Đối với học sinh 12, điểm cuối kì luôn quan trọng, có những người dùng những
con điểm này để xét học bạ. Cả nhóm cậu mấy tuần nay cũng ôm một đống đề cương học bài, làm bài, hết kiểm tra rồi đến ôn tập, sửa đề cương rồi khảo bài kiểm tra miệng.
Hôm nay cậu lên lớp đầy sự mệt mỏi, đêm qua cậu ngủ rất trễ, vừa ngồi vào chỗ cậu liền gục người xuống bàn, liền chìm vào giấc ngủ. Một lúc sau, tiếng giảng bài cùng tiếng bút viết đánh thức cậu, Nhật mơ màng tỉnh dậy nhìn Minh đang chăm chú chép bài. Nhật từ từ ngồi dậy, dụi mắt, tìm đồng hồ để coi giờ, cậu đã ngủ suốt ba tiết học!
“Dậy rồi hả? Ổn không đó?”
“Ừm, khụ…ổn, nãy giờ có gì quan trọng không?”_Nhật để ý sách, vở, đề cương hay cả bút của mình đã nằm trên bàn, cậu chắc chắn Minh nó đã lấy đống này ra giúp mình.
“Sửa đầy đủ trong đề cương rồi đó, hôm qua mấy giờ ngủ?”_Minh đưa lại tờ đề cương cho Nhật, tiện thể hỏi thăm nó.
“Hả? Chắc tầm 2-3 giờ gì đó, lúc ấy buồn ngủ quá cũng chẳng để ý nữa.”
“Lại thức để ôn đề hả? Mày đang bị cảm không phải sao?”_Minh liếc nhìn Nhật hỏi, cả tuần nay hôm nào nó cũng ngủ quên 2-3 tiết học, nó còn bị cảm vài ngày trước nữa.
“Ổn thiệt không đó?”_Minh cau mày nhìn Nhật cứ ngáp liên tục nãy giờ, cậu ta lâu lâu lại ho lên một tiếng, mũi thì bị ngạt. Dưới bọng mắt Nhật vẫn còn cái quầng thâm hiện rõ.
“Ổn mà, đây đâu phải lần đầu tao thức khuya.”
Nhật gượng cười với Minh rồi quay lại nghe giảng, Minh mặc kệ mà quay đi nhưng một lúc lại quay qua để ý Nhật. Nó lại ngủ gật, đầu thì gật gù, tay thì cầm bút mà viết loạn xạ lên vở, Minh vừa buồn cười vừa bất lực.
Suốt ngày hôm nay, Minh luôn để mắt đến Nhật, nhìn nó cậu không khỏi lo lắng. Nhật do buồn ngủ đi đứng chẳng để ý gì lúc thì xém va vào tường, lúc thì xém trượt chân trên cầu thang, cậu phải luôn sẵn thế mà đỡ nó.
Tiếng trống trường cuối ngày vang lên, học sinh nườm nượp ra về. Cả hai đang ở trước cổng trường, Minh nhìn Nhật rồi lại thêm lo, sáng nay là anh Nam chở nó đến, giờ nó tính bắt xe về nhưng tình trạng này mà ngồi xe buýt thì không ổn chút nào?
“Tao chở mày về cho Nhật.”
“Thôi, không cần đâu, mày không đi ăn với My sao?”_Nhật rất cảm kích nhưng cậu biết nó chắc hẳn đi ăn với My.
“Tao nhắn em ấy rồi, mày bị bệnh nên tao không đi được.”
Nhật nghe vậy càng lắc đầu, Minh thì cứ mè nheo với cậu, đúng lúc này đầu Nhật lại đau như búa bổ, cảm giác chóng mặt kéo đến. Chân cậu loạng choạng cố gắng giữ vững, Minh thấy vậy vội xuống
xe đỡ cậu.
“Sao vậy?”
“À, chỉ là hơi nhức đầu xíu thôi.”_Nhật gượng cười nói.
“Lên xe tao chở đi. Cấm cãi!”
Minh lo lắng ra lệnh cho Nhật, chẳng để Nhật suy nghĩ cậu bắt Nhật lên xe ngồi, Nhật uất ức làm theo. Minh cũng lên xe ngồi, cậu kéo tay Nhật ôm chặt lấy hông mình lên giọng ra lệnh.
“Giữ cho chặt, đừng có ngủ gật, rớt xuống xe tao không lụm về đâu.”
“Rồi rồi, tao không ngủ gật để mà rớt đâu, đừng mơ.”
