– Chị dạy nhân viên sao? Chị nói những lời tử tế để ai cũng phục chị hay nói những lời khốn nạn nên không dám lặp lại với người có quyền hạn hơn chị?
Tôi nói to những lời có tình có lý khiến mọi người trong phòng kẻ thì gật gù kẻ thì chột dạ. Thật chẳng muốn ghê gớm mà cô ta cứ khiến tôi phải nhe nanh múa vuốt!
Tôi giơ điện thoại lên trước mọi người trong phòng:
– Mọi người cũng thấy, sếp phó phòng không chỉ không dám lặp lại lời mình nói mà còn giật điện thoại của tôi trong lúc tôi đang gọi điện cho phó tổng Lâm Đạt, hành vi như vậy thì có đúng không? Tôi hi vọng mọi người công tâm khi đề đạt cán bộ lãnh đạo chúng ta!
Không ngờ gậy ông lại đập lưng ông phải không Lưu Mỹ Dung? Khuôn miệng há hốc, Mỹ Dung trừng trừng nhìn tôi bằng đôi mắt căm thù, ấm ức mà không nói nổi lời nào, chỉ có thể cười cười bào chữa:
– Mọi người… xin hãy bình tĩnh, chỉ là… tôi muốn dặn chung tất cả mọi người… đừng ai làm những gì vi phạm thôi!
Thật là chẳng có gì thuyết phục, những ánh mắt ngán ngẩm nhìn về cô ta. Còn với tôi, bọn họ vẫn nguyên thái độ ghét bỏ khinh miệt, có thêm cả sự dè chừng chẳng khác gì ngày xưa.
Mấy con đàn bà ì xèo với nhau, Hải không muốn tham gia, giờ anh ta mới lên tiếng chấn chỉnh:
– Mọi người không bàn cãi nữa, tập trung làm việc đi, nãy giờ hệ thống phải báo bận với khách giúp các cô rồi đấy!
Ngừng vài giây, anh ta tiếp lời:
– Tối nay anh Khánh giám đốc mới của bộ phận chúng ta có lời mời toàn thể bộ phận đi ăn tiệc mừng nhậm chức. Sáu giờ ba mươi tối nay, mọi người nhớ có mặt ở nhà hàng Thanh Trà số 03 phố M nhé.
Bộ phận Chăm sóc khách hàng có hai phòng lớn, gồm phòng trực điện thoại tôi đang làm việc và phòng tiếp nhận xử lý thắc mắc khách hàng trực tiếp nằm rải rác ở hệ thống cửa hàng bán-giới thiệu sản phẩm của Mạnh Phát. Nhân sự của bộ phận phải lên đến mấy trăm người. Trong tòa nhà trụ sở này thì chỉ có khoảng năm mươi người. Lời mời của Khánh là mời năm mươi người này. Có điều, tôi đương nhiên sẽ không tham gia.
Buổi trưa, tôi cùng Đạt ra quán cơm văn phòng đầy kỷ niệm hôm nào. Mọi người đang ăn ở đây lại được một phen xôn xao khi phó tổng Lâm Đạt xuất hiện cùng cô vợ “nổi tiếng”. Sau một năm, quán cơm được mở rộng thêm, cho thấy bọn họ kinh doanh ngày một phát đạt.
Lâm Đạt khẽ cau mày hỏi:
– Ban sáng em gọi anh có việc gì?
– Là chút chuyện nhỏ với Lưu Mỹ Dung, em gái Lưu Huy Khánh. Cô ta giờ là phó phòng của em đấy, và cô ta đặc biệt ghét em.
Tôi nheo nheo hai mắt nhìn vẻ đẹp trai vô số tội của người trước mặt. Người đâu hấp dẫn quá làm chi, làm cô vợ này muốn hiền cũng không hiền nổi!
