Một giây tiếp theo bóng dáng của anh đã bất thình lình xuất hiện trước mặt Tiêu Kỳ Mặc.
Tiêu Kỳ Mặc vốn còn đang ngơ ngác cuối cùng cũng tình táo lại.
Chỉ thấy lòng bàn tay lão vội giương lên, một ngọn lửa nội khí lại bùng lên.
Nhưng không đợi lão ta kích hoạt thì cú đấm của Diệp Viễn đã vung tới trước mặt lão.
“Bụp!”
Cú đấm tưởng chừng đơn giản mộc mạc của anh trực tiếp thối tan tác ngọn lửa của Tiêu Kỳ Mặc.
Sau đó, cú đấm đó vẫn giữ nguyên quỹ đạo đập xuống bá vai của lão ta.
Sắc mặt Tiêu Kỳ Mặc thoắt cái thay đổi, thân thế cấp tốc lùi về sau.
Nhưng tốc độ của lão ta quá chậm, vừa lui hai bước thì nắm đấm của Diệp Viễn đã chạm tới nội khí hộ thế của lão.
Tầng nội khí hộ thế giống như thủy tinh dễ vỡ bị một quyền của Diệp Viễn đấm tan tác.
“Bụp!”
Cùng với tiếng va chạm trầm đục, pháp khí hộ thân trên người Tiêu Kỳ Mặc không ngừng nổ tung, hóa thành hết lá chắn này đến lá chắn khác.
Nhưng đáng tiếc, những lá chắn này vẫn không thể ngăn chặn cú đấm của Diệp Viễn.
Mọi rào chắn bảo vệ nhanh chóng bị cú đấm tưởng chừng vô hại này đánh đổ.
“Bùm!“
Cuối cùng, cú đấm thẳng tiến không lùi của Diệp Viễn cũng rơi xuống vai Tiêu Kỳ Mặc.
Trong khoảnh khắc, Tiêu Kỳ Mặc chỉ càm thấy một sức nặng khổng lồ như núi Thái Sơn hung ác đập vào bà vai mình.
Toàn bộ cầu vai của lão ta lập tức biến thành một đống thịt vụn.
Mà lực xong kích kia khiến cơ thể của Tiêu Kỳ Mặc bần ngược về phía sau giống như một viên đạn đại bác.
Sau khi vẽ ra một vòng cung hoàn hào trên không trung, lão ta mới nặng nề đập xuống nền đất cách đó một trăm mét.
Lực va chạm lớn tới mức tạo thành một hố sâu khống lồ trên sàn đá cấm thạch cứng chắc.
Nhìn thấy cành này, tất cà đều rơi vào trầm mặc.
Bởi cổ họng họ như có thứ gì đó chặn đứng.
Sức mạnh của Diệp Viên khiến ngôn từ của họ trở nên nghèo nàn.
Một cường giã cảnh giới Võ thánh cứ như vậy bị một quyền của Diệp Viên thối bay.
Loại thực lực mạnh mẽ này đã là thứ nằm ngoài tầm hiểu biết của họ.
Lúc này bóng dáng của Diệp Viễn lại biến mất, giây tiếp theo đã đứng sừng sững trước mặt Tiêu Kỳ Mặc.
Không chút do dự, anh lần nữa giơ lòng bàn tay lên vỗ xuống ngực Tiêu Kỳ Mặc.
“Bụp!”
Một chưởng này trực tiếp khiến lồng ngực lão ta lõm sâu xuống.
Đồng thời, một luồng linh lực cũng xuyên thẳng vào cơ thế Tiêu Kỳ Mặc, len lỏi khắp tám kinh mạch một vòng.
Một vị cường già Võ thánh cứ như vậy bị phế bỏ.
Mặc dù bị thương tổn nghiêm trọng, kinh mạch lại bị Diệp Viễn phá hủy nhưng lão ta vẫn chưa chết.
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là vì Diệp Viễn cũng không muốn lão ta xuống mồ nhanh gọn như vậy.
Lúc này, anh thuận tay túm lấy áo lão, trong tích tắc cả hai đã tới trước mặt Trần An An.
Anh thân nhiên ném lão xuống giống như quăng một con chó rách rưới.
Sau đó ngồi xổm xuống nói với Trần An An:
“An An, anh nói được làm được!”
Trần An An không đáp lại chì bổ nhào vào trong lòng Diệp Viễn, khóc tới thảm thương nhưng vẫn vui mừng như cũ.
Một lúc lâu sau, cô bé mới ngừng lại tiếng nghẹn ngào.
Diệp Viễn lúc này mới nói tiếp với cô bé:
“An An à, bây giờ có thể nói cho anh biết người nhà họ Tiêu có phải có thù oán với các em không?”
Trần An An trịnh trọng gật đầu: “Vâng, những người này đã giết ông nội, còn khiến bố bị thương nặng!”
Diệp Viễn lại hỏi: “Vậy An An, em có thể nói cho anh biết ông nội và bô’ tên là gì không?”
Anh luôn cảm thấy ông nội và bố mà Trần An An nhắc tới dường như có mối quan hệ rất mật thiết với bản thân.
Trước đó, Diệp Viễn còn cảm thấy cô bé nhìn rất quen mắt, tựa như đã gặp qua ở đâu đó.
Bây giờ anh càng lúc càng cảm thấy Trần An An giống như đời sau của một vị tiền bối có ân tình to lớn với mình khi ở nước ngoài năm đó.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK