Mà cách đó không xa có một cô gái đứng nấp phía sau nhìn bọn họ, người đàn ông lịch lãm và người con gái xinh đẹp tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.
Cô mấp máp môi nhỏ của mình, bàn tay nắm lại thật chặt: “ Anh trai nhỏ, em mới là cô bé đã cứu anh lúc nhỏ mà”. Cô hít mũi đi ra ngoài, chỉ là không cầm được nước mắt chảy ra ướt đẫm khuôn mặt nhỏ của cô. Cô chính là Hạ An Ngôn
Cô đứng bên ngoài, bàn tay vô thức đặt lên ngực trái tại sao lại đau như thế này, cô yêu anh từ rất lâu rồi, lâu đến nỗi cô không thể nhớ nỗi mình đã yêu thầm anh bao lâu, đã chạy theo sau lưng anh bao lâu, mặc dù chỉ nhận được sự lạnh lùng từ anh nhưng cô vẫn vui vẻ đón nhận.
“ Tại sao con lại ra đây”. Một tiếng nói không cao không thấp vang lên lôi kéo cô về hiện tại.
- Mẹ, con ra hóng mát một chút… cô nhanh chóng lấy tay lau đi nước mắt của mình.
- Tiểu Ngôn tại sao con lại khóc…… Trang Tử Khâm nhẹ nhàng hỏi cô.
- Mẹ , con không có khóc chỉ là bụi bay vào mắt con thôi ạ….
- Còn bảo là không khóc, ta biết con yêu Lăng Hạo nhưng con cũng biết trước giờ nó chỉ đặt tình cảm lên Nhã Hân.
- Dạ con biết, sau này con sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa.
Trang Tử Khâm hài lòng mỉm cười: “ con gái ngoan của ta, từ lúc bà nội đem con từ tu viện về ta luôn coi con là con gái của ta, cho dù như thế nào thì Lăng Viện này cũng là nhà của con.”
- Con cám ơn mẹ…. Cô khóc oà lên trong sự xúc động
Từ xa bóng dáng Quản gia Trương hấp tấp đi lại: “ phu nhân, lão gia tìm người”.
- “tôi biết rồi”. Bà quay qua” Tiểu Ngôn con chỉnh trang lại đi vào trong đừng để khách nhìn thấy con như thế này không hay”
- Con biết rồi, mẹ cứ vào trước con sẽ vào liền ạ. Cô mỉm cười cúi chào Bà và Quản Gia Trương.