Ngày 27/1/2019, buổi sáng chủ nhật hôm ấy,...
“Nè, tụi bây làm đàng hoàng đi chứ? Đừng có giỡn nữa.”_Tường đang phàn nàn mấy đứa con trai nghịch ngợm, bọn chúng đang cầm chổi rồi chiến đấu với nhau.
Hôm nay là ngày tổng vệ sinh trường trước kì nghỉ tết, tất cả các lóp của ba khối đều lên trường để dọn dẹp lớp học của mình để chuẩn bị cho năm mới. Dọn dẹp đi những cái cũ kĩ, dọn những đám bụi, những món đồ cũ để trong ngăn tủ. Nhật đang dọn dẹp ở bàn giáo viên, cậu vô tình tìm thấy những tấm ảnh thẻ của năm lớp 10.
Mấy tấm hình này bị bỏ lại đây vì chúng khá xấu, thế là tụi lớp cậu rủ nhau đi chụp riêng. Những tấm hình này đã bám đầy bụi cho thấy nó đã ở đây rất lâu, ấy vậy mà với cậu thì thật nhanh. Mới ngày nào khi tất cả còn được coi là “học sinh mới” vậy mà bây giờ đã là những đàn anh đàn chị của lứa “học sinh mới” khác. Nhiều chuyện xảy ra khiến cậu không hề nhận ra, năm học này đã trải qua hơn một nửa rồi.
“Mọi người nước tới rồi đây!”
Minh cùng vài đứa con trai tay xách mấy bịch trà sữa đi lại, đương nhiên mấy ly đó là từ tiền của thầy Dương bao cả đám. Cả lớp nháo nhào lao tới, vội lấy phần cho mình, làm việc sáng giờ có ly nước để uống là quá đủ. Minh cầm lấy một ly đã cắm sẵn ống hút đi lại đưa cho Nhật.
“Đây, một ly trà sữa mát lạnh cho cậu Nhật.”_Nhật vui vẻ cầm lấy rồi nhanh chóng tu một hơi rồi thở khà tận hưởng ly nước. Minh bên cạnh thích thú nhìn Nhật, không quên lấy khăn giấy lâu đi tầng mồ hôi động trên vầng trán Nhật.
“Để tôi lau mồ hôi cho cậu Nhật.”
“Mày làm gì mà nói chuyện trịnh trọng vậy?”_Nhật bật cười trước cách nói chuyện kì lạ của Minh.
“Sao hả? Bộ tôi không được phục vụ người tôi thích sao?”_Minh xích mặt lại gần Nhật, mặt nó đắc ý nói. Nhật đối diện với gương mặt góc cạnh ấy khiến tim cậu trật nhịp, Nhật đỏ mặt, ngại ngùng đẩy mặt thằng Minh ra.
“Trời ạ, bộ tôi không được phục vụ người tôi thích sao?”
“Được chứ, phục vụ tôi đi”
Đám con trai ngồi đối diện nhại lại khung cảnh vừa rồi, cả dám nhìn tụi nó mà bật cười, đám bạn ngồi chung quanh chọc ghẹo Minh và Nhật. Thằng Minh mặt dày khoái chí mà phản bác lại tụi nó, chỉ có Nhật là ngượng quá rồi giận cá chém thớt Minh. Nhật đổ lỗi cho Minh rồi đứng dậy bỏ chạy trong ngượng ngùng, còn Minh hốt hoảng đuổi theo Nhật trong tiếng cười đùa của lũ bạn, tụi nó đúng là lũ báo mà.
Ngày hôm sau, ngày 28/1/2019, hôm nay là ngày cúng ông Táo, từ sáng sớm, hai anh em Nam và Nhật đã kéo nhau đi chợ. Chợ hôm nay vẫn đông đúc, nhưng trong cái đông đúc ấy còn có sự nôn nao của năm mới. Trải dài khắp chợ là những quầy hoa, những chiếc xe chở bông rực rỡ. Có những gian hàng bán đồ cúng, đồ trang trí tết bày ra trước cửa hàng những thao cá chép bơi lúc nhúc trong thao.
Đi cả buổi sáng, hai anh em nhanh chóng trở về, háo hức vào nhà để khoe dì những món đồ mới mua. Cả hai mở cửa bếp, trước mặt họ là nồi chè trôi nước vương vãi khắp sàn còn dì thì đang ngồi ở bên bàn ăn mà thoa thuốc.
Hai người bất ngờ chạy lại, Nam vội dọn đống bừa bộn trên sàn còn Nhật chạy lại coi qua và hỏi thăm vết thương của dì.
