Bác sĩ Cố bước vào phòng cấp cứu, lúc này óc cô rời bời. Ninh Mịch không biết vì sao anh lại đột ngột bị thương. Nhìn anh máu me bê bết đầy người, xém chút cô đã khóc nấc vì lo lắng. Ninh Mịch cố dặn lòng phải thật bình tĩnh để chăm sóc cho anh.
Theo quan sát sơ bộ vừa rồi, cô đoán không phải anh bị tai nạn giao thông. Dường như vết máu đỏ loang từ vùng bụng trái ra khắp cơ thể, thấm ướt cả bộ trang phục anh đang mặc. Cô nhìn bàn tay mình, chợt phát hiện ra tay của cô đã nhuốm màu đỏ, do khi nãy cô chạm vào Tần Lãng, máu của anh đã dính vào tay cô.
- Chẳng lẽ... là trúng đạn sao?
Ngẫm lại, cô vẫn chưa từng hiểu rõ về công việc của Tần Lãng và các mối quan hệ xung quanh anh. Cuộc tình của cả hai chỉ vừa bắt đầu, có rất nhiều chuyện của anh mà cô vẫn chưa được biết. Nếu quả thật anh bị thương là do đạn bắn, vậy nguyên nhân rốt cuộc là gì? Càng nghĩ cô lại càng thấy run sợ.
Quả đúng như những gì cô nghĩ, sau khi xem xét vết thương, bác sĩ Cố kết luận anh bị thương do đạn bắn, cần phẫu thuật gấp. Chính cô là người ký giấy đồng ý để anh phẫu thuật vì hiện tại không có người thân của anh ở đây.
Chỉ vài phút sau, từ ngoài cửa bệnh viện, một nhóm người mặc vest đen đi vào. Quan sát kỹ, họ cũng đang bị thương, như có lẽ chỉ là vết thương phần mềm, không quá nghiêm trọng.
- Chủ tịch đâu rồi?
- Chắc là chủ tịch đã được đưa vào phòng cấp cứu.
-...
Cô đang ngồi chờ ở hàng ghế trước cửa phòng cấp cứu, nhìn thấy nhóm người kia thì lập tức đứng dậy. Họ thấy cô mặt áo blouse trắng nên vội bước đến hỏi:
- Bác sĩ, cho tôi hỏi nam bệnh nhân vừa được đưa đến bệnh viện có phải hiện đang trong phòng cấp cứu không?
Cô gật đầu, ánh mắt tinh tế quan sát họ:
- Đúng vậy, mà các anh có mối quan hệ thế nào với anh ấy?
Một người đàn ông đại diện đáp lời:
- Chúng tôi là cấp dưới của chủ tịch Ngụy, người vừa nhập viện cấp cứu.
Sau khi xảy ra sự việc khiến Tần Lãng bị thương, anh đã được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện. Các vệ sĩ cũng theo sau bằng xe ôtô, tuy nhiên do ùn tắc giao thông nên họ đã đến chậm hơn so với xe cấp cứu.
Ninh Mịch nghe vậy liền hỏi rõ:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà Tần Lãng lại bị thương như vậy?
Những người vệ sĩ thoáng nhìn nhau như đang gửi gắm cho đồng đội ẩn ý nào đó rồi lại nhìn sang cô. Vẻ mặt họ tràn đầy sự thận trọng, ai nấy đều ngạc nhiên khi nghe cô gọi thẳng tên anh.
- Bác sĩ có quen biết với chủ tịch Ngụy sao?
Họ đề cao cảnh giác, không muốn tiết lộ thông tin với người ngoài để bảo mật chuyện kinh doanh của chủ tịch Ngụy nên đã cẩn trọng hỏi lại cho thật chắc chắn.
Ninh Mịch không chút chần chừ, cô đã khẳng định tình cảm của cả hai nên lập tức xác nhận:
- Tôi là bạn gái của Tần Lãng.
Nghe cô dứt khoát khẳng định mối quan hệ yêu đương với anh, những người vệ sĩ nhìn nhau, gương mặt ai nấy đều lộ rõ sự bất ngờ, ngỡ ngàng.
- Chủ tịch Ngụy có bạn gái rồi sao?
Họ đều là những người đã theo anh nhiều năm, tính cách của anh lạnh lùng, cấm dục ra sao, họ đều biết rất rõ. Bây giờ đột ngột có một cô gái nhận là người yêu của chủ tịch Ngụy mặt lạnh, họ đương nhiên sẽ có nhiều suy xét, không thể tin ngay được.