Tôi thực tình muốn Mỹ Dung bị điều chuyển để tôi không phải ngày ngày giáp mặt cô ta, nhưng như vậy có thể là chơi không đẹp, hơn nữa tôi cũng không muốn làm khó cho Đạt trong chuyện này. Dù sao, Mỹ Dung cũng có thể coi là kẻ có thế lực ở Mạnh Phát.
– Nói chung, em sẽ nhờ anh khi em cần, hiện tại thì chưa.
Tôi nhún vai, hài lòng ăn suất cơm nóng hổi của mình. Đồ ăn rất ngon, phải đánh giá năm sao cho nhà hàng này mới được!
– Tối nay Khánh mời vợ chồng mình tham gia tiệc mừng nhậm chức, em có muốn tham gia không?
Tôi nuốt ực ngụm canh nóng trôi qua cổ họng, ngẩng lên nhìn Đạt, lập tức lắc đầu:
– Thôi… dính líu đến anh ta không có gì tốt lành đâu anh à!
– Em có thể gặp những kẻ đứng đầu Mạnh Phát trong bữa tiệc này.
Tôi ngơ ra mấy giây, khẽ gật. Phải, đây là dịp tôi có thể gặp những nhân vật vốn dĩ ít ai ngờ có liên hệ máu mủ với Lâm Đạt. Bọn họ cao cao tại thượng, bình thường tôi không có lúc nào gặp được cả, chỉ những lúc có dịp đi cùng Đạt thì mới có cơ hội. Tối nay chính là một dịp như vậy.
Từ lúc tôi dùng Lâm Đạt làm lá chắn, Mỹ Dung cũng dè chừng với tôi hơn, buổi chiều làm việc êm ả trôi qua. Dù sao, cô ta hay anh trai cô ta thì cũng chỉ là nhân viên của tập đoàn gia đình này, người làm chủ thực sự là gia tộc họ Lâm. Một số nhân viên thức thời bắt đầu tỏ thái độ vui vẻ thân thiện với tôi. Tôi không quan tâm bọn họ thực lòng hay giả tạo, vui vẻ với tôi thì tôi vui vẻ lại, còn thích ghét bỏ làm trò bẩn thì cứ coi chừng tôi.
Tôi nói to những lời có tình có lý khiến mọi người trong phòng kẻ thì gật gù kẻ thì chột dạ. Thật chẳng muốn ghê gớm mà cô ta cứ khiến tôi phải nhe nanh múa vuốt!
Tôi giơ điện thoại lên trước mọi người trong phòng:
– Mọi người cũng thấy, sếp phó phòng không chỉ không dám lặp lại lời mình nói mà còn giật điện thoại của tôi trong lúc tôi đang gọi điện cho phó tổng Lâm Đạt, hành vi như vậy thì có đúng không? Tôi hi vọng mọi người công tâm khi đề đạt cán bộ lãnh đạo chúng ta!
Không ngờ gậy ông lại đập lưng ông phải không Lưu Mỹ Dung? Khuôn miệng há hốc, Mỹ Dung trừng trừng nhìn tôi bằng đôi mắt căm thù, ấm ức mà không nói nổi lời nào, chỉ có thể cười cười bào chữa:
– Mọi người… xin hãy bình tĩnh, chỉ là… tôi muốn dặn chung tất cả mọi người… đừng ai làm những gì vi phạm thôi!
Thật là chẳng có gì thuyết phục, những ánh mắt ngán ngẩm nhìn về cô ta. Còn với tôi, bọn họ vẫn nguyên thái độ ghét bỏ khinh miệt, có thêm cả sự dè chừng chẳng khác gì ngày xưa.
Mấy con đàn bà ì xèo với nhau, Hải không muốn tham gia, giờ anh ta mới lên tiếng chấn chỉnh:
– Mọi người không bàn cãi nữa, tập trung làm việc đi, nãy giờ hệ thống phải báo bận với khách giúp các cô rồi đấy!