“Không sao đâu, hồi nãy dì lo nghe điện thoại quá mà quên canh nồi chè, thế là nó khét mất tiêu, dì vội tắt bếp thì lỡ làm đổ ra. Haha, dì bất cẩn quá.”
“Thiệt tình, bị vậy rồi dì còn cười được nữa?”
“Dì mày hơi bị mạnh đó, mấy vết bỏng nhỏ này nhằm nhò gì?”_Dì Vân bật cười vỗ đầu Nam để trấn an anh.
“Mà dì nghe điện thoại gì mà quên luôn nồi chè thế?”
“À,...thì...điện thoại của đứa bạn cũ á mà. Thôi, dì lên đầu nghỉ ngơi đây.”_Dì ấp úng trả lời qua loa rồi đứng dậy, chân cà nhắc đi lên phòng mình. Cả hai thở phào nhẹ nhõm rồi đi soạn đống đồ mua lúc sáng ra.
“Chắc giờ phải đi mua chè nữa rồi.”_Nam nhìn nồi chè trong la bô mà chán nản nói.
“Không cần đâu để tôi gọi Minh đem qua, mẹ Minh nấu nhiều lắm.”
“Vậy, còn hoa thì để tao dặn em ấy chuẩn bị một ít rồi đem tới.”
Cả hai hăng hái bàn bạc đến khi nhận ra mình vừa nhắc đến hai người thương của nhau thì lại ngượng ngùng đỏ mặt. Cả hai anh em cậu đúng là rất hòa thuận, điều gì cũng chia sẻ với nhau nhưng chỉ toàn nói về việc học, việc làm và sở thích, còn về chuyện tình cảm đó là chuyện mà cả hai anh em chẳng mấy hứng thú bàn tới.
“Ờm, ông và Trí dạo gần đây sao rồi?”
“Ổn lắm, em ấy rất tốt, dù dạo gần đây cũng ít gặp em ấy do cả hai cũng có việc bận nhưng lúc nào cả hai cũng facetime trước khi đi ngủ hết.”
“Dạo gần đây tôi thấy ông có vẻ cười nhiều hơn, thậm chí bây giờ ông còn cột cái mái xồm xòa lên suốt, ông có muốn cắt nó không?”
“Tao để vậy ổn rồi, cảm ơn. Mày với Minh thì sao? Nghe nói nó công khai theo đuổi mày nhỉ?”
“Ừm, tôi biết nó rất sến khi theo đuổi ai đó, nhưng khi tự mình trải nghiệm thì thật sự là sởn da gà.”
“Đúng vậy, thằng Trí nó cũng toàn hay nói mấy cái sến súa.”
Hai anh em thích thú nói xấu hai người kia rồi lại bật cười vì câu chuyện của nhau. Từ trước đến giờ, Cả hai chưa từng nghĩ sẽ ngồi lại với nhau để nói về chuyện yêu đương, dẫu sao đối với cả hai điều đó quá phức tạp. Có lẽ những chuyện xảy ra vừa rồi cũng đã củng cố thêm cho tình cảm của cả hai. Nhật vui sướng nhìn anh trai mình cười rạng rỡ, một nụ cười vô âu vô lo, đã lâu lắm rồi cậu mới lại nhìn thấy một Nam thoải mái như thế.
Ngày 29/1/2019, dì Vân đóng cửa quán, hôm nay là ngày dọn nhà chuẩn bị cho năm mới. Cả buổi sáng, ba dì cháu cực lực dọn dẹp đống đồ cũ và bụi bẩn trong phòng mình, đến trưa cả ba chia nhau mà dọn dẹp từng ngóc ngách trong nhà. Dì vân đang phơi những tấm màn cửa vừa giặt sạch trên sân thượng, cô vừa phơi đồ vừa nhớ lại những chuyện đã qua.
Lại thêm một năm trôi qua với căn nhà này, cô nhớ lại trước đây khi tụi nhóc còn chưa tới, cô chỉ có một nỗi lo là cái quán nước nhỏ ấy, đó là đam mê là cuộc sống tự do thoải mái mà cô muốn. Thế nhưng lúc cô mở quán lên, dù thành công đi nữa cô vẫn thấy thiếu vắng gì đó, căn nhà lúc ấy thật trống trãi vào mỗi tối khi nhân viên đi về, cả mấy ngày lễ Tết ngôi nhà cũng chẳng rộn ràng, cô cũng chẳng tất bật như bây giờ.
