"Em không nên xuất hiện ở trước mặt mấy người kia, rất nguy hiểm. Bao nhiêu người nghĩ muốn mạng của em đó, em có biết không?" Bên cửa sổ truyền tới một giọng nói lạnh lùng của nam giới. Giọng nói của anh ta rất trầm, nhưng cũng rất êm tai, chỉ có điều là lại mang theo một chút nghiến răng nghiến lợi.
Mục Vũ Phi quay đầu lại nhìn bóng đen giữa một mảng khói mù kia, sùy một tiếng, cười nói: "Tôi đây đang có một sự kiện đặc biệt buồn bực! Nếu như anh nghĩ muốn mạng của tôi, thì cứ việc tới bắt là được rồi, việc gì mà phải cầm tù tôi ở trong này? Ở trên đời này, tôi hận nhất chính là bị người khác bắt nhốt!"
Mục Vũ Phi căm thù đến tận xương tuỷ đối với chuyện này. Cho dù là đối phương có bởi vì bất cứ loại ý đồ gì, cô cũng không thể cho phép. Bởi vì như vậy bất giác Mục Vũ Phi lại sẽ nghĩ đến sự việc đã xảy ra vào ba năm trước ở Đảo Cheju; lại sẽ nghĩ đến Cố Tiểu Khê cực kỳ đáng thương kia! Như vậy sẽ làm Mục Vũ Phi cô thấy vô cùng thống khổ.
Ngọn đèn được bật sáng lên, Mục Vũ Phi bị ánh sáng đèn sáng chói làm cho chói mắt liền nhắm chặt hai mắt lại. Người đàn ông kia mạnh mẽ tiến đến gần Mục Vũ Phi, cúi xuống áp sát người ở phía trên cô, khống chế cô chặt chẽ ở trong ngực của mình. Mất một lúc lâu sau Mục Vũ Phi mới thích ứng được liền mở to mắt ra nhìn. Cô hướng cái nhìn lên trên đỉnh đầu, liền nhìn thấy một gương mặt khiến cho trong lòng cô cảm thấy kinh ngạc không thôi. Từ lúc Mục Vũ Phi tỉnh lại kia, trong một phút đồng hồ cô đã phỏng đoán trước vô số khả năng, nhưng mà cô lại không thể tưởng được, người bắt cóc cô lại chính là người hàng xóm, luôn luôn được mang tiếng là hiền lành, là người mà trong miệng bọn nhỏ vẫn luôn gọi là chú Trương - Trương Thụy!
Trương Thụy vươn ngón tay ra vuốt ve khuôn mặt của Mục Vũ Phi, phác họa hình dáng đôi môi đỏ mọng của cô. Người phụ nữ này chính là người mà anh ta vẫn luôn luôn sớm chiều nhớ nhung, là người mà mỗi khi giữa đêm khuya khi tỉnh giấc, anh ta cũng không nén nhịn được mà nhẹ nhàng nỉ non tên của cô! Thế nhưng khi anh ta phát hiện ra lúc cô rời đi, trái tim của anh ta vậy mà lại đau đến không có cách nào hô hấp nổi! Trương Thụy đột nhiên nắm người của Mục Vũ Phi, bức bách cô phải ngửa đầu lên nhìn thẳng vào mình, trong ánh mắt của anh ta phát ra một luồng ánh sáng lạnh lẽo đông cứng chết người.
Mục Vũ Phi biết rằng hiện tại bản thân mà có phản kháng thì cũng là dư thừa. Trương Thụy có thể ở phía dưới mí mắt của Âu Văn Phú, mà cướp đi chính mình như vậy, Mục Vũ Phi cô liền căn bản không thể ôm một chút ít ảo tưởng nào đào tẩu khỏi chỗ này.
Trương Thụy nhìn gương mặt của Mục Vũ Phi giống như mặt hồ sóng nước chẳng xao kia, đột nhiên anh ta thực sự rất muốn xé nát cái vẻ mặt giống như mặt nạ kia ra! Trương Thụy cúi đầu hút lấy đôi môi mềm mại của Mục Vũ Phi, một tay kia thì xé rách quần áo trên người cô. Cảm xúc dưới bàn tay là một mảnh da thịt nhẵn nhụi lạnh mát, khiến cho nội tâm của anh ta không sao nén nhịn được, bắt đầu trở nên điên cuồng!
Ngay tại thời điểm Trương Thụy muốn cởi bỏ nội y trên người Mục Vũ Phi ra, thì đột nhiên anh ta lại ngừng động tác lại. Trương Thụy nhìn gương mặt Mục Vũ Phi không buồn không khóc, còn có ánh mắt đầy sự trống rỗng không mang theo một tia tức giận nào, lập tức giống như bị một chậu nước lạnh giội vào vậy, giết tất cả dục vọng ham muốn của anh ta.