Khi tôi và Lâm Đạt xuống nhà, một lần nữa lại chạm mặt Linh San. Cô ta giương đôi mắt to tròn nhìn Đạt, nửa hờn giận trách móc, nửa yêu thương tha thiết, mặc kệ tôi muốn nghĩ sao thì nghĩ rồi mới quay đi. Bản năng trong tôi đã sớm mách bảo, cô ta và Đạt có gì đó không bình thường… Đến lúc này, tôi có thể khẳng định, tôi không hoa mắt. Chẳng phải dù người trong lòng Lâm Đạt có là ai, sự thật vẫn như tôi đã xác định kia mà. Biết là vậy, mà lòng tự nhiên lại nhoi nhói. Người đó gần gũi với anh ta như vậy, muốn tránh cũng chẳng thể tránh được!
Trên đường về, tựa lưng vào thành ghế xe êm ái, tôi bỗng cảm thấy hai mắt ríu lại, tự nhiên lại buồn ngủ. Chết thật, chắc tại uống tách trà ngọt ngào ấm áp ở nhà anh ta rồi!
Âm giọng Đạt bên tai mà nghe như ở nơi xa lắm:
– Bà có bệnh, không còn được bao lâu nữa, tôi muốn làm bà vui lòng. Cô lưu ý giúp tôi.
Vài lời thôi mà tôi tỉnh cả ngủ, liền căng to mắt. Sinh lão bệnh tử là quy luật đời người… Tôi trầm xuống, gật đầu.
– Tôi hiểu.
Nghèn nghẹn, tôi nói khẽ:
– Còn hiểu… về Linh San!
Đạt sững lại, sau phút căng cứng, anh ta buông thõng hai vai thừa nhận. Cảm giác chua xót bất chợt xộc lên mũi tôi, khó chịu thật đấy!
– Cô ấy không phải em ruột của tôi.
Tôi gật nhẹ. Tôi cũng đoán như vậy, cũng tin người như Lâm Đạt chắc hẳn không bệnh hoạn đến mức yêu em gái ruột của mình.
– Mẹ Linh San là bạn thân của mẹ tôi. Bố cô ấy phụ bạc, mẹ một mình nuôi con rồi mất trong một vụ tai nạn. Mẹ tôi đem Linh San về nuôi từ lúc ấy.
Những lời trải lòng hiếm hoi Lâm Đạt dành cho tôi, lại là những lời về cô ta. Đã không muốn ăn ớt, mà cứ bị tống vào họng.
– Sao… anh không cưới cô ta luôn đi?
Tôi ấm ức hỏi. Nếu thế, đã không có tất cả mọi chuyện, ít nhất tôi cũng không cảm thấy khó chịu như lúc này. Dù Đạt không trả lời nhưng tôi hiểu, tình yêu sâu đậm của anh ta không thể biến thành một cuộc hôn nhân là vì hoàn cảnh. Anh ta chấp nhận cưới một kẻ mạo danh cũng vì để che mắt tất cả, để yên tâm không lo bị ai quấy rầy việc đến với cô nhân tình mang danh em gái. Với tôi, anh ta nắm đằng chuôi, tất nhiên chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Tính toán của anh ta, sao mà tròn trịa đến vậy? Tình yêu của anh ta dành cho Linh San cũng tròn trịa như vậy, không một kẽ hở cho kẻ khác len vào.
– Ba mẹ anh và bà nội… có biết không?
Lâm Đạt mím môi, nhắm hờ đôi mắt, khẽ lắc đầu. Không gian chìm trong tĩnh lặng ngột ngạt. Bất chợt, tiếng bụng tôi sôi réo phá vỡ tất cả. Đã không được yêu thì thôi đi, lại còn vô duyên!
Tôi đành cười cười vớt vát sĩ diện:
– Tôi hiểu rồi, anh cứ thoải mái, à… nhớ cho tôi thoải mái đấy nhá!
Lâm Đạt khựng lại. Ngay sau đó, anh ta “ừm” một tiếng. Giao kèo đã được xác lập, mỗi người một thế giới riêng, nước sông không phạm nước giếng, ok! Biết là vậy mà tôi vẫn khẽ thở dài một hơi, hai mắt thẫn thờ nhìn dòng người lướt qua trước mặt.
– Cho tôi đi làm được không? Tôi muốn kiếm tiền gửi về nhà! Với lại, không làm gì cả ngày như Hoài Phương, tôi điên mất!
Tôi không biết gia đình tôi có được hưởng “ân huệ” gì của Hải Thành như lời bọn họ hứa hay không, cảm nhận của tôi là không tin. Ép tôi là việc bọn họ có thể làm, thế nên chẳng việc gì phải tốn thêm cho tôi.
– Nấu phở cho tôi. Trả lương cô theo tháng.
Tim tôi như ngưng lại. Lâm Đạt vừa bảo… tôi nấu phở? Tự nhiên lại vui đến khó tả, tôi quay sang anh ta, gật đầu cái rụp:
– Cái này thì không tính là việc, từ hôm nay tôi sẽ nấu những món anh thích nha! Nhưng chỉ nấu ăn thì còn nhiều thời gian lắm… Nhà anh toàn đồ xịn, nấu một lúc là xong mà, ăn xong lại có máy rửa bát… Nhàn quá! Cho tôi làm ở công ty anh đi, tôi có nhiều kinh nghiệm lắm. Tôi có thể dịch tài liệu tiếng Anh, tiếng Pháp, cả tiếng Tây Ban Nha. Trước đây tôi còn từng làm trong một cửa hiệu photocopy, đánh máy nhanh cực, bưng bê siêu khỏe!
Lâm Đạt im lặng, quay sang nhìn tôi một hồi, ánh nhìn khó hiểu. Sau đó, khẽ nhướng mày, gật đầu.
Tuyệt vời! Hai mắt tôi long lanh nhìn Đạt cảm kích, không giấu nụ cười vui sướng. Tôi biết nếu đã đi làm, thân là vợ anh ta, tôi không thể làm ở nơi nào khác ngoài Mạnh Phát. Anh ta cho tôi làm gì cũng được, miễn là có lương, còn kiếm tiền lo bao việc. Hoài Phương tốt nghiệp đại học tại Anh, sau đó về nước là ở lì trong phòng, chống đối cha mẹ, quyết lấy một người đàn ông cô ta quen tại Anh. Chẳng có kinh nghiệm gì hết. Tôi cũng dễ bề đóng vai cô ta mà làm việc.
Trên đường về, tựa lưng vào thành ghế xe êm ái, tôi bỗng cảm thấy hai mắt ríu lại, tự nhiên lại buồn ngủ. Chết thật, chắc tại uống tách trà ngọt ngào ấm áp ở nhà anh ta rồi!
Âm giọng Đạt bên tai mà nghe như ở nơi xa lắm:
– Bà có bệnh, không còn được bao lâu nữa, tôi muốn làm bà vui lòng. Cô lưu ý giúp tôi.
Vài lời thôi mà tôi tỉnh cả ngủ, liền căng to mắt. Sinh lão bệnh tử là quy luật đời người… Tôi trầm xuống, gật đầu.
– Tôi hiểu.
Nghèn nghẹn, tôi nói khẽ:
– Còn hiểu… về Linh San!
Đạt sững lại, sau phút căng cứng, anh ta buông thõng hai vai thừa nhận. Cảm giác chua xót bất chợt xộc lên mũi tôi, khó chịu thật đấy!
– Cô ấy không phải em ruột của tôi.
Tôi gật nhẹ. Tôi cũng đoán như vậy, cũng tin người như Lâm Đạt chắc hẳn không bệnh hoạn đến mức yêu em gái ruột của mình.
– Mẹ Linh San là bạn thân của mẹ tôi. Bố cô ấy phụ bạc, mẹ một mình nuôi con rồi mất trong một vụ tai nạn. Mẹ tôi đem Linh San về nuôi từ lúc ấy.
Những lời trải lòng hiếm hoi Lâm Đạt dành cho tôi, lại là những lời về cô ta. Đã không muốn ăn ớt, mà cứ bị tống vào họng.
