Đàm Nhu Nhi nhìn khuôn mặt đã bị nước mắt làm cho nhem nhuốc như mặt mèo khiến cô nhất thời không thể nhận ra người ấy là ai. Cho đến khi nghe thấy giọng nói ngọt ngào nức nở vang lên mang tai mới khiến cô hơi ngờ ngợ ra. Sóng mắt khẽ dao động, hai tay vươn ra đỡ người phụ nữ ấy đứng vững, khóe môi hơi mấp máy, nhỏ giọng hỏi:
“Cô là… Phó Diệu Nghiên?”
Người phụ nữ lúc này mới cố gắng kìm lại tiếng nức nở của mình, cố gắng đáp lại Nhu Nhi bằng âm vực dễ nghe nhất.
“Đúng vậy… Tôi là Phó Diệu Nghiên.”
“Sao cô lại biết tôi ở đây mà đến? Lại nói, cô bảo tôi cầu xin Lâu Vĩnh buông tha cho Phó gia là ý gì?” – Cho dù muốn nhờ vả thì trước hết cô phải biết được sự tình chứ?!
Đàm Nhu Nhi im lặng chờ câu trả lời của người kia, tiện thể quan sát cô ấy một lúc, người phụ nữ này so với người mà cô gặp trong nhà hàng nhiều tháng trước cứ như hai con người hoàn toàn khác nhau vậy. Không còn là phong thái cao ngạo quyền quý của một tiểu thư hào môn, thay vào đó là sự suy sụp dễ nhìn thấy bằng mắt thường đang hiện hữu trên khuôn mặt tiền tụy kia.
Cô không khỏi thắc mắc, đã có chuyện gì mà có thể khiến cho một con người thay đổi 180 độ như vậy? Nếu Lâu Vĩnh thực sự có nhúng tay vào chuyện này, ắt hẳn anh ấy phải có nguyên do riêng. Lâu Vĩnh của cô trước nay không phải là người sống bằng cảm tính, có qua có lại, cô gái này hẳn đã làm chuyện gì đó không tốt cho anh ấy nên mới bị anh ấy trả đũa.
Bất quá, cô tất nhiên sẽ không khẳng định Lâu Vĩnh luôn đúng, bởi vậy nên khi Phó Diệu Nghiên bắt đầu kể lại câu chuyện của mình thì cô vô cùng chăm chú lắng nghe.
Phó Diệu Nghiên bị sự bình tĩnh của Đàm Nhu Nhi làm cho tâm bấm loạn, hai mắt giờ đây đã không còn khóc nữa, răng cắn môi, tạo thành điệu bộ của một kẻ khó xử đáng thương, hai tay cô ta không yên được khi hết run rẩy nắm lấy nhau, lại cào tới góc váy màu be thanh lịch.
“Tôi… Ngày hôm đó cô cùng Vương Hào Kiệt xem mắt… Tôi chính là người bỏ thuốc vào trong rượu của cô.”
Đàm Nhu Nhi hơi nhướng mày, đôi mắt đen láy có phần lay chuyển… Cô đã hiểu một phần lý do Lâu Vĩnh hắn lại đánh chủ ý lên Phó gia, bất quá ngoài mặt vẫn bình thản im lặng tiếp tục lắng nghe câu chuyện của người phụ nữ này.
“Nhu Nhi, đó không phải chủ ý hoàn toàn của tôi, là Hứa Thanh Thanh đã giúp tôi vạch ra, ả ta mới chính là người đứng phía sau chuyện này. Ả ta còn nham hiểm bảo tôi ra mặt nhưng thực chất là muốn tôi gánh toàn bộ trách nhiệm, ả chỉ bị Lâu Vĩnh cho rời khỏi tổ chức ngầm của hắn, nhưng tôi lại bị hắn dày vò sống không bằng chết… Cổ phiếu công ty tôi ngày càng đi xuống… Làm ơn đi Nhu Nhi, tôi xin thề sẽ không bao giờ dại dột như thế nữa. Cô làm ơn nói với hắn dừng lại chuyện đó đi…” – Lời nói ngày càng nhỏ, ngày càng đứt quảng bởi vì Phó Diệu Nghiên không khống chế được cảm xúc mà tiếp tục khóc ra những tiếc nức nở vụn vặt.
Đàm Nhu Nhi mím môi không đáp, hạ trọng tâm cơ thể ngồi xuống đối diện với người phụ nữ xinh đẹp này, đôi mắt đen sâu thẳm không nhìn ra được cảm xúc gì. Không ai biết giờ phút này nội tâm của cô đang dâng lên tầng sóng dữ dội như thế nào. Tuy nhiên, cô vẫn phải cố gắng áp chế đi toàn bộ trong lòng, ngoài mặt bình thản đối mặt với Phó Diệu Nghiên.
