GẶP MA RỒI
“Vai nữ chính của phim Mirror World là món quà gặp mặt mà tôi tặng cho Thiên Thiên. Chiến Nghệ Hòa là phó chủ tịch Trung Bác kiêm giám đốc qu3ản lý nghệ sĩ, đến quản lý Una liên kết với người ngoài giành vai nữ chính
của Thiên Thiên mà cũng không biết, đây là do nó vô trách nhiệm! 1Làm mất vai nữ chính của Thiên Thiên mà còn
không giành lại cho Thiên Thiên, nó vô trách nhiệm một lần nữa!”
“Sao anh lại nghĩ chuyệ9n này là lỗi của Cảnh Thiên? Nó có thể điều khiển đoàn làm phim à? Nó có thể đi giành tài
nguyên với đám tư bản kia à? Nghệ Hòa, nếu chị ngh3ĩ chị ấm ức trong chuyện này lắm, đây không phải lỗi của chị,
chị còn nói linh tinh trong nhà làm mọi người hiểu nhầm Thiên Thiên, vậy thì b8ây giờ chị có thể nghỉ việc.
Tôi nghe nói A Xuyên đã hủy tư cách quản lý nghệ sĩ của chị rồi phải không? Nếu chị nghĩ chị không thể làm tốt
công việc của mình thì chị không cần làm cái chức phó chủ tịch Trung Bác đầu.”
Mắt Chiến Nghệ Hòa mở to.
Cô ta cảm thấy chắc chắn là đêm nay gặp ma rồi.
Cô ta chỉ muốn sỉ nhục Cảnh Thiên hộ Khương Vũ Hi một chút mà thôi, cô ta đầu cố ý, sao kết quả lại thành như
thế này? Không những hoa hồng của dòng thứ bị giảm từ 5% xuống còn 2%, chức phó chủ tịch Trung Bác duy nhất
mà cô ta còn giữ cũng bị hủy bỏ.
Thế này có khác gì với việc đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Chiến đâu?
Cõi lòng Chiến Nghệ Hòa lạnh ngắt, lúc này cô ta mới thực sự nhận ra rằng, cho dù thân phận của Cảnh Thiên có
bình thường đến mấy thì bây giờ Cảnh Thiên cũng là mợ chủ của nhà họ Chiến rồi, hơn nữa còn được ông cụ Chiến
và Chiến Lệ Xuyên công nhận. Với địa vị của Chiến Lệ Xuyên ở nhà họ Chiến, Cảnh Thiên không những có địa vị
cao hơn cô ta, đã vậy còn có thể coi là bà chủ nhà họ Chiển?
Nhận ra điều này rồi, cũng biết ông trẻ là người nói được làm được, Chiến Nghệ Hòa vội vàng nói: “Ông trẻ, cháu
đã biết lỗi của mình trong chuyện này từ khi A Xuyên mở cuộc họp rồi, sau này chắc chắn cháu sẽ không phạm phải
sai lầm như thế này nữa.”
“Được rồi được rồi, giáo sư Tân và hội trưởng Ngô lặn lội đường xa từ Đế Đô đến thành phố H để giúp đỡ chúng
ta, chúng ta đừng làm tốn thời gian của họ, để họ phải chê cười nữa. Anh cả, việc đang cấp bách, cứ để hai vị
chuyên gia hội chẩn rồi lập phương án chữa trị cuối cùng đi đã. Đằng nào thì cũng phải cho A Xuyên dùng thử
thuốc này đã rồi mới biết có tác dụng hay không mà.”
“Đúng rồi đúng rồi! Chúng ta vào cho A Xuyên thử thuốc này xem có tác dụng gì không đã! A Xuyên mới là quan
trọng nhất, nói đi cũng phải nói lại, bọn cháu cũng chỉ muốn tốt cho A Xuyên thôi.” Chiến Quân Hàng cũng vội
vàng đệm lời.
Chiến Nghệ Hòa nhìn Chiến Vũ Hằng một cách đáng thương, cô ta hi vọng có thể nhìn thấy chút hơi ấm từ chỗ anh ta, dù gì thì cô ta cũng là người của Chiến Vũ Hằng mà. Cho dù cô ta đối đầu với Cảnh Thiên thì cũng chỉ vì muốn giúp Chiến Vũ Hằng mà thôi.
Ai ngờ Chiến Vũ Hằng không hề chen lời suốt cả buổi tối, lúc này ánh mắt lại hướng về Cảnh Thiên, ham muốn chiếm hữu trong đôi mắt đó khiến Chiến Nghệ Hòa kinh ngạc đến mức con người thu nhỏ lại. “Cháu hài lòng chưa?” Ông cụ Chiến vào trong rồi, Chiến Nhân Cẩm liếc nhìn Chiến Nghệ Hòa đang ủ rũ một cách tức giận, ông ta mắng Chiến Nghệ Hòa một câu rồi cũng vội vàng đi theo vào trong.