• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ thể Ninh Mịch như đóng băng, bởi lẽ bọn họ có súng. Cô dám liền mình đến đây vì thật ra chị hai và cô là con nhà nòi về võ thuật, cha cô là võ sư, từ nhỏ hai chị em đã được luyện võ, thân thủ cũng không tệ, nhưng trong tình cảnh này, e rằng còn chưa kịp sử dụng võ đã phải đầu hàng.

Cô còn rất nhiều hoài bão, sắp tới còn được đệ bạc lên vị trí trưởng khoa ngoại, Ninh Mịch chưa muốn kết thúc cuộc đời tại đây. Cô ngập ngừng đáp:

- Tôi...tôi thấy mấy món đồ rất đẹp nên muốn thử chạm vào thôi.

Một tên cao lớn tiến lên nửa vài bước chân rồi nói lớn:

- Tôi vừa thấy cô cầm máy ảnh, mau giao ra đây.

Đây là máy ảnh hành nghề của chị hai, bên trong chứa rất nhiều dữ liệu mật và hình ảnh quan trọng, cô tuyệt đối không thể giao nộp cho bọn họ.

- Tôi...

Vốn tính chu đáo, cô đã có sự chuẩn bị từ trước, cô mò tay vào túi áo, trong lúc đang ấp úng thì lập tức vung mạnh cánh tay đã nắm sẵn một thứ bột màu trắng. Bột văng tung tóe khiến nhóm vệ sĩ không nhìn thấy gì cả. Nhân cơ hội, Ninh Mịch lập tức bỏ chạy, nhưng rất nhanh đã bị đuổi theo:

- Đứng lại, mau đứng lại...

Trong tòa lâu đài rộng lớn, cô loay hoay khó tìm lối ra, đám người vẫn đang đuổi theo phía sau. Những tiếng bước chân ồn ã không ngừng vang lên. Bất chợt tiếng súng lại nổ ra, cô đứng tim nhưng vẫn cố chạy, bọn họ lại tiếp tục bắn chỉ thiên.

Chạy mãi vẫn không thấy cửa ra vào, Ninh Mịch đánh liều, thả người phóng qua cửa sổ rồi nhanh chóng định thần lại, chỉ đành trèo rào thoát ra ngoài vì ở cổng chính có người canh gác.

Cô chạy thêm một đoạn, trong rừng khuya tối tăm đến rợn người, chẳng có ánh đèn nào rọi soi. Xung quanh chỉ có cây cối âm u cùng tiếng côn trùng kêu chói tai, đường đất lòi lõm, chỉ cần sơ suất sẽ lập tức té ngã.

Thật chẳng hiểu nổi suy nghĩ của Ngụy Tần Lãng, tại sao anh ta lại bảo nhóm người dọn dẹp đến lâu đài vào đêm khuya thay vì buổi sang? Một tên lập dị đầy quái gỡ.

Ninh Mịch cứ chạy thục mạng, phía sau đang hùng hổ những tiếng bước chân lao về phía cô, tiếng súng tiếp tục nổ ra, nhưng lần này, Ninh Mịch không đứng nổi nữa, bởi lẽ... cô đã bị trúng đạn!

Thật không ngờ tòa lâu đài và đám người vệ sĩ kia đánh sợ đến mức này, chỉ vì cô chụp một bức ảnh, chúng liền muốn giết cô diệt khẩu sao? Rốt cuộc bọn người kia đang cất dấu bí mật lớn gì mà lại tàn ác đến thế?

Vết thương ở vai không ngừng chảy máu, thấm ướt cả lưng áo, cơn đau đến thấu xương, cả cánh tay phải như đang mất dần cảm giác. Nhưng bọn chúng sắp đuổi đến rồi, nếu cô còn chần chừ, chắc chắn sẽ bị tóm được.

Ninh Mịch đưa bàn tay trái giữ chặt vết thương ở bã vai phải, cắn răng chịu đựng, dùng ý chí mà đứng dậy. Cô tiếp tục chạy, cơn đau truyền đến khắp cơ thể, nhưng nếu dừng lại, có khi cô sẽ phải mất xác ở rừng hoang.

Một luồng sáng từ đèn pha ôtô như cánh cửa thiên đường cứu rỗi cuộc đời cô, Ninh Mịch gắng sức chạy thật nhanh. Đến gần chiếc xe hơi màu đen, tia hy vọng hiếm hoi giữa rừng đêm u ám, cô không kịp nghĩ gì cả, theo bản năng mà mở cửa xe rồi nhanh chóng ngồi vào trong.

Đưa mắt nhìn người đang ngồi ở ghế lái bên cạnh, là một người đàn ông mặc trang phục đen, anh ta không chút ngạc nhiên, nhưng cô chẳng có nhiều thời gian nên vội vàng nói trong yếu ớt:

- Xin anh mau khóa cửa xe lại, có người đang đuổi theo, chúng... muốn giết tôi.

Lúc này anh ta mới đánh mặt sang nhìn cô, sắc thái lạnh lùng như băng rồi đưa tay khóa chốt cửa. Cô có chút ngạc nhiên vì gương mặt của anh ta rất trẻ và đẹp trai, trông hệt như nam sinh, chẳng rõ có phải là một cậu nhóc còn đang học cấp ba.

Đột nhiên anh ta nở nụ cười nhếch mép đầy khó hiểu, ngoài ra không mở miệng nói với cô bất kỳ lời nào. Máu ở vết thương của Ninh Mịch vẫn không ngừng chảy, cô rất ngại vì như vậy sẽ làm bẩn xe của anh, nhưng trong tình cảnh này, cô không thể nghĩ ngợi nhiều nữa.

- Giúp tôi... hãy lái xe rời khỏi đây... bọn chúng đang đuổi đến.

Anh ta vẫn trưng ra bộ mặt vô cảm, dung mạo anh tuấn tú đến nao lòng nhưng làn hơi tỏa ra lại quá ảm đạm. Thông qua ánh đèn trong xe hơi, anh rõ ràng đã nhìn thấy cô đang bị thương, máu chảy không ngừng, nhưng vẫn không có biểu hiện nào là muốn giúp đỡ.

- Tôi cầu xin anh...

Tên sắc đá kia vẫn không đáp lời và cũng chẳng chịu lái xe đưa cô rời khỏi đây. Từ đầu đến cuối chỉ có mỗi cô độc thoại. Vài giây sau, đám người kia nhanh chóng đuổi đến, thấy cô đã ngồi vào trong chiếc xe ôtô, chúng có chút ngạc nhiên. Đám vệ sĩ đi đến gần, tuy nhiên chúng lại không dám đưa tay gõ gõ vào cửa sổ xe mà dùng điện thoại để liên lạc với kẻ ngồi bên trong.

Thông qua chiếc tai nghe không dây được đeo trên tai, người đàn ông nguy hiểm đang ngồi trong xe ôtô cùng Ninh Mịch đã nghe rõ từng câu từng chữ của tên vệ sĩ nói:

- Thưa lão đại, chúng tôi phát hiện cô ta có hành động khả nghi trong tòa lâu đài nên đã đuổi theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK