Hiện tại là năm giờ rưỡi chiều, còn bốn tiếng nữa là tới giờ đi Đà Lạt. Trong phòng Nhật, trên sàn chiếc vali đã mở sẵn, trên giường là vài bộ quần áo xếp gọn. Nhật ngồi tựa lưng bên giường ánh nhìn mơ hồ nhìn vào tấm hình của cậu và Minh, cậu chưa thể nghĩ thông được, cậu vẫn còn phân vân.
“Đang soạn đồ đi Đà Lạt à?”_Nhật giật mình khi nghe tiếng anh trai mình cậu vội vàng cất tấm hình ra sau lưng.
“Nam! À, tôi…tôi đang soạn, nhiều thứ để soạn quá đi.”_Nhìn bộ dạng giấu diếm bối rối ấy anh có chút cau mày, em trai ai mà giống nhau quá vậy? Anh bất lực đi lại kéo cậu ngồi xuống, anh cũng điềm đạm ngồi cạnh.
“Nhật, chẳng phải lần trước mày là người nói nếu có chuyện gì phải chia sẻ nhau sao? Có chuyện gì khiến mày bâng khuâng à kể anh nghe đi.”_Nhật im lặng quay đi, cậu không dám đối diện, cậu xấu hổ khi chính mình lại là người đi trái lại với lời của bản thân. Nhật hít sâu lấy bình tĩnh rồi từ từ quay lại ánh mắt vẫn có chút ngượng ngùng đối mặt với anh.
“Tôi cảm thấy mình không nên đi Đà Lạt,…”
“Sao thế? Chẳng phải mày đã mong chờ chuyến đi này lắm sao?”
Đúng, cậu đã rất mong chờ vào nó, nhưng kể từ lần cãi nhau ấy, trong cậu cứ cảm thấy bứt rứt, khó chịu, Nhật không dám đối mặt với Minh, cậu sợ phải chứng kiến ánh mắt khinh miệt của Minh. Có lẽ Minh chẳng còn muốn làm bạn nữa, cậu cũng vậy, cố níu kéo thêm làm gì chứ?
Từ hôm ấy cậu cứ nhớ mãi những lời Minh nói, có lẽ cậu như vậy thật, có lẽ cậu là một kẻ dối trá, lợi dụng thật, có lẽ cậu không nên dính dáng đến Minh nữa. Chuyện của cậu và Minh có lẽ nên kết thúc ở đây? vậy tại sao tim cậu không khỏi đau nhói khi nghĩ đến những lời tồi tệ mà Minh đã nói? Trái tim cậu vẫn cứ cảm thấy khó chịu và phẫn nộ.
“Mày thật sự nghĩ Minh có ý đó sao? Chẳng phải khi ấy cả hai đều tức giận sao?”_Nam vừa nói vừa soạn quần
áo của cậu vào vali.
“Nhưng những lời Minh nói là thật mà, suốt những năm qua tôi đã nói dối nó, tôi đã lợi dụng cảm xúc của
nó. Có lẽ nó đã ghét tôi rồi, tôi chấp nhận những gì nó nói thế nhưng tôi không thể hiểu tại sao cứ cảm thấy khó chịu vì nó.”
“Có lẽ vì mày cũng biết đó không phải sự thật, mày giận nó vì mày cảm thấy oan ức cảm thấy tức giận vì những gì nó nói là sai. Mày muốn nói cho Minh hiểu nhưng mày sợ nó sẽ không hiểu mày, vì vậy mà mày mới chọn cách kết thúc trong im lặng. Tao nói đúng chứ?”_Nhật im lặng một lúc, cậu khẽ thở dài gật đầu như sự đồng tình.
“Dù có chọn kết thúc, ít nhất cũng nên đối mặt với nó để có thể giải quyết rõ ràng đi chứ, nói cho nó biết mày không phải con người như vậy. Mày im lặng như vậy sẽ chỉ khiến bản thân khó chịu hơn thôi.”
“Có lẽ ông nói đúng.”
“Mày mà không đi thì lãng phí tiền của dì lắm đó, với lại đây còn là chuyến đi ngoại khóa cuối cùng mà, nếu
không đi thì tiếc lắm.”. 𝑵hanh nhấ𝘵 𝘵ại { 𝗧г𝖴m𝗧г𝑢 yện﹒Vn }
“Ông nói không khác gì Tú với Tiên cả, tôi hiểu rồi mà, tôi đi là được chứ gì?”_Nhật bật cười ngồi dậy cậu
vui vẻ đi lấy đồ xếp gọn vào vali.
“Nè, sau chuyến đi này xong về nhà ta sẽ nói chuyện về tính dục của mày đấy nhá.”_Nam nhìn vẻ hí hửng của Nhật như vậy cũng nhẹ lòng, anh cũng không quên nhắc nhở Nhật về chuyện tính dục anh thật sự muốn trò chuyện với nó rõ ràng.
“Vâng ạ.”
Nhật vui vẻ đáp, Nam hài lòng rồi rời đi để cậu tập trung soạn đồ. Nam thật sự hiểu nỗi lòng ấy của Nhật vì anh cũng từng phải lắng nghe những điều tồi tệ sai lệch về bản thân. Thế nhưng, Nhật khác anh lúc đó, nó có rất nhiều động lực cho nó dũng cảm để đối mặc với điều đó. Đến bây giờ anh vẫn rất sợ phải đối mặt với những ánh mắt phán xét và những lời nói tồi tệ ấy.
“Nhật nó chịu đi rồi chứ?”_Anh vừa bước về phòng Trí liền lo lắng hỏi han tình hình.
“Rồi, Trí, anh cho phép Nhật đi, nhưng Trí hứa với anh phải trông chừng Nhật cẩn thận đó nha.”_Nam đi lại bên cạnh Trí, ngồi xuống lưng tựa bên thành giường. Cậu có thể nhìn thấy rõ được nỗi lo lắng trên gương mặt của anh.
“Em hứa mà.”
Trí muốn nắm tay anh để an ủi nhưng cậu và anh bây giờ cũng chỉ đang tìm hiểu, cậu sợ anh không cho cũng như cậu và anh cả hai chưa là gì của nhau cả. Trí chỉ biết đưa ngón út của mình khẽ chạm vào ngón út anh mà xoa xoa. Nam cảm nhận được một hơi ấm nhỏ bé, anh hiểu được tính ý của cậu, trong lòng cũng trở nên nhẹ nhõm an tâm.
“Mà sao Nam lại chấp nhận cho Nhật đi thế? Em cứ nghĩ sau khi Nam biết chuyện anh hẳn phải cấm Nhật gặp
Minh chứ?”
“Anh đã tiếp xúc với Minh từ bé mà, nên anh hiểu nó đã trải qua chuyện gì, anh cũng hiểu con người của thằng
nhóc đó như thế nào. Với lại, anh biết đối với Nhật, Minh rất là quan trọng.”_Cậu gật đầu hiểu ý, mỉm cười nhìn anh, anh Nam đúng là tinh tế và dễ thương mà.
“Nam biết không? Nam cũng quan trọng với em á.”
“Tự nhiên nói tào lao gì vậy?”
“Cái này không phải nói tào lao, mà là tán tỉnh.”_Trí từ từ đưa mặt lại gần anh, cậu khẽ nhếch mép trầm giọng nói. Anh bất ngờ bị tiếp cận như vậy khiến anh đỏ mặt ngại ngùng, thành công chọc được anh cậu hí hửng
cười phá lên.
“Trông Nam dễ thương khi ngại ngùng quá đi.”
“Nè, thôi đi, đừng có chọc anh nha.”
“Nam cười rồi kìa, không còn cau mày như nãy nữa, Nam cười lên là đẹp nhất.”
Nam ngạc nhiên nhìn Trí rồi lấy tay sờ mặt mình, bây giờ anh lại càng ngại hơn, mặt anh bỗng nóng lên mà đỏ bừng ở hai gò má. Nam nhận ra từ lúc có Trí bên cạnh anh bớt lo âu hơn, cậu cũng hay qua đây phụ giúp dì, chỉ cần những điều đó thôi cũng khiến anh hiểu cậu quan tâm anh đến mức nào.
Nam vẫn còn đang ngập ngừng với mối quan hệ của cậu không phải vì anh không hiểu tình cảm của cậu hay anh
chưa xác định được cảm xúc của mình. Nam có nỗi sợ riêng, anh vẫn sợ những ánh nhìn những lời nói phán xét của mọi người, anh chờ đến một ngày anh có đủ động lực, đủ dũng cảm để có thể bước qua rào cản ấy nhất định anh sẽ bày tỏ rõ ràng với cậu.
Tối hôm đó, sân trường ồn ào, nhộn nhịp, đông đúc các học sinh, thầy cô. Bên ngoài là dãy xe buýt đậu sẵn chờ các em ra, ai cũng đang nôn nao cho chuyến đi hôm nay, cảm giác hưng phấn khiến họ tỉnh cả ngủ. Lớp A7 đã tập trung đông đủ, lớp trưởng cũng đi một dòng để kiểm tra thành viên xe.
“bao gồm cả Trí, An và Thư đi chung xe thì xe mình đủ 45 người đầy đủ rồi.”
“Mấy đứa đã xin giáo viên lớp mình hết rồi chứ?”_Thầy Dương hỏi lại để chắc chắn, nhận được lời đáp của cả
ba thầy yên tâm gật đầu.
“Vậy là xe số 1 của chúng ta sẽ là xe xuất phát đầu tiên. Các bạn xe số 1 ơi! Chúng ta xuất phát thôi.”
Hướng dẫn viên dùng mic để thu hút mọi người cũng như khuấy động cả lớp, mọi người hào hứng đáp lại anh hướng dẫn viên cũng như nhanh chóng ra xe. Sau khi để vali dưới gầm xe cả bọn lên xe hào hứng vào chỗ ngồi.
“Mày ngồi trong hay ngoài?”
“Ngồi ngoài đi”_Trí và Nhật ngồi cùng nhau, cậu đã xin Trí ngồi cùng mình lúc ở nhà.
“Ồ thằng Minh ngồi dưới chung với tụi thằng Bình.”_Trí ngoi đầu lên nhìn một vòng quay qua nói chuyện với
Nhật.
“À.”_Một tiếng à đây nhạt nhẽo, Trí ngồi lại vị trí thắc mắc nhìn Nhật.
“Mày biết gì không? Từ lúc còn ở trường cho đến khi lên xe, thằng Minh vẫn luôn hướng mắt đến mày đó.”_Nhật vờ như không để ý quay đi hướng khác, nhưng ánh mắt cậu lại khẽ liếc về phía cuối xe, cậu nhìn thấy Minh lúng túng quay đi vờ nói chuyện với những đứa bạn khác.
Nhật quay lại nhìn Anh Trí thì thấy cậu ta đang nhắn tin với Nam, vẻ mặt cậu ta cứ cười tíu ta tíu tít, thật khác vẻ thường ngày, kì lạ. Hướng dẫn viên đứng lên vui vẻ chào hỏi giới thiệu với mọi người trong lớp, sau màn giới thiệu là màn hát karaoke của cả lớp. Tiếng nhạc sôi động bao trùm lấy xe, những người trong xe cũng vui vẻ hát hò, cười đùa cho đến khi xe rời khỏi thành phố Hồ Chí Minh.
Ánh đèn đường, những tòa nhà cao tầng và sự nhộn nhịp của xe cộ cũng đã vơi bớt, khung cảnh con đường dài ngoẳng bên ngoài chỉ le lói ánh đèn đường. Chiếc xe cũng hòa vào sự an tĩnh của màn đêm, ánh đèn xe tắt đi, chỉ mở một chiếc đèn led nhẹ dưới sàn xe để tiện nhìn đường.
Chiếc xe cũng chìm vào sự yên tĩnh, mọi người ai cũng gác lại sức trẻ và sự nôn nao đi và tranh thủ nghỉ ngơi. Ngày mai sẽ đến và cũng là lúc bắt đầu cho chuyến đi thanh xuân cuối cùng, Nhật cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cậu mong chờ vào chuyến đi Đà Lạt này.