Có câu nói, quá đau sẽ tự buông. Từ bỏ một quả gai sắc nhọn đến tứa máu chưa chắc đã là không tốt. Tôi nuốt nghẹn, thở hắt ra một hơi chấp nhận. Cuộc đời này… đâu phải việc gì cũng theo ý mình? Chấp nhận rồi, tư tưởng cũng dần thông, cảm giác trấn tĩnh cùng mệt mỏi ru tôi vào giấc ngủ chập chờn trên chiếc xe khách đưa tôi rời thành phố, rời xa Lâm Đạt…
Âm thanh tin nhắn bất chợt vang lên phá tan trạng thái lơ mơ.
“Số tiền kia cô không cần trả lại.”
Không cần trả lại… Ăn trọn một tỉ mà không cần sinh con. Có thế nào Lâm Đạt vẫn rộng rãi, phải không? Chỉ là, tất cả đã chấm dứt, chẳng thể nào khác. Anh chưa bao giờ hứa hẹn, chưa bao giờ nói yêu tôi, đã thẳng thắn với tôi ngay từ ban đầu, mọi đau khổ chỉ là do tôi quá yếu đuối mà thôi!
Hít một hơi, tôi tự nhủ bản thân phải mạnh mẽ. Số tiền khổng lồ kia, Đạt đã chính thức cho tôi. Tôi nhận. Hoàn cảnh là vậy, tôi sẽ không là kẻ sĩ diện chê tiền. Nhất là khi, với con người kia một tỉ chẳng là gì, còn với tôi, với gia đình tôi, làm lụng quần quật cũng chẳng biết bao giờ mới có. Từ ngày gặp tai nạn lao động ở xưởng dệt, sức khỏe của bố tôi giảm đi quá nhiều, đi lại còn có chút khó khăn, không thể là lao động chính. Mọi công to việc lớn trong nhà đều dồn lên đôi vai mẹ tôi, bố tôi giúp được chút nào thì tốt chút đó. Thương mẹ thương bố, tôi chỉ biết cố gắng học hành rồi làm việc, chẳng thể nào ngờ mọi chuyện lại xoay vần đến lúc này.
Tôi về đến nhà là bốn giờ chiều. Mẹ tôi đang bán trứng ở chợ, các em tôi còn ở trường, nhà chỉ có mình bố tôi. Bố có chút ngạc nhiên khi thấy vẻ mệt mỏi bơ phờ của tôi nhưng cũng không hỏi gì, chỉ bảo tôi lên phòng nghỉ ngơi.
Vào phòng mình, tôi mệt mỏi ngả lưng ra giường, miên man nghĩ lại mọi chuyện. Những gì đã trải qua… tôi hãy xem như một cơn ác mộng, dù ám ảnh tôi vĩnh viễn cả cuộc đời này thì cũng sẽ không bao giờ còn tiếp diễn. Hết rồi, chấm dứt rồi.
– Độ này mẹ thấy mày khang khác!
Hai tuần sau đó, tôi đang ở bếp nhặt rau, mẹ tôi trông thấy, bất ngờ nhận xét. Tôi chẳng nghĩ ngợi gì, cười cười nhìn mẹ nói:
– Chắc được ở nhà bố mẹ chăm lo nên con béo ra đấy mẹ! Mấy hôm nữa con đi rồi lại bị mẹ mắng lười chăm sóc bản thân suốt thôi!
Vậy mà… mẹ tôi cứ chăm chăm nhìn làm tôi cũng chột dạ, trong lòng toát mồ hôi hột. Phụ nữ như mẹ tôi, đối với những chuyện thế này rất tinh, càng tinh tường hơn khi nhìn con gái mình.
Chẳng lẽ… đùa sao? Tháng chờ đợi cùng Lâm Đạt đã thất bại khi tôi thấy “dâu” ghé mà. Từ lúc ấy đến giờ đã là hai tuần, thời gian trôi nhanh thật. Ai kia vẫn còn ám ảnh tôi trong những đêm dài thao thức, còn người ta, chẳng biết lúc này… đêm đến nằm với con đàn bà nào rồi?