– Sao… anh không cưới cô ta luôn đi?
Tôi ấm ức hỏi. Nếu thế, đã không có tất cả mọi chuyện, ít nhất tôi cũng không cảm thấy khó chịu như lúc này. Dù Đạt không trả lời nhưng tôi hiểu, tình yêu sâu đậm của anh ta không thể biến thành một cuộc hôn nhân là vì hoàn cảnh. Anh ta chấp nhận cưới một kẻ mạo danh cũng vì để che mắt tất cả, để yên tâm không lo bị ai quấy rầy việc đến với cô nhân tình mang danh em gái. Với tôi, anh ta nắm đằng chuôi, tất nhiên chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Tính toán của anh ta, sao mà tròn trịa đến vậy? Tình yêu của anh ta dành cho Linh San cũng tròn trịa như vậy, không một kẽ hở cho kẻ khác len vào.
– Ba mẹ anh và bà nội… có biết không?
Lâm Đạt mím môi, nhắm hờ đôi mắt, khẽ lắc đầu. Không gian chìm trong tĩnh lặng ngột ngạt. Bất chợt, tiếng bụng tôi sôi réo phá vỡ tất cả. Đã không được yêu thì thôi đi, lại còn vô duyên!
Tôi đành cười cười vớt vát sĩ diện:
– Tôi hiểu rồi, anh cứ thoải mái, à… nhớ cho tôi thoải mái đấy nhá!
Lâm Đạt khựng lại. Ngay sau đó, anh ta “ừm” một tiếng. Giao kèo đã được xác lập, mỗi người một thế giới riêng, nước sông không phạm nước giếng, ok! Biết là vậy mà tôi vẫn khẽ thở dài một hơi, hai mắt thẫn thờ nhìn dòng người lướt qua trước mặt.
– Cho tôi đi làm được không? Tôi muốn kiếm tiền gửi về nhà! Với lại, không làm gì cả ngày như Hoài Phương, tôi điên mất!
Tôi không biết gia đình tôi có được hưởng “ân huệ” gì của Hải Thành như lời bọn họ hứa hay không, cảm nhận của tôi là không tin. Ép tôi là việc bọn họ có thể làm, thế nên chẳng việc gì phải tốn thêm cho tôi.
– Nấu phở cho tôi. Trả lương cô theo tháng.
Tim tôi như ngưng lại. Lâm Đạt vừa bảo… tôi nấu phở? Tự nhiên lại vui đến khó tả, tôi quay sang anh ta, gật đầu cái rụp:
– Cái này thì không tính là việc, từ hôm nay tôi sẽ nấu những món anh thích nha! Nhưng chỉ nấu ăn thì còn nhiều thời gian lắm… Nhà anh toàn đồ xịn, nấu một lúc là xong mà, ăn xong lại có máy rửa bát… Nhàn quá! Cho tôi làm ở công ty anh đi, tôi có nhiều kinh nghiệm lắm. Tôi có thể dịch tài liệu tiếng Anh, tiếng Pháp, cả tiếng Tây Ban Nha. Trước đây tôi còn từng làm trong một cửa hiệu photocopy, đánh máy nhanh cực, bưng bê siêu khỏe!
Lâm Đạt im lặng, quay sang nhìn tôi một hồi, ánh nhìn khó hiểu. Sau đó, khẽ nhướng mày, gật đầu.
Tuyệt vời! Hai mắt tôi long lanh nhìn Đạt cảm kích, không giấu nụ cười vui sướng. Tôi biết nếu đã đi làm, thân là vợ anh ta, tôi không thể làm ở nơi nào khác ngoài Mạnh Phát. Anh ta cho tôi làm gì cũng được, miễn là có lương, còn kiếm tiền lo bao việc. Hoài Phương tốt nghiệp đại học tại Anh, sau đó về nước là ở lì trong phòng, chống đối cha mẹ, quyết lấy một người đàn ông cô ta quen tại Anh. Chẳng có kinh nghiệm gì hết. Tôi cũng dễ bề đóng vai cô ta mà làm việc.