Nội tâm của Mục Vũ Phi cảm thấy vô cùng rối rắm. Đợi đến lúc Vũ Thiên bế cô đến phòng ngủ, thì Mục Vũ Phi đã làm cho ngực áo mặc bên trong của anh nhăn nhíu lại thành một đoàn.
Vũ Thiên đặt Mục Vũ Phi ở trên giường, đưa tay kéo chăn đắp lại, dém xung quanh cho cô thật cẩn thận. Vũ Thiên xoay người lấy gói thuốc hạ sốt vẫn mang trên người mở ra. Anh đổ hai viên thuốc ra ở trên lòng bàn tay. Mục Vũ Phi tiếp nhận lấy thuốc sau đó dùng nước uống thuốc. Tiếp sau đó, cô quay người lại nằm lỳ ở trên giường, mặt hướng vào bên trong không để ý đến Vũ Thiên nữa.
"Em nằm sấp mà ngủ như vậy, thì sẽ bị thở không ra hơi đó." Vũ Thiên nhìn bộ dáng tức giận của Mục Vũ Phi thì có chút buồn cười, liền đưa tay qua kéo cô lại.
"Hai bên mông đều của em đều đang bị thương." Mục Vũ Phi lườm Vũ Thiên trắng mắt, thuận tay cầm lấy tập tài liệu để ở đầu giường bắt đầu xem, bộ dạng tư thế nói rõ ý em không muốn để ý tới anh nữa, anh hãy mau chóng đi chỗ khác cách xa một chút.
Vũ Thiên cũng không tức giận, anh trực tiếp đi tắm rửa, chọn lấy một bộ áo ngủ màu xanh đậm mặc vào, rồi sau kéo chăn ra dựa vào ở đầu giường.
"Anh thực là nhàm chán." Mục Vũ Phi nghiêng đầu hướng về bên kia.
Vốn là đang lên cơn sốt cao, Mục Vũ Phi càng đọc tài liệu thì mí mắt lại càng thêm nặng trĩu. Dần dần cô buông lỏng tập tài liệu ở trong tay ra, ngủ thiếp đi. Nhưng một giấc ngủ này của Mục Vũ Phi cực kỳ không an ổn. Cô mộng thấy mình đang nằm ở trên giường bệnh, còn Vũ Thiên thì đang ôm lấy vòng eo của một người phụ nữ khác đứng ở trước mặt cô. Vũ Thiên nói, Phi Phi, anh hi vọng em có thể chấp nhận cô ấy! Nếu như không thể, vậy thì chúng ta liền ly hôn đi, anh không thể không có cô ấy! Mục Vũ Phi lúc đó liền ngây ngẩn cả người, rồi sau đó không biết làm sao trong ngực lại đau lên, càng ngày càng đau càng ngày càng đau, cảm giác kia sao lại thấy chân thật như vậy. Mục Vũ Phi nghĩ muốn khóc lớn lên thành tiếng, nhưng lại cảm thấy cực kỳ đè nén, không sao khóc được. Phải mất nửa ngày, rốt cục thời điểm cô có thể phát ra được thành tiếng, thì Mục Vũ Phi bừng tỉnh. Cô vừa sờ lên mặt, thế nào lại tràn đầy nước mắt.
"Có chuyện gì vậy? Có phải là em đã gặp phải ác mộng hay không?" Vũ Thiên thân thiết ôm Mục Vũ Phi vào ở trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên phía sau lưng của Mục Vũ Phi, để trấn an cô. Vừa rồi Mục Vũ Phi có chút làm anh bị hù sợ. Cô cau mày khóc hu hu, nói không nên lời, xót xa khổ sở, rồi lại khóc, khiến cho anh bị hoảng hốt.
Mục Vũ Phi cả kinh, lúc này cô mới phát hiện ra, hóa ra đây là một giấc mộng, nhưng mà trong ngực cô vẫn còn mơ hồ cảm thấy sự đau đớn, lại nói cho cô biết, giấc mộng vừa rồi quả thực là chân thật Mục Vũ Phi khổ sở níu chặt lấy vạt áo của Vũ Thiên nói: "Vừa rồi em đã nằm mơ … Em mơ thấy anh không cần em nữa." Dứt lời, cô lại bật lên tiếng khóc hu hu.
"Ngốc ạ." Vũ Thiên thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nói thật, tâm tình của anh đột nhiên cũng có chút bay cao, dù sao cô vợ nhỏ nhà mình khi nằm mơ, lại mơ thấy bản thân anh không cần cô nữa, lại còn khóc như vậy. Là một người đàn ông, nếu như anh không có chút cảm giác thành tựu, vậy thì rất không thành thật rồi.
Trong lòng Mục Vũ Phi vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Cô vuốt vuốt ngực, thế nào sờ sờ lên ngực, cô lại càng cảm thấy ở vị trí mẫn cảm bên ngực trái rất đau, đau rát là khác? Mục Vũ Phi lấy tay đè nặng lên nơi bị đau đớn kia, ngơ ngác hỏi một câu: "Có phải là em đã bị ung thư vú rồi hay không hả anh? Bộ ngực của em đau quá."
"..."
Nhìn Vũ Thiên không có phản ứng, lại còn giống như không hề nghe thấy lời của cô vậy, Vũ Thiên cầm lên tập tài liệu mà cô đã xem qua kia, nghiêm túc nhìn lại, Mục Vũ Phi càng ngày càng hồ nghi.
"Có phải là anh đã thừa dịp lúc em đang ngủ say, anh đã nhéo ngực em đến phát đau hay không hả ?"
"Không có đâu." Vũ Thiên nghiêm túc nói phủ định ngay.
"Hay là anh đã thừa dịp em đang ngủ say, nên đã cắn em, có phải hay không?"
"..."
Thấy Vũ Thiên vẫn không chịu nói chuyện, giống như cam chịu, Mục Vũ Phi xù lông rồi. Cô nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Anh anh anh... anh nói đi, có phải là anh đã dùng răng nanh cắn, có phải hay không?"