– Mẹ mua ít xương xông này về làm chả, thằng Tuấn nó cứ bảo mẹ làm đi, gì chứ chả xương xông thì khó gì!
Vừa nói mẹ vừa mở túi lấy bọc lá xương xông ra bồn rửa trước mặt tôi. Mùi lá nồng nồng xông lên mũi. Bất chợt, cảm giác lờm lợm trong cổ họng xông lên, tôi phải nín nhịn cảm giác khó chịu để không làm mẹ nghi ngờ.
Vứt rổ rau lại, tôi bước nhanh lên phòng, cơ thể bần thần trong hoang mang cùng cực. Mấy hôm nay… rõ ràng cơ thể tôi có gì đó khang khác, cứ chắc mẩm là tôi đã hành kinh, nghĩa là không thể có thai, thế nên bỏ qua hết mọi cảm nhận, giờ…
– Oẹ!
Tôi mở cửa phòng tắm gần phòng ngủ, bước vào, cúi người nôn ọe. Mồ hôi trên trán trên lưng úa ra như tắm, tôi đành bước xuống nhà, tìm chìa khóa xe máy.
– Mẹ, xe máy mẹ vừa đi về, chìa khóa đâu mẹ nhỉ?
Mẹ đưa chìa khóa vào tay tôi, nhăn mặt hỏi:
– Đang nấu cơm, con đi đâu thế?
– À… con ra ngoài mua băng vệ sinh… với ít đồ nữa. Chốc con về thôi!
Tôi chỉ dám khai với mẹ như vậy để mẹ yên tâm. Trong lòng tôi đã lờ mờ đoán ra rồi, không cần phải nhìn ba que thử thai hiện lên rõ nét hai vạch mới khẳng định được. Tôi đã mang thai, đứa con của Lâm Đạt!
Tra cứu nhanh thông tin trên internet… Tôi buộc lòng phải chấp nhận, có những trường hợp tháng đầu mang thai vẫn hành kinh, lý giải do thụ thai ở cuối chu kỳ.
Bây giờ… tính thế nào, phải tính sao đây?
Âm thanh tin nhắn bất chợt vang lên phá tan trạng thái lơ mơ.
“Số tiền kia cô không cần trả lại.”
Không cần trả lại… Ăn trọn một tỉ mà không cần sinh con. Có thế nào Lâm Đạt vẫn rộng rãi, phải không? Chỉ là, tất cả đã chấm dứt, chẳng thể nào khác. Anh chưa bao giờ hứa hẹn, chưa bao giờ nói yêu tôi, đã thẳng thắn với tôi ngay từ ban đầu, mọi đau khổ chỉ là do tôi quá yếu đuối mà thôi!
Hít một hơi, tôi tự nhủ bản thân phải mạnh mẽ. Số tiền khổng lồ kia, Đạt đã chính thức cho tôi. Tôi nhận. Hoàn cảnh là vậy, tôi sẽ không là kẻ sĩ diện chê tiền. Nhất là khi, với con người kia một tỉ chẳng là gì, còn với tôi, với gia đình tôi, làm lụng quần quật cũng chẳng biết bao giờ mới có. Từ ngày gặp tai nạn lao động ở xưởng dệt, sức khỏe của bố tôi giảm đi quá nhiều, đi lại còn có chút khó khăn, không thể là lao động chính. Mọi công to việc lớn trong nhà đều dồn lên đôi vai mẹ tôi, bố tôi giúp được chút nào thì tốt chút đó. Thương mẹ thương bố, tôi chỉ biết cố gắng học hành rồi làm việc, chẳng thể nào ngờ mọi chuyện lại xoay vần đến lúc này.