Một người vệ sĩ nói nhỏ với đồng nghiệp:
- Tôi chưa từng nghe chủ tịch Ngụy nói là đã có bạn gái.
Ánh mắt ngờ vực của họ hướng về phía cô. Dẫu biết cô là bác sĩ, có lẽ cô không ăn nói hàm hồ hay tự nhận vơ, nhưng trước khi có bằng chứng xác thực, bọn họ không thể dễ dàng nói cô biết những chuyện đã xảy ra.
- Chuyện này, chúng tôi không thể tùy tiện tiết lộ. E rằng phải đợi chủ tịch Ngụy tỉnh lại, mong cô thông cảm.
Cô chỉ biết chấp nhận vì không thể làm gì khác. Thấy họ cũng bị thương, Ninh Mịch đã bảo họ vào phòng sơ cứu để được các bác sĩ kiểm tra và băng bó.
Vừa lúc có một y tá đến tìm Ninh Mịch. Công việc của cô còn rất nhiều vì cô vẫn đang trong giờ làm, chẳng thể ngồi yên một chỗ để chờ đợi được.
Trách nhiệm của một người lương y là điều cô không thể chối bỏ, Ninh Mịch chỉ đành trở lại khoa hô hấp để tiếp tục công việc dù trong lòng cô đang nóng như lửa đốt. Cô xem xét hồ sơ điều trị cho bệnh nhân nhưng chẳng thể tập trung nổi, đầu óc cứ nghĩ về Tần Lãng và nguyên nhân dẫn đến vụ việc nghiêm trọng.
Hơn hai tiếng sau, Ninh Mịch nhận được thông báo, cuộc phẫu thuật của Tần Lãng rất thành công. Anh đã được chuyển sang phòng hồi sức, tuy nhiên vẫn còn đang hôn mê, khoảng một ngày sau mới có thể tỉnh lại.
Ngay khi vừa có chút thời gian, cô lập tức đến phòng bệnh xem tình hình của anh. Tần Lãng mới sáng sớm còn khỏe mạnh cùng cô nói cười, vậy mà bây giờ đã khoác lên mình bộ quần áo bệnh nhân, yếu ớt nằm trên giường bệnh và dùng oxi trợ thở. Nhìn thấy anh như vậy, cô thật sự rất đau lòng. Ánh mắt Ninh Mịch đọng lệ như sắp rơi, chỉ mong anh mau khỏe lại, sau đó cô sẽ đánh cho anh một trận vì đã làm cô một phen lo lắng đến thót tim.
Theo quan sát sơ bộ vừa rồi, cô đoán không phải anh bị tai nạn giao thông. Dường như vết máu đỏ loang từ vùng bụng trái ra khắp cơ thể, thấm ướt cả bộ trang phục anh đang mặc. Cô nhìn bàn tay mình, chợt phát hiện ra tay của cô đã nhuốm màu đỏ, do khi nãy cô chạm vào Tần Lãng, máu của anh đã dính vào tay cô.
- Chẳng lẽ... là trúng đạn sao?
Ngẫm lại, cô vẫn chưa từng hiểu rõ về công việc của Tần Lãng và các mối quan hệ xung quanh anh. Cuộc tình của cả hai chỉ vừa bắt đầu, có rất nhiều chuyện của anh mà cô vẫn chưa được biết. Nếu quả thật anh bị thương là do đạn bắn, vậy nguyên nhân rốt cuộc là gì? Càng nghĩ cô lại càng thấy run sợ.
Quả đúng như những gì cô nghĩ, sau khi xem xét vết thương, bác sĩ Cố kết luận anh bị thương do đạn bắn, cần phẫu thuật gấp. Chính cô là người ký giấy đồng ý để anh phẫu thuật vì hiện tại không có người thân của anh ở đây.
Chỉ vài phút sau, từ ngoài cửa bệnh viện, một nhóm người mặc vest đen đi vào. Quan sát kỹ, họ cũng đang bị thương, như có lẽ chỉ là vết thương phần mềm, không quá nghiêm trọng.
- Chủ tịch đâu rồi?
- Chắc là chủ tịch đã được đưa vào phòng cấp cứu.
-...
Cô đang ngồi chờ ở hàng ghế trước cửa phòng cấp cứu, nhìn thấy nhóm người kia thì lập tức đứng dậy. Họ thấy cô mặt áo blouse trắng nên vội bước đến hỏi:
- Bác sĩ, cho tôi hỏi nam bệnh nhân vừa được đưa đến bệnh viện có phải hiện đang trong phòng cấp cứu không?