Ngừng vài giây, anh ta tiếp lời:
– Tối nay anh Khánh giám đốc mới của bộ phận chúng ta có lời mời toàn thể bộ phận đi ăn tiệc mừng nhậm chức. Sáu giờ ba mươi tối nay, mọi người nhớ có mặt ở nhà hàng Thanh Trà số 03 phố M nhé.
Bộ phận Chăm sóc khách hàng có hai phòng lớn, gồm phòng trực điện thoại tôi đang làm việc và phòng tiếp nhận xử lý thắc mắc khách hàng trực tiếp nằm rải rác ở hệ thống cửa hàng bán-giới thiệu sản phẩm của Mạnh Phát. Nhân sự của bộ phận phải lên đến mấy trăm người. Trong tòa nhà trụ sở này thì chỉ có khoảng năm mươi người. Lời mời của Khánh là mời năm mươi người này. Có điều, tôi đương nhiên sẽ không tham gia.
Buổi trưa, tôi cùng Đạt ra quán cơm văn phòng đầy kỷ niệm hôm nào. Mọi người đang ăn ở đây lại được một phen xôn xao khi phó tổng Lâm Đạt xuất hiện cùng cô vợ “nổi tiếng”. Sau một năm, quán cơm được mở rộng thêm, cho thấy bọn họ kinh doanh ngày một phát đạt.
Lâm Đạt khẽ cau mày hỏi:
– Ban sáng em gọi anh có việc gì?
– Là chút chuyện nhỏ với Lưu Mỹ Dung, em gái Lưu Huy Khánh. Cô ta giờ là phó phòng của em đấy, và cô ta đặc biệt ghét em.
Tôi nheo nheo hai mắt nhìn vẻ đẹp trai vô số tội của người trước mặt. Người đâu hấp dẫn quá làm chi, làm cô vợ này muốn hiền cũng không hiền nổi!
Tôi thực tình muốn Mỹ Dung bị điều chuyển để tôi không phải ngày ngày giáp mặt cô ta, nhưng như vậy có thể là chơi không đẹp, hơn nữa tôi cũng không muốn làm khó cho Đạt trong chuyện này. Dù sao, Mỹ Dung cũng có thể coi là kẻ có thế lực ở Mạnh Phát.
– Nói chung, em sẽ nhờ anh khi em cần, hiện tại thì chưa.
Tôi nhún vai, hài lòng ăn suất cơm nóng hổi của mình. Đồ ăn rất ngon, phải đánh giá năm sao cho nhà hàng này mới được!
– Tối nay Khánh mời vợ chồng mình tham gia tiệc mừng nhậm chức, em có muốn tham gia không?
Tôi nuốt ực ngụm canh nóng trôi qua cổ họng, ngẩng lên nhìn Đạt, lập tức lắc đầu:
– Thôi… dính líu đến anh ta không có gì tốt lành đâu anh à!
– Em có thể gặp những kẻ đứng đầu Mạnh Phát trong bữa tiệc này.
Tôi ngơ ra mấy giây, khẽ gật. Phải, đây là dịp tôi có thể gặp những nhân vật vốn dĩ ít ai ngờ có liên hệ máu mủ với Lâm Đạt. Bọn họ cao cao tại thượng, bình thường tôi không có lúc nào gặp được cả, chỉ những lúc có dịp đi cùng Đạt thì mới có cơ hội. Tối nay chính là một dịp như vậy.
Từ lúc tôi dùng Lâm Đạt làm lá chắn, Mỹ Dung cũng dè chừng với tôi hơn, buổi chiều làm việc êm ả trôi qua. Dù sao, cô ta hay anh trai cô ta thì cũng chỉ là nhân viên của tập đoàn gia đình này, người làm chủ thực sự là gia tộc họ Lâm. Một số nhân viên thức thời bắt đầu tỏ thái độ vui vẻ thân thiện với tôi. Tôi không quan tâm bọn họ thực lòng hay giả tạo, vui vẻ với tôi thì tôi vui vẻ lại, còn thích ghét bỏ làm trò bẩn thì cứ coi chừng tôi.