Mạnh miệng là vậy, nhưng vài phút sau Nhật cũng gục lên lưng Minh mà ngủ. Minh bất lực, cậu vừa phải chạy xe vừa cố giữ Nhật lại, đúng là cực chết mà!
Sau khi đến nhà Nhật, cậu liền cõng
nó lên phòng. Minh nhẹ thả Nhật nằm xuống giường, mở máy lạnh rồi chỉnh nhiệt độ phù hợp, cậu ngồi lại bên thành giường nhìn Nhật đang say giấc. Khi nãy nói hay lắm, lúc ngủ thì ngủ li bì!
Minh lo lắng cho Nhật nên cũng nán lại ngồi trông Nhật. Cậu nhìn thấy đôi mày Nhật có chút cau lại, vẻ mặt nó khó chịu, cậu thấy lạ vội đưa tay kiểm tra. Nóng quá! Nhật nó sốt rồi, Minh vội đứng dậy mà chạy xuống nhà gọi dì Vân, nghe tin, dì vội chạy lên kiểm tra, đo nhiệt độ cho nó.
“Nó không sao đâu, chỉ là say nắng thôi, để nó ngủ đi. Đối với Nhật thì ngủ chính là cách chữa bệnh tốt nhất rồi.”_Dì Tiên cười với Minh nói đùa để cho cậu an tâm.
“Dạ vâng.”
“Nhưng cũng nên lau mặt, lau người, cho nó uống thuốc nữa.”
“Vậy để con làm cho dì xuống trông quán đi ạ.”
Dì an tâm giao Nhật cho Minh, cậu cũng nhanh chóng chuẩn bị đồ, vội vàng lấy thao nước ấm và khăn từ tốn lau người cho Nhật. Cậu thực sự bất lực với tên ngốc này, mệt như vậy mà cứ cố
gượng, biết tao lo lắm không, cái đồ mèo chân ngắn? Minh vừa lau vừa quở giọng trách móc, rồi thay đồ cho nó.
Sau khi lau xong, cậu dọn dẹp rồi lấy thuốc hạ sốt cho Nhật, dù không đành lòng cậu không còn cách nào khác phải gọi Nhật dậy. Nhật đang ngủ say bị réo tên, khó chịu kéo mền trùm mình lại. Minh khó khăn mới tách được Nhật khỏi giường, Nhật ngồi dậy liền bị Minh ôm chặt dựa vào ngực mình.
“Nhật, dậy uống thuốc nè."
“Ưm, không uống đâu, tao muốn ngủ." _Nhật né tránh viên thuốc, cựa quậy khiến Minh khó chịu
mà quát lớn.
"Nhật, ngồi yên đi! Đừng nháo nữa!"_Cậu vừa dứt câu Minh liền giật mình nhìn Nhật mặt đầy ủy khuất, ở khoé mắt có chút rưng rưng.
"Mày quát tao à? Tao nói không muốn uống mà."
Minh thở dài bất lực, cậu quên mất Nhật mỗi khi bệnh nó liền trở nên rất nhạy cảm và hay làm nũng. Cậu chỉnh lại giọng điệu của mình, nhẹ nhàng xoa đầu Nhật nói.
"Tao xin lỗi, nhưng mà nếu mày không uống thì sao mà hết bệnh được đây?"
"Không muốn uống, thuốc đắng lắm."
Cậu bất lực cười, mỗi lần Nhật bệnh cậu ta lại hành xử như một đứa trẻ, Minh cũng không phàn nàn gì mà tìm cách để dỗ nó. Suy nghĩ một lúc cậu hí hửng lấy ra trong túi một viên kẹo.
"À, à, giờ tay trái tao là kẹo, tay phải tao là thuốc, mày nhắm mắt lại rồi đoán xem tay nào là thuốc tay nào là kẹo. Nếu dính tay thuốc mày phải uống còn tay kẹo thì tao thưởng cho mày."
"Thiệt sao? Vậy để tao nhắm mắt."
Nhật lúc này không chỉ giỏi làm nũng, cậu ta còn rất dễ dụ, Minh chắc chắn nó đã nhắm chặt mắt liền nhanh tay đổi viên kẹo với một viên thuốc khác, xong việc cậu liền hí hửng gọi Nhật.
"Tao chọn tay trái."
"Sai, giờ mày uống thuốc đi, có chơi có chịu."