“Phó Diệu Nghiên, nếu đó không phải chủ ý của cô thì vì sao cô lại cùng người kia hợp tác? Cô cũng là con gái, hơn cả cô còn là một tiểu thư quyền quý, cô biết rõ trong trắng của một người con gái sống trong xã hội này quan trọng như thế nào. Tôi không hiểu mình đã làm gì sai để cô có thể căm hận tôi đến mức bắt tay với kẻ xấu? Diệu Nghiên, gieo nhân nào gặp quả đó, cô về đi tôi không thể giúp cô được đâu. Cô đang đánh giá quá cao cho sự khoan dung của tôi rồi.”
Đôi bàn tay của Phó Diệu Nghiên run rẩy không ngừng, đáy mắt là sự sợ hãi đến tột cùng, cứ như trước mắt cô ta lúc này chính là ngày tận thế. Cô ta để đến được nơi này, đứng trước mặt Nhu Nhi như thế này, cô ta đã từ bỏ cả tự tôn kiêu ngạo của một vị tiểu thư. Cô ta có từng dự đoán trước Nhu Nhi sẽ từ chối, nhưng Phó Diệu Nghiên không ngờ rằng cô ta lại bị từ chối một cách nhanh như vậy…
“Đàm Nhu Nhi… Chỉ cần cô giúp tôi, một lời nói tốt trước mặt Lâu Vĩnh cũng được, giúp tôi cứu vớt công ty đã đi vào con đường phá sản này… Cho dù cô bảo tôi làm trâu làm ngựa cho cô tôi cũng chịu… Nhu Nhi, làm ơn được không? Tôi đã nhận ra cái sai của mình rồi… Trước kia là do tôi mù quáng, nhưng chắc chắn sẽ không có sau này nữa. Có được không?”
Đàm Nhu Nhi bất giác thở dài, lấy từ trên bàn một chiếc khăn tay mềm đưa cho Phó Diệu Nghiên lau nước mắt, sóng mắt vẫn ảm đạm nhìn người phụ nữ khóc đến hoa lê đái vũ mà không có chút lay động nào:
“Phó Diệu Nghiên, cô biết Lâu Vĩnh từ lúc nào?”
Câu hỏi có phần không ăn khớp với chủ đề của mình, nhưng Phó Diệu Nghiên vẫn mấp máy trả lời, bây giờ chỉ cần Nhu Nhi trao một tia sống sót cô ta vẫn phải cố gắng nắm lấy để sống sót.
“15 năm trước, năm tôi lớp 11.”
“Lâu như vậy mà cô không rõ được con người của anh ấy sao? Phó Diệu Nghiên, cô suy nghĩ đơn giản quá rồi đấy. Quyết định của anh ấy, một khi đã nói ra sẽ không thu hồi, nếu cô không làm chuyện sai trái thì liệu anh ấy sẽ đụng đến cô? Tôi không biết công ty cô đã làm gì, nhưng liệu một công ty làm ăn chân chính sẽ bị mánh khóe của Lâu Vĩnh đập đến không thể ngóc đầu không? Tôi không phải là một đứa bé chỉ biết nghe theo cảm tính để cô dễ dàng dắt mũi bằng những giọt nước mắt như vậy.”
Dừng một đoạn, Đàm Nhu Nhi sau tiếng thở dài nhẹ mới nói tiếp.
“Cô về đi, cho dù cô có khóc đến mù mắt tôi cũng không thể giúp cô được đâu. Thay vào việc chờ đợi ai đó giúp đỡ, vì sao cô không tự mình cứu lấy mình? Nếu cô thực sự tài giỏi, cô sẽ tìm ra cách thức vực dậy mà thôi.”
Lâu Vĩnh không phải là kẻ máu lạnh, hắn là con người, một con người có lòng trắc ẩn… Đàm Nhu Nhi biết, dưới lớp tro tàn, hắn luôn để lại một chút ánh sáng để kẻ khôn ngoan có thể vực dậy.
Đàm Nhu Nhi không biết, tại một góc khuất nào đó, có một người nam nhân vì câu nói này của cô mà thâm tâm nhộn nhạo… Hắn quả thực đã may mắn thế nào để có thể gặp một cô gái như vậy chứ? Không bao giờ thể hiện ra ngoài sự yêu thích hắn nồng nhiệt, nhưng kỳ thật trong lòng đã hiểu hắn đến từng chi tiết nhỏ…
Phó Diệu Nghiên nhìn ra sự kiên định trong đôi mắt của Đàm Nhu Nhi, không thể làm gì khác ngoài việc rời đi.
Căn hộ trở về trạng thái im ắng ban đầu, nhưng Đàm Nhu Nhi có vẻ không còn vui vẻ như trước khi Phó Diệu Nghiên đến nữa, quyển sách nằm trên bàn không còn được cô lật lên đọc tiếp. Thay vào đó, cô gái nhỏ hơi sững người, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cửa sổ. Đầu dựa vào góc tường, đôi mắt lãnh đạm nhìn về phía xa xăm.