Cô gật đầu, ánh mắt tinh tế quan sát họ:
- Đúng vậy, mà các anh có mối quan hệ thế nào với anh ấy?
Một người đàn ông đại diện đáp lời:
- Chúng tôi là cấp dưới của chủ tịch Ngụy, người vừa nhập viện cấp cứu.
Sau khi xảy ra sự việc khiến Tần Lãng bị thương, anh đã được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện. Các vệ sĩ cũng theo sau bằng xe ôtô, tuy nhiên do ùn tắc giao thông nên họ đã đến chậm hơn so với xe cấp cứu.
Ninh Mịch nghe vậy liền hỏi rõ:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà Tần Lãng lại bị thương như vậy?
Những người vệ sĩ thoáng nhìn nhau như đang gửi gắm cho đồng đội ẩn ý nào đó rồi lại nhìn sang cô. Vẻ mặt họ tràn đầy sự thận trọng, ai nấy đều ngạc nhiên khi nghe cô gọi thẳng tên anh.
- Bác sĩ có quen biết với chủ tịch Ngụy sao?
Họ đề cao cảnh giác, không muốn tiết lộ thông tin với người ngoài để bảo mật chuyện kinh doanh của chủ tịch Ngụy nên đã cẩn trọng hỏi lại cho thật chắc chắn.
Ninh Mịch không chút chần chừ, cô đã khẳng định tình cảm của cả hai nên lập tức xác nhận:
- Tôi là bạn gái của Tần Lãng.
Nghe cô dứt khoát khẳng định mối quan hệ yêu đương với anh, những người vệ sĩ nhìn nhau, gương mặt ai nấy đều lộ rõ sự bất ngờ, ngỡ ngàng.
- Chủ tịch Ngụy có bạn gái rồi sao?
Họ đều là những người đã theo anh nhiều năm, tính cách của anh lạnh lùng, cấm dục ra sao, họ đều biết rất rõ. Bây giờ đột ngột có một cô gái nhận là người yêu của chủ tịch Ngụy mặt lạnh, họ đương nhiên sẽ có nhiều suy xét, không thể tin ngay được.
Một người vệ sĩ nói nhỏ với đồng nghiệp:
- Tôi chưa từng nghe chủ tịch Ngụy nói là đã có bạn gái.
Ánh mắt ngờ vực của họ hướng về phía cô. Dẫu biết cô là bác sĩ, có lẽ cô không ăn nói hàm hồ hay tự nhận vơ, nhưng trước khi có bằng chứng xác thực, bọn họ không thể dễ dàng nói cô biết những chuyện đã xảy ra.
- Chuyện này, chúng tôi không thể tùy tiện tiết lộ. E rằng phải đợi chủ tịch Ngụy tỉnh lại, mong cô thông cảm.
Cô chỉ biết chấp nhận vì không thể làm gì khác. Thấy họ cũng bị thương, Ninh Mịch đã bảo họ vào phòng sơ cứu để được các bác sĩ kiểm tra và băng bó.
Vừa lúc có một y tá đến tìm Ninh Mịch. Công việc của cô còn rất nhiều vì cô vẫn đang trong giờ làm, chẳng thể ngồi yên một chỗ để chờ đợi được.
Trách nhiệm của một người lương y là điều cô không thể chối bỏ, Ninh Mịch chỉ đành trở lại khoa hô hấp để tiếp tục công việc dù trong lòng cô đang nóng như lửa đốt. Cô xem xét hồ sơ điều trị cho bệnh nhân nhưng chẳng thể tập trung nổi, đầu óc cứ nghĩ về Tần Lãng và nguyên nhân dẫn đến vụ việc nghiêm trọng.
Hơn hai tiếng sau, Ninh Mịch nhận được thông báo, cuộc phẫu thuật của Tần Lãng rất thành công. Anh đã được chuyển sang phòng hồi sức, tuy nhiên vẫn còn đang hôn mê, khoảng một ngày sau mới có thể tỉnh lại.
Ngay khi vừa có chút thời gian, cô lập tức đến phòng bệnh xem tình hình của anh. Tần Lãng mới sáng sớm còn khỏe mạnh cùng cô nói cười, vậy mà bây giờ đã khoác lên mình bộ quần áo bệnh nhân, yếu ớt nằm trên giường bệnh và dùng oxi trợ thở. Nhìn thấy anh như vậy, cô thật sự rất đau lòng. Ánh mắt Ninh Mịch đọng lệ như sắp rơi, chỉ mong anh mau khỏe lại, sau đó cô sẽ đánh cho anh một trận vì đã làm cô một phen lo lắng đến thót tim.