Thậm chí anh còn không nhớ rõ lý do mình cưới Hạ An Ngôn là gì. Anh chỉ biết càng ngày, anh càng lún sâu vào cô, thấy cô khóc hay đau bệnh anh cũng thấy khó chịu, thấy cô gần gũi Tần Thiên anh liền không vui. Khi thấy cô yếu đuối muốn đứng bảo vệ anh, nhưng hết lần này đến lần khác anh phải nói với bản thân người anh yêu là Nguyễn Nhã Hân, anh đối với cô chỉ có hận thù.
Nhưng sự việc ngày hôm nay đã chạm tới giới hạn của anh .
Trời sáng, Lăng Hạo quần áo chỉnh tề bỏ đi không nhìn cô dù chỉ là một cái liếc mắt.
Hạ An Ngôn gần như không thể xuống khỏi giường, đừng nói là đi đến bò cũng thấy khó khăn.
Cô gái nhỏ nằm trên giường đầu tóc rối bời, khuôn mặt nhỏ trắng bệch vì ngất đi hôm qua giờ đã có chút sắc hồng.
Từ đêm qua đến giờ cô vẫn mê man không tỉnh dậy.
Đêm qua người Hạ An Ngôn đã rất nóng, vì cái nóng đó mà Lăng Hạo dường như mất hết lý trí mà đắm chìm trong đó, hết lần này đến lần khác bỏ qua tiếng kêu gào, van xin của cô. Điên cuồng với du͙ƈ vọиɠ và cơn ghen của mình đến mức cô phải ngất đi.
Cốc…. Cốc… tiếng gõ cửa phòng dồn dập không thấy tiếng trả lời, quản gia Vương bèn lên tiếng “ Tiểu Ngôn, con đã thức chưa, lão phu nhân gọi con xuống nhà “. Chờ một lúc không thấy cô trả lời , bà tiếp tục gọi “ Tiểu Ngôn”
Đã hơn 8 giờ sáng không thấy Hạ An Ngôn xuống nhà, bà thấy lo lắng nên đành lên gọi cô. Nhưng hiện giờ bà càng bất an hơn, đẩy cửa đi vào.
Nhìn Hạ An Ngôn mê man, khuôn mặt đỏ hực, miệng không ngừng nói sản “ Lăng Hạo, em đau quá”
- “ Lăng Hạo , em xin anh tin em “
- “ Tiểu Ngôn, tỉnh lại.” Quản gia Vương vội lay nhẹ cô, nhưng cô có phản ứng gì. Bà đưa tay lên trán cô sờ thử, nó nóng đến mức bà hét lớn “ Tiểu Ngôn, sao nóng như thế này”.
Quản gia Vương gần như là chạy xuống nhà gấp gáp nói năng lộn xộn “ Nóng … Tiểu Ngôn”.
Trang Tử Khâm khẽ nhíu mày “ Quản gia Vương , có chuyện gì bà từ từ nói”
- “ Tiểu Ngôn “ Quản gia Vương thở gấp chỉ tay về phía lầu.
- “ Tiểu Ngôn bị làm sao”
Lúc này , bà bình tĩnh trở lại “ phu nhân, mau gọi bác sĩ, Tiểu Ngôn bị sốt mê man không ngừng nói sản”.
Choang….
Ly trà nóng trên tay bà nội rớt xuống đất, bà đứng bật dậy đi lên lầu “ mau gọi Tần Thiên tới”.
Nhìn cô gái nhỏ nằm trên giường gương mặt đỏ ửng, mê man không biết gì và không ngừng nói “ tin em…. Lăng Hạo tin em được không “. Lòng bà nội và Trang Tử Khâm chợt đau thắt lại.
Đứa cháu này nó rất nghe lời, tại sao đối với Lăng Hạo nó lại cố chấp như vậy chứ.
Trang Từ Khâm đi tới vén chăn lên bà hốt hoảng che chăn ngược trở lại “ quản gia Vương bà lấy nước ấm và khăn bông tới đây”.
- “ vâng, phu nhân “
Chiếc chăn được vén ra, hai người còn lại trong phòng không khỏi hoảng hốt. Đây là cuộc sống vợ chồng hay là nô ɭệ.
Trang Tử Khâm ngồi xuống mép giường, cẩn thận tỉ mỉ lau người cho Hạ An Ngôn. Nhưng mắt bà lúc này đã đỏ hoe, bà lau đến đâu lòng bà đau đến đó.
Cô gái nhỏ cả người đầy vết đỏ, nhất bộ phận của phụ nữ, như vậy là bị ngược đãi. Chứ không phải ân ái vợ chồng.
Khi lau xong người cho Hạ An Ngôn cũng là lúc nước mắt của bà rơi xuống.
- “ mẹ, con về phòng trước”
- “ quản gia Vương bà chăm sóc Tiểu Ngôn giúp tôi”
Dứt lời bà đi thẳng ra ngoài không dám nhìn Hạ An Ngôn thêm một cái. Bà không kiềm chế được nữa rồi, đứa nhỏ bà yêu thương lại bị chính con trai của mình hành hạ đến người không ra người, ma không ra ma.