bỉ.