*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tôi vẫn luôn luôn không hiểu hết trái tim của mình, thì ra là tôi không muốn rời xa khỏi anh ấy, nhưng mà anh ấy lại muốn bỏ đi rồi, không cần tôi nữa!" Doãn Tiểu Nhu khóc, gào lên, bàng hoàng mà bất lực. Mục Vũ Phi nhìn Doãn Tiểu Nhu như vậy, cũng cảm thấy đau lòng, vội kéo Doãn Tiểu Nhu vào ở trong lòng mình, an ủi Doãn Tiểu Nhu. Mục Vũ Phi nhớ đến ánh mắt của Viên Kỳ Chí. Khi Viên Kỳ Chí nhìn Doãn Tiểu Nhu, ánh mắt của anh thật dịu dàng, không có một chút nào có vẻ quyết tuyệt như