Tôi về đến nhà là bốn giờ chiều. Mẹ tôi đang bán trứng ở chợ, các em tôi còn ở trường, nhà chỉ có mình bố tôi. Bố có chút ngạc nhiên khi thấy vẻ mệt mỏi bơ phờ của tôi nhưng cũng không hỏi gì, chỉ bảo tôi lên phòng nghỉ ngơi.
Vào phòng mình, tôi mệt mỏi ngả lưng ra giường, miên man nghĩ lại mọi chuyện. Những gì đã trải qua… tôi hãy xem như một cơn ác mộng, dù ám ảnh tôi vĩnh viễn cả cuộc đời này thì cũng sẽ không bao giờ còn tiếp diễn. Hết rồi, chấm dứt rồi.
– Độ này mẹ thấy mày khang khác!
Hai tuần sau đó, tôi đang ở bếp nhặt rau, mẹ tôi trông thấy, bất ngờ nhận xét. Tôi chẳng nghĩ ngợi gì, cười cười nhìn mẹ nói:
– Chắc được ở nhà bố mẹ chăm lo nên con béo ra đấy mẹ! Mấy hôm nữa con đi rồi lại bị mẹ mắng lười chăm sóc bản thân suốt thôi!
Vậy mà… mẹ tôi cứ chăm chăm nhìn làm tôi cũng chột dạ, trong lòng toát mồ hôi hột. Phụ nữ như mẹ tôi, đối với những chuyện thế này rất tinh, càng tinh tường hơn khi nhìn con gái mình.
Chẳng lẽ… đùa sao? Tháng chờ đợi cùng Lâm Đạt đã thất bại khi tôi thấy “dâu” ghé mà. Từ lúc ấy đến giờ đã là hai tuần, thời gian trôi nhanh thật. Ai kia vẫn còn ám ảnh tôi trong những đêm dài thao thức, còn người ta, chẳng biết lúc này… đêm đến nằm với con đàn bà nào rồi?
– Mẹ mua ít xương xông này về làm chả, thằng Tuấn nó cứ bảo mẹ làm đi, gì chứ chả xương xông thì khó gì!
Vừa nói mẹ vừa mở túi lấy bọc lá xương xông ra bồn rửa trước mặt tôi. Mùi lá nồng nồng xông lên mũi. Bất chợt, cảm giác lờm lợm trong cổ họng xông lên, tôi phải nín nhịn cảm giác khó chịu để không làm mẹ nghi ngờ.
Vứt rổ rau lại, tôi bước nhanh lên phòng, cơ thể bần thần trong hoang mang cùng cực. Mấy hôm nay… rõ ràng cơ thể tôi có gì đó khang khác, cứ chắc mẩm là tôi đã hành kinh, nghĩa là không thể có thai, thế nên bỏ qua hết mọi cảm nhận, giờ…
– Oẹ!
Tôi mở cửa phòng tắm gần phòng ngủ, bước vào, cúi người nôn ọe. Mồ hôi trên trán trên lưng úa ra như tắm, tôi đành bước xuống nhà, tìm chìa khóa xe máy.
– Mẹ, xe máy mẹ vừa đi về, chìa khóa đâu mẹ nhỉ?
Mẹ đưa chìa khóa vào tay tôi, nhăn mặt hỏi:
– Đang nấu cơm, con đi đâu thế?
– À… con ra ngoài mua băng vệ sinh… với ít đồ nữa. Chốc con về thôi!
Tôi chỉ dám khai với mẹ như vậy để mẹ yên tâm. Trong lòng tôi đã lờ mờ đoán ra rồi, không cần phải nhìn ba que thử thai hiện lên rõ nét hai vạch mới khẳng định được. Tôi đã mang thai, đứa con của Lâm Đạt!
Tra cứu nhanh thông tin trên internet… Tôi buộc lòng phải chấp nhận, có những trường hợp tháng đầu mang thai vẫn hành kinh, lý giải do thụ thai ở cuối chu kỳ.
Bây giờ… tính thế nào, phải tính sao đây?