Lũ trẻ ấy tới bên đời cô, dù cho có khó khăn hơn, nhiều cái phải lắng phải lo, ấy vậy mà cô chưa bao giờ chán ghét hai đứa nó. Cuộc sống của cô có phần thú vị hơn, căn nhà cũng chẳng còn trống trãi, lũ trẻ tới đây như tô thêm sức sống cho ngôi nhà. Cả hai đứa nó đều là đứa trẻ ngoan, ấy vậy mà cuộc đời tụi nó thật nhiều cay đắng. Lỗi lầm của anh trai cô đã đưa lũ trẻ ngoan ấy đến với cô.
“Dì Vân, dì nghỉ chút đi, để con phụ dì cho.”_Nhật vui vẻ chạy lên giao cho dì ly nước mát lạnh, cậu cũng nhanh nhảu cầm lấy cái rổ đựng đồ về phía mình để vào trong lấy phần màn cửa còn lại.
“Thôi để dì làm cho, còn ông tướng mau xuống nhà nghỉ ngơi đi.”
“Thôi nào, dì lúc nào cũng phải lo cho con với Nam. Năm nay là dì hơn ba mươi rồi đó, nên sống cho mình đi chứ?”
“Cái thằng này, phụ thì phụ đi không cần phải nói mía dì đâu.”
Dì sút vào mông Nhật để đuổi cậu đi vào trong, Nhật cũng nhanh chóng né đi rồi chạy thật lẹ vào trong nhà để lấy phần đồ còn lại trong máy giặt. Cậu mau lẹ lấy phần màn cửa còn lại trong mấy lạnh bỏ vào rổ, bất ngờ tiếng chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của dì. Nhật vội bắt máy để đáp lại người phía bên kia.
“Alo ạ?”
[Vân hả con? Tết năm nay con về nhà nhé, được không con?]_Nhật nhớ rất rõ giọng nói ấy, giọng nói nhẹ nhàng có chút khàn ấm và dịu nhẹ của con người mà đã rất lâu rồi cậu chưa gặp lại, là bà nội.
“Bà nội,...”
[Hả? Giọng nói này, là Nhật hả con?]_Nhật tính trả lời lại thì bất ngờ điện thoại bị rút lại, cậu giật mình nhìn dì đứng bên cạnh gương mặt đầy hốt hoảng. Dì nhanh chóng bình tâm lại rồi mở loa ngoài lên.
“Má hả? Con Vân đây.”
[Vân! Con gái, năm nay con về chứ, dẫn Nhật và Nam về nữa, từ lúc ấy má chẳng còn được gặp tụi nó nữa.]_Dì chợt nhìn tôi với ánh mắt đượm buồn, dì khẽ cười rồi nhẹ nhàng trả lời lại bà.
“Má, con xin lỗi, nhưng con vẫn chưa sẵn sàng gặp ba, có gì má gửi lời hỏi thăm của con đến ông ấy nhé! Còn Nhật và Nam...con nghĩ hai đứa nó chẳng có lý do gì để về đó nữa cả.”
Đúng, từ lúc bố mẹ cậu ly hôn, cậu đã chẳng còn mối liên hệ gì đến nơi ấy cả, quê hương của bố. Đến cả cậu và Nam chưa từng có ý nghĩ muốn quay về đó nơi mà gợi lại rất nhiều về bố của cả hai.
Dì Vân thờ dài rồi cúp máy, dì chỉ khẽ cười với Nhật rồi nâng lấy giỏ đồ ướt bước ra ngoài. Dì Vân đã từng cãi nhau với gia đình vì những định kiến cổ xưa của ông, vì vậy mà cô bỏ nhà đi, kiếm cho mình một cuộc sống tự do và mở một quán nước ước mơ của cô. Đã bao nhiêu năm rồi dì đã chẳng trờ về để thăm ông và bà, có lẽ cả cậu và anh cũng vậy, cũng chẳng trở về nơi đó, có lẽ năm nay sẽ chẳng trở về đâu.
Cứ như thế, mọi chuyện lại trở về bình thường, cả nhà bắt đầu trang trí nhà cửa để đón năm mới. Nam có lẽ rất vui vì năm nay anh có Anh Trí đón giao thừa cùng, cả nhà Anh Tú đều về quê nên cậu đã dọn qua đây ở trong dịp lễ. Cứ ngỡ mọi chuyện sẽ diễn ra như hằng năm, cậu sẽ cùng anh và dì đón giao thừa cùng nhau, thì...
