CHƯƠNG 18
Không thể nào, anh ta mà cũng quan tâm đến cô sao?
…… Cũng không biết đây là lần thứ mấy tỉnh lại, mỗi lần cô tỉnh đều nhìn thấy trần nhà y hệt.
Chiếc đèn thủy tinh sáng chói trên trần nhà như nhắc nhở cô ở đây là phòng ngủ của Lục Huyền Lâm.
Mấy lần mơ mơ màng màng, cô cảm giác như có người đang bón thuốc cho cô, uống thuốc xong rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Lần này tỉnh lại, cô đã hoàn toàn tỉnh táo, chẳng qua không rõ bây giờ là mấy giờ rồi.
Trong phòng mọi thứ đều rất yên tĩnh, rèm cửa sổ được vén lên, là một nơi rất thích hợp cho việc nghỉ ngơi.
Mình bị ốm thật sao? Nghĩ vậy, Lý Tang Du bèn sờ lên chán xem thử, nhiệt độ hơi bỏng tay.
Thì ra là bị sốt.
Là anh đưa cô về nhà sao? Nhưng tại sao lại không đưa thẳng về phòng ngủ của cô?
Lý Tang Du nghĩ mãi không ra nên cũng chẳng buồn nghĩ nữa, mồm khát khô cả họng, đang muốn đứng dậy lấy thì chợt thấy một cốc nước lọc và một đĩa bánh ngọt đã được đặt sẵn ở kệ giường.
Tự dưng cô lại nghĩ có phải mình đang nằm mơ hay không, từ sau khi đặt chân đến nhà họ Lục, cô chưa bao giờ được hưởng đãi ngộ như vậy.
Mấy năm nay, cô đã quá quen với việc không ai hỏi han đến.
Bây giờ tự dưng được người khác chú ý, ngược lại thấy có chút không chân thực.
Uống nước xong, Lý Tang Du nhìn lướt qua chiếc đồng hồ báo thức ở kệ giường, đã mười giờ sáng.
Thì ra cô đã ngủ một ngày một đêm rồi.
Đúng lúc cô đang chìm trong suy tư, cửa phòng bỗng được mở ra, một bóng hình cao to tiến vào.
“Tỉnh rồi à!” Giọng nói trầm thấp pha lẫn từ tính của Lục Huyền Lâm vang lên.
Nhưng lọt vào tai Lý Tang Du lại biến thành vô cùng xa lạ, tầm mắt vốn đang dính chặt trên trần nhà chuyển dời lên người anh.
Hai người một đứng một nằm, cứ thế nhìn đối phương chăm chú.
Ánh mắt cảnh giác đó của Lý Tang Du làm Lục Huyền Lâm cảm thấy rất không thoải mái, cuối cùng anh lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc: “Đừng có quên cô là công cụ sinh đẻ của nhà họ Lục, cứ tiếp tục chà đạp cơ thể mình như vậy thì đừng trách tôi không nương tay.”
Quả nhiên, lộ nguyên hình rồi.
Cô treo một nụ cười tự giễu nhàn nhạt: “Anh đối với tôi vốn đã không nương tay từ lâu rồi.”
Nếu anh thật sự đã nương tay thì liệu cô có biến thành bộ dạng thảm hại như bây giờ không?
Lục Huyền Lâm hôm nay cũng không muốn tranh cãi với cô: “Mấy hôm nay không cần đi làm, ở nhà dưỡng bệnh cho tốt.”
“Không được, không đi làm thì anh nuôi tôi chắc?” Lý Tang Du nghĩ cũng không nghĩ đốp trả luôn.
Nghỉ làm sao được, cô mới được thăng chức, còn đang mong ngóng được khoản lương kha khá đây.
Nghe thấy những lời đó, Lục Huyền Lâm lập tức thay đổi sắc mặt, quát: “Lý Tang Du , cô đừng có mà cho mặt mũi mà không biết đường hưởng?”
Anh từng chừa mặt mũi cho sao?
“Mời anh ra ngoài cho, tôi muốn nghỉ ngơi.” Vừa dứt lời, Lý Tang Du tức khắc vùi đầu vào trong chăn, thể hiện rõ thái độ không thèm quan tâm của mình.
Dám đuổi anh ra ngoài? Cô ta quên đây là giường của ai rồi ư.