Nhật gương mặt thất vọng cầm lấy thuốc mà uống, nhìn nó nhăn nhó nuốt viên thuốc khiến Minh hí hửng ngồi cười. Sau khi Nhật uống xong cậu dìu nó nằm xuống, chỉnh chăn cho Nhật.
“Mày giờ về hả? Ở lại được không?” _Nhật nhỏ nhắn nằm trong chăn giọng tủi thân. Minh nhìn dáng vẻ này không nỡ bỏ về, dù sao hôm nay cũng không có tiết chiều. Minh mỉm cười một cách nhẹ nhàng, từ tốn vuốt đầu Nhật trấn an cậu.
“Đừng lo, tao ở đây với mày, ngủ ngoan đi.”
Nhật an tâm nhắm mắt lại, vừa nhắm mắt bản thân như nhẹ bẫng mà ngủ say sưa đến khi chiều xuống. Nhật nghe tiếng ai đó gọi mà từ từ ngồi dậy đầu tóc bù xù rối tung do ngủ liền suốt bốn tiếng đồng hồ.
“Dậy rồi à? Khỏe hơn chưa? Thiệt tình cái thằng nhóc này chỉ biết làm tao lo thôi.”
Vừa thấy Nhật ngồi dậy Nam liền cằn nhằn cậu, dù vẻ mặt và lời nói có khó chịu nhưng anh lại từ tốn kiểm tra trán cậu, hành động cử chỉ đều thể hiện ra sự lo lắng, quan tâm.
“Đỡ nóng rồi, ăn cháo đi rồi uống thuốc vô.”
“Ờ, Nam, ông thay đồ cho tôi hả?”_Nhật nhìn trên người mình không phải là đồng phục học sinh lúc trưa có chút bất ngờ liền hỏi Nam.
“Không là thằng Minh đó, dì bảo nó ở đây chăm cho mày chiều giờ, nó mới về thôi, sao vậy?”_Nam trả lời cho cậu rồi thắc mắc hỏi lại.
“Không có gì. Chỉ là muốn biết thôi. Ông ra ngoài đi, ăn xong tôi đem xuống cho, tôi khỏe rồi không cần lo.”_Nhật đuổi khéo Nam, Nam lướt nhìn một lượt cũng tạm tin.
“Ừm, vậy tao đi tắm đây. Ăn xong nhớ uống thuốc đó.”_Anh nhắc nhở lần cuối rồi ra ngoài.
Nam vừa đi, Nhật ngồi bật dậy chạy lại tủ quần áo của mình, cậu mở một ngăn tủ nhỏ ở phía dưới cùng, may quá nó vẫn như cũ! Nhật lấy ra một cái hộp nhựa cũ, đây là chiếc hộp chứa rất nhiều kỉ niệm của cậu và Minh.
Cậu đã giấu chiếc hộp này đi vì sợ Minh sẽ nhìn thấy mà nghi ngờ, nó chứa rất nhiều thứ về Minh, những tấm thiệp sinh nhật của Minh, những tấm hình của cả hai và hình cậu chụp lén Minh. Đặc biệt nhất, một cái USB ghi chữ ‘gửi Minh’, chiếc USB có chứa tệp video tỏ tình mà cậu đã muốn gửi nó năm lớp 9, thế nhưng cậu đã không đủ can đảm để đưa nó cho Minh.
Nhật thở phào nhẹ nhõm rồi quay lại giường của mình, lúc này cậu mới để ý kế bên điện thoại mình có một viên kẹo cùng một tờ giấy note. ‘Mau khỏe đó nha, cái đồ em bé, viên kẹo đó là phần thưởng thêm nha.’ Cái tên đần này! Cậu rủa thầm trong lòng nhưng miệng thì đã cười rạng rỡ chẳng biết từ lúc nào. Nhật ngồi xuống giường, vừa ăn cháo vừa nhớ lại cuộc nói chuyện với Trung hôm qua.
‘Rốt cuộc Minh có gì đặc biệt mà cậu lại thích như vậy?’
Bởi vì Minh nó có nhiều tính xấu: nó hay chọc cậu giận, nhưng cũng khiến cậu cười rất nhiều; nó lười biếng, nhưng luôn vì cậu mà cố gắng; nó ồn ào, thô lỗ và đôi khi là cứng đầu, nhưng mỗi khi cậu yếu đuối nó luôn sẵn sàng trở nên dịu dàng. Nhật càng nghĩ về những tính xấu của Minh nó đều luôn đi cùng với một điểm tốt nào đó, tất cả những điều đó làm nên sự đặc biệt cho Minh.