[Nhật, năm nay mày đón giao thừa với tao nhá?]
“Nè, tụi bây làm đàng hoàng đi chứ? Đừng có giỡn nữa.”_Tường đang phàn nàn mấy đứa con trai nghịch ngợm, bọn chúng đang cầm chổi rồi chiến đấu với nhau.
Hôm nay là ngày tổng vệ sinh trường trước kì nghỉ tết, tất cả các lóp của ba khối đều lên trường để dọn dẹp lớp học của mình để chuẩn bị cho năm mới. Dọn dẹp đi những cái cũ kĩ, dọn những đám bụi, những món đồ cũ để trong ngăn tủ. Nhật đang dọn dẹp ở bàn giáo viên, cậu vô tình tìm thấy những tấm ảnh thẻ của năm lớp 10.
Mấy tấm hình này bị bỏ lại đây vì chúng khá xấu, thế là tụi lớp cậu rủ nhau đi chụp riêng. Những tấm hình này đã bám đầy bụi cho thấy nó đã ở đây rất lâu, ấy vậy mà với cậu thì thật nhanh. Mới ngày nào khi tất cả còn được coi là “học sinh mới” vậy mà bây giờ đã là những đàn anh đàn chị của lứa “học sinh mới” khác. Nhiều chuyện xảy ra khiến cậu không hề nhận ra, năm học này đã trải qua hơn một nửa rồi.
“Mọi người nước tới rồi đây!”
Minh cùng vài đứa con trai tay xách mấy bịch trà sữa đi lại, đương nhiên mấy ly đó là từ tiền của thầy Dương bao cả đám. Cả lớp nháo nhào lao tới, vội lấy phần cho mình, làm việc sáng giờ có ly nước để uống là quá đủ. Minh cầm lấy một ly đã cắm sẵn ống hút đi lại đưa cho Nhật.
“Đây, một ly trà sữa mát lạnh cho cậu Nhật.”_Nhật vui vẻ cầm lấy rồi nhanh chóng tu một hơi rồi thở khà tận hưởng ly nước. Minh bên cạnh thích thú nhìn Nhật, không quên lấy khăn giấy lâu đi tầng mồ hôi động trên vầng trán Nhật.
“Để tôi lau mồ hôi cho cậu Nhật.”
“Mày làm gì mà nói chuyện trịnh trọng vậy?”_Nhật bật cười trước cách nói chuyện kì lạ của Minh.
“Sao hả? Bộ tôi không được phục vụ người tôi thích sao?”_Minh xích mặt lại gần Nhật, mặt nó đắc ý nói. Nhật đối diện với gương mặt góc cạnh ấy khiến tim cậu trật nhịp, Nhật đỏ mặt, ngại ngùng đẩy mặt thằng Minh ra.
“Trời ạ, bộ tôi không được phục vụ người tôi thích sao?”
“Được chứ, phục vụ tôi đi”
Đám con trai ngồi đối diện nhại lại khung cảnh vừa rồi, cả dám nhìn tụi nó mà bật cười, đám bạn ngồi chung quanh chọc ghẹo Minh và Nhật. Thằng Minh mặt dày khoái chí mà phản bác lại tụi nó, chỉ có Nhật là ngượng quá rồi giận cá chém thớt Minh. Nhật đổ lỗi cho Minh rồi đứng dậy bỏ chạy trong ngượng ngùng, còn Minh hốt hoảng đuổi theo Nhật trong tiếng cười đùa của lũ bạn, tụi nó đúng là lũ báo mà.
Ngày hôm sau, ngày 28/1/2019, hôm nay là ngày cúng ông Táo, từ sáng sớm, hai anh em Nam và Nhật đã kéo nhau đi chợ. Chợ hôm nay vẫn đông đúc, nhưng trong cái đông đúc ấy còn có sự nôn nao của năm mới. Trải dài khắp chợ là những quầy hoa, những chiếc xe chở bông rực rỡ. Có những gian hàng bán đồ cúng, đồ trang trí tết bày ra trước cửa hàng những thao cá chép bơi lúc nhúc trong thao.
Đi cả buổi sáng, hai anh em nhanh chóng trở về, háo hức vào nhà để khoe dì những món đồ mới mua. Cả hai mở cửa bếp, trước mặt họ là nồi chè trôi nước vương vãi khắp sàn còn dì thì đang ngồi ở bên bàn ăn mà thoa thuốc.
Hai người bất ngờ chạy lại, Nam vội dọn đống bừa bộn trên sàn còn Nhật chạy lại coi qua và hỏi thăm vết thương của dì.
