Cảnh Thiên thấy Chiến Lệ Xuyên nhai thuốc thì cười hỏi: “Ngon không?”
“Cảm giác như đang ăn kẹo.”
Cảnh Thiên cười và ti3ếp tục hỏi: “Ngon không?”
“Ngon.”
“Ngon là được.”
Cảnh Thiên rất hài lòng với kiệt tác của mình, khóe môi nở nụ 1cười. “Cái này cho tôi à?” Chiến Lệ Xuyên vui vẻ
hỏi.
Những viên thuốc của anh trước đây đều có vị đắng, nên vợ anh đã làm nhữ9ng viên thuốc kẹo ngọt để dỗ dành
anh à?
Nghĩ đến đây, khóe môi Chiến Lệ Xuyên không khỏi nhếch lên.
Trên thực tế, anh3 không hề làm mình làm mẩy như vậy.
Nhưng… tấm lòng của bà xã, anh vẫn rất vui.
Cảnh Thiên lấy giấy gói kẹo tinh tế xi8nh đẹp từ cái lọ bên cạnh ra, sau đó đặt một viên thuốc đã nguội lên trên, gói
lại và bắt đầu gội viên thứ hai.
Khóe môi tươi cười của Chiến Lệ Xuyên từ từ trở lại trạng thái bình thường.
“Thiên Thiên, thuốc này… không phải cho tôi à?”
Cảnh Thiên liếc anh một cái: “Đương nhiên là không phải rồi, hiện tại anh không cần uống thuốc gì cả. Ngoại trừ
đau tùy thỉnh thoảng sẽ ảnh hưởng đến tim của anh ra, hiện tại hệ tuần hoàn bên trong của anh đã tự tái lập lại rồi,
những cơ quan nội tạng bị suy kiệt đã tự phục hồi.”
Cơ quan nội tạng bị suy kiệt còn có thể tự phục hồi được à?
Chiến Lệ Xuyên nhướng mày, không phải tất cả nội tạng bị suy kiệt đều được cấy ghép hoặc chờ chết sao?
Nhưng bà xã không nói, anh cũng không hỏi. Nhìn thấy bà xã gói thuốc đẹp như vậy, trong lòng anh thấy hơi khó
chịu.
Thuốc của anh đều chỉ được đặt trong bình sứ, dựa vào cái gì mà thuốc của người này lại được bọc trong từng tấm
giấy gói kẹo đẹp thế này?
“Vậy vừa rồi em cho tôi uống thuốc, liệu có vấn đề gì không?”
Cảnh Thiên xua tay: “Đương nhiên là không viên thuốc này tăng cường tim, thông suốt mạch máu, có lợi đối với
anh.”
Chiến LệXuyên nhìn bà xã đang gói thuốc, đưa tay ra lấy một tờ giấy gói kẹo để bọc thuốc lại. Khi Cánh Thiên nhìn
thấy anh chỉ một lát mà đã học được cách gói nên cũng vui vẻ để anh giúp đỡ.
“Em nghỉ ngơi đi, tôi gói giúp em.”
Chiến LệXuyên thương vợ, anh cảm thấy vợ mình còn bận hơn cả mình. Cảnh Thiên lại mở một cái tủ trong phòng,
kéo ngăn tủ lấy ra một ít dược liệu trong ô.
“Tôi vẫn cần làm một ít thuốc nữa.”
Chiến Lệ Xuyên: …
“Anh đi ngủ trước đi, làm xong tôi sẽ đi ngủ.” Đối mặt với sự quan tâm của Chiến Lệ Xuyên, Cảnh Thiên thấy rất ấm áp.
Chiến Lệ Xuyên lắc đầu: “Tôi ở cùng em, em làm nhanh lên, có gì cần tôi giúp thì để tôi làm cho.”
Nhìn vào đôi mắt chân thành, sâu thẳm và trong veo của đối phương, cuối cùng Cảnh Thiên đã bị vẻ ngoài của anh hạ gục.
“Em cũng có thể gọi người máy tới bảo nó làm cùng. Ba người
phần khác đơn giản hơn.” Mắt Cảnh Thiên sáng lên: “Được.”
chúng ta cùng nhau làm, em làm phần quan trọng nhất, chúng tôi làm