Không chỉ Cảnh Thiên thấy rõ mục đích của Đế An Nhiên, mà cả Đế Tịnh Hiên, Đế Vân Hi, Đế Vân Tiêu và Đế Vân
Mặc ở bên cạnh cũng nhìn thấy rất 3rõ ràng.
Thậm chí ngay cả Tạ Thanh Nghiên đang ôm Đế An Nhiên cũng biết rất rõ cô ta đang nghĩ gì.
Suy cho cùng thì đây cũng 1là đứa con gái mà mình đã nuôi nấng hai mươi năm, tính cách cô ta thế nào, người làm
mẹ sao có thể không biết được?
Vì bà tưởng con b9é là con gái ruột nên mới nhằm một mắt, mở một mắt.
Trước đây Đế An Nhiên là con gái của bà, bà không có cách nào khác ngoài việc bảo3 vệ. Cho dù buồn lòng, không
thích thì cũng không nỡ đánh cô ta, thậm chí là nặng tay.
Nhưng bây giờ đã khác rồi.
“An Nhiên, 8con khóc thảm thiết như vậy, có phải cảm thấy rất tủi thân không?”
Đế An Nhiên gật đầu, sau đó lập tức lắc đầu.
“Mẹ chỉ nói về mẹ ruột của con, sau đó mang cuộc sống khác nhau của con với con gái của mẹ ra để so sánh một
chút thôi mà con đã cảm thấy tủi thân như vậy rồi. Vậy con có từng nghĩ, khi con ăn những món ngon nhất, dùng
thử tốt nhất, sống như một công chúa, còn có thể tùy tiện mắng con gái của mẹ là con đi, cho rằng bóp chết con gái
của mẹ cũng dễ dàng như bóp chết một con kiến, con gái của mẹ lại phải chịu sự bắt nạt của mẹ đẻ con như thế nào
không?”
Đế An Nhiên khóc đến mức nước mắt đầm đa đột nhiên cứng đờ, tiếp theo là cả người đều cứng đờ theo.
“Từ khi mới sinh ra con đã bị tráo đổi đến nhà mẹ rồi, người đáng chết là mẹ đẻ của con, một đứa bé sơ sinh như
con thì có tội tình gì chứ?”
Đế An Nhiên muốn gật đầu nhưng không dám.
Có điều trong lòng cô ta cũng nghĩ như thế.
Chuyện này không liên quan đến cô ta.
Đâu phải cô ta đá Cảnh Thiên đi rồi bò lên giường sơ sinh của nhà họ Đế, tại sao lại trách cô ta chứ?
“Còn mẹ, dù sao thì cũng nuôi nấng con nhiều năm như vậy… Nói thật, đừng nói nuôi một người, cho dù là nuôi
một con chó thì cũng sẽ có tình cảm.”
Đế An Nhiên:…
Không biết lời mẹ nói là có nghĩa tốt hay nghĩa xấu nữa.
“Nhưng phải làm sao đây? Bây giờ trong lòng mẹ tràn đầy căm hận đối với con, bởi vì mẹ đối với con tốt như vậy,
“M… mẹ i… không liên quan đến con, chuyện này… không phải lỗi của con.’
“Nhưng là lỗi của mẹ con. Món nợ của bố mẹ không phải nên tìm con cái đề đòi sao? Con trộm mất hai mươi năm cuộc đời của Thiên
Thiên nhà mẹ, con nói xem, con phải đến như thế nào đây?”
Đế An Nhiên không ngừng lắc đầu, không ngừng rơi nước mắt hối hận vừa rồi không lên tiếng trước.
Mặc dù đã hơi muộn, mặc dù trong lòng cô ta cảm thấy rất căm hận và si nhục, nhưrng cô ta vẫn vội vàng đến bên cạnh Cảnh Thiên và
đưa tay ra định nắm lấy tay Cành Thiên.