“Không sao đâu, hồi nãy dì lo nghe điện thoại quá mà quên canh nồi chè, thế là nó khét mất tiêu, dì vội tắt bếp thì lỡ làm đổ ra. Haha, dì bất cẩn quá.”
“Thiệt tình, bị vậy rồi dì còn cười được nữa?”
“Dì mày hơi bị mạnh đó, mấy vết bỏng nhỏ này nhằm nhò gì?”_Dì Vân bật cười vỗ đầu Nam để trấn an anh.
“Mà dì nghe điện thoại gì mà quên luôn nồi chè thế?”
“À,...thì...điện thoại của đứa bạn cũ á mà. Thôi, dì lên đầu nghỉ ngơi đây.”_Dì ấp úng trả lời qua loa rồi đứng dậy, chân cà nhắc đi lên phòng mình. Cả hai thở phào nhẹ nhõm rồi đi soạn đống đồ mua lúc sáng ra.
“Chắc giờ phải đi mua chè nữa rồi.”_Nam nhìn nồi chè trong la bô mà chán nản nói.
“Không cần đâu để tôi gọi Minh đem qua, mẹ Minh nấu nhiều lắm.”
“Vậy, còn hoa thì để tao dặn em ấy chuẩn bị một ít rồi đem tới.”
Cả hai hăng hái bàn bạc đến khi nhận ra mình vừa nhắc đến hai người thương của nhau thì lại ngượng ngùng đỏ mặt. Cả hai anh em cậu đúng là rất hòa thuận, điều gì cũng chia sẻ với nhau nhưng chỉ toàn nói về việc học, việc làm và sở thích, còn về chuyện tình cảm đó là chuyện mà cả hai anh em chẳng mấy hứng thú bàn tới.
“Ờm, ông và Trí dạo gần đây sao rồi?”
“Ổn lắm, em ấy rất tốt, dù dạo gần đây cũng ít gặp em ấy do cả hai cũng có việc bận nhưng lúc nào cả hai cũng facetime trước khi đi ngủ hết.”
“Dạo gần đây tôi thấy ông có vẻ cười nhiều hơn, thậm chí bây giờ ông còn cột cái mái xồm xòa lên suốt, ông có muốn cắt nó không?”
“Tao để vậy ổn rồi, cảm ơn. Mày với Minh thì sao? Nghe nói nó công khai theo đuổi mày nhỉ?”
“Ừm, tôi biết nó rất sến khi theo đuổi ai đó, nhưng khi tự mình trải nghiệm thì thật sự là sởn da gà.”
“Đúng vậy, thằng Trí nó cũng toàn hay nói mấy cái sến súa.”
Hai anh em thích thú nói xấu hai người kia rồi lại bật cười vì câu chuyện của nhau. Từ trước đến giờ, Cả hai chưa từng nghĩ sẽ ngồi lại với nhau để nói về chuyện yêu đương, dẫu sao đối với cả hai điều đó quá phức tạp. Có lẽ những chuyện xảy ra vừa rồi cũng đã củng cố thêm cho tình cảm của cả hai. Nhật vui sướng nhìn anh trai mình cười rạng rỡ, một nụ cười vô âu vô lo, đã lâu lắm rồi cậu mới lại nhìn thấy một Nam thoải mái như thế.
Ngày 29/1/2019, dì Vân đóng cửa quán, hôm nay là ngày dọn nhà chuẩn bị cho năm mới. Cả buổi sáng, ba dì cháu cực lực dọn dẹp đống đồ cũ và bụi bẩn trong phòng mình, đến trưa cả ba chia nhau mà dọn dẹp từng ngóc ngách trong nhà. Dì vân đang phơi những tấm màn cửa vừa giặt sạch trên sân thượng, cô vừa phơi đồ vừa nhớ lại những chuyện đã qua.
Lại thêm một năm trôi qua với căn nhà này, cô nhớ lại trước đây khi tụi nhóc còn chưa tới, cô chỉ có một nỗi lo là cái quán nước nhỏ ấy, đó là đam mê là cuộc sống tự do thoải mái mà cô muốn. Thế nhưng lúc cô mở quán lên, dù thành công đi nữa cô vẫn thấy thiếu vắng gì đó, căn nhà lúc ấy thật trống trãi vào mỗi tối khi nhân viên đi về, cả mấy ngày lễ Tết ngôi nhà cũng chẳng rộn ràng, cô cũng chẳng tất bật như bây giờ.
Lũ trẻ ấy tới bên đời cô, dù cho có khó khăn hơn, nhiều cái phải lắng phải lo, ấy vậy mà cô chưa bao giờ chán ghét hai đứa nó. Cuộc sống của cô có phần thú vị hơn, căn nhà cũng chẳng còn trống trãi, lũ trẻ tới đây như tô thêm sức sống cho ngôi nhà. Cả hai đứa nó đều là đứa trẻ ngoan, ấy vậy mà cuộc đời tụi nó thật nhiều cay đắng. Lỗi lầm của anh trai cô đã đưa lũ trẻ ngoan ấy đến với cô.
“Dì Vân, dì nghỉ chút đi, để con phụ dì cho.”_Nhật vui vẻ chạy lên giao cho dì ly nước mát lạnh, cậu cũng nhanh nhảu cầm lấy cái rổ đựng đồ về phía mình để vào trong lấy phần màn cửa còn lại.
“Thôi để dì làm cho, còn ông tướng mau xuống nhà nghỉ ngơi đi.”
“Thôi nào, dì lúc nào cũng phải lo cho con với Nam. Năm nay là dì hơn ba mươi rồi đó, nên sống cho mình đi chứ?”
“Cái thằng này, phụ thì phụ đi không cần phải nói mía dì đâu.”
Dì sút vào mông Nhật để đuổi cậu đi vào trong, Nhật cũng nhanh chóng né đi rồi chạy thật lẹ vào trong nhà để lấy phần đồ còn lại trong máy giặt. Cậu mau lẹ lấy phần màn cửa còn lại trong mấy lạnh bỏ vào rổ, bất ngờ tiếng chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của dì. Nhật vội bắt máy để đáp lại người phía bên kia.
“Alo ạ?”
[Vân hả con? Tết năm nay con về nhà nhé, được không con?]_Nhật nhớ rất rõ giọng nói ấy, giọng nói nhẹ nhàng có chút khàn ấm và dịu nhẹ của con người mà đã rất lâu rồi cậu chưa gặp lại, là bà nội.
“Bà nội,...”
[Hả? Giọng nói này, là Nhật hả con?]_Nhật tính trả lời lại thì bất ngờ điện thoại bị rút lại, cậu giật mình nhìn dì đứng bên cạnh gương mặt đầy hốt hoảng. Dì nhanh chóng bình tâm lại rồi mở loa ngoài lên.
“Má hả? Con Vân đây.”
[Vân! Con gái, năm nay con về chứ, dẫn Nhật và Nam về nữa, từ lúc ấy má chẳng còn được gặp tụi nó nữa.]_Dì chợt nhìn tôi với ánh mắt đượm buồn, dì khẽ cười rồi nhẹ nhàng trả lời lại bà.
“Má, con xin lỗi, nhưng con vẫn chưa sẵn sàng gặp ba, có gì má gửi lời hỏi thăm của con đến ông ấy nhé! Còn Nhật và Nam...con nghĩ hai đứa nó chẳng có lý do gì để về đó nữa cả.”
Đúng, từ lúc bố mẹ cậu ly hôn, cậu đã chẳng còn mối liên hệ gì đến nơi ấy cả, quê hương của bố. Đến cả cậu và Nam chưa từng có ý nghĩ muốn quay về đó nơi mà gợi lại rất nhiều về bố của cả hai.
Dì Vân thờ dài rồi cúp máy, dì chỉ khẽ cười với Nhật rồi nâng lấy giỏ đồ ướt bước ra ngoài. Dì Vân đã từng cãi nhau với gia đình vì những định kiến cổ xưa của ông, vì vậy mà cô bỏ nhà đi, kiếm cho mình một cuộc sống tự do và mở một quán nước ước mơ của cô. Đã bao nhiêu năm rồi dì đã chẳng trờ về để thăm ông và bà, có lẽ cả cậu và anh cũng vậy, cũng chẳng trở về nơi đó, có lẽ năm nay sẽ chẳng trở về đâu.
Cứ như thế, mọi chuyện lại trở về bình thường, cả nhà bắt đầu trang trí nhà cửa để đón năm mới. Nam có lẽ rất vui vì năm nay anh có Anh Trí đón giao thừa cùng, cả nhà Anh Tú đều về quê nên cậu đã dọn qua đây ở trong dịp lễ. Cứ ngỡ mọi chuyện sẽ diễn ra như hằng năm, cậu sẽ cùng anh và dì đón giao thừa cùng nhau, thì...
[Nhật, năm nay mày đón giao thừa với tao nhá?]