• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đàm Nhu Nhi sau cùng vẫn là lựa chọn không cùng cô gái tóc vàng kia tiếp xúc nhiều, bởi vì Hứa Thanh Thanh nằng nặc đòi chiếc lắc bạc kia cho bằng được, hơn ai hết cô không muốn Hoắc Kỳ Vũ phải khó xử. Đành nói với em gái nhường lại cho người ta, Đàm Tiểu Ân ban đầu tất nhiên là không chịu. Rõ ràng là đồ cô bé mua cho chị, vì sao lại dễ dàng bị cướp đi như vậy.

Nhưng bởi vì sức thuyết phục của Đàm Nhu Nhi quá tài mà cô bé chỉ đành hậm hực trả lại chiếc lắc tay kia cho cửa hàng, sau đó còn kèm một câu cảm thán “Đồ thích tranh giành” với cô gái tóc vàng. Sau đó mới cùng chị gái rời khỏi.

Hứa Thanh Thanh ban đầu đã vô cùng bất ngờ với trường hợp có hai Nhu Nhi, cho đến khi cảm nhận được một trong số kia là đứa con gái bị ngốc, trong lòng không khỏi cười lạnh. Ai dè bản thân lại bị chính con bé kia mắng người thì không khỏi tức giận. Hốc mắt đỏ lên nhanh chóng nhìn về phía Hoắc Kỳ Vũ tìm sự an ủi nhưng bất thành càng khiến cô ta tức giận vô cùng mà không thể làm gì được.

Bên tai vang lên âm thanh trầm thấp của Hoắc Kỳ Vũ đang nói với mình:

“Nếu quậy đủ rồi thì trở về nhà đi, dì Thẩm ở nhà đã làm không ít điểm tâm để về nhà em có thể thưởng thức rồi đó.”

Nghe xong, sự tức giận trong lòng của Hứa Thanh Thanh đã tiêu tan hơn phân nửa. Ả nhanh chóng trưng ra nụ cười tươi tắn đáp lại Hoắc Kỳ Vũ một tiếng dạ dễ nghe.

Tuy đã rời khỏi tổ chức của Lâu Vĩnh, nhưng Hứa Thanh Thanh đối với tổ chức kia vẫn nên nói một tiếng cảm ơn, dù sao cũng nhờ nơi đó mà cô có thể tiếp cận với tài liệu cá nhân của Hoắc Kỳ Vũ. Trước đây ả từng đọc qua, nam nhân trời sinh tính tình lãnh đạm này ấy vậy mà lại có một đứa em gái mất tích lâu năm, còn đã từng nhờ sự trợ giúp của tổ chức để tìm ra manh mối của cô bé.

Chính nhờ sự trùng hợp này nên Hứa Thanh Thanh mới tìm thấy giữa ả và cô gái kia có rất nhiều nét tương đồng, giả dụ như đôi mắt nâu hạt dẻ, hoặc là vết bớt nhỏ ngay vùng bắp chân, riêng mái tóc lớn lên có thể đổi màu, tất nhiên sẽ có thể khác đi đôi chút.

Chính vì thế mà Hứa Thanh Thanh đã lợi dụng thời cơ chuyến bay về thành phố A của hắn ta mà tạo ra cuộc gặp bất ngờ, sau khi tiếp cận được Hoắc Kỳ Vũ là đến tiếp cận người nhà của hắn ta. Và sau gần một tháng hành động, trên dưới Hoắc gia đã dần tin tưởng rằng ả chính là cô bé bị thất lạc năm xưa. Nhưng vẫn có người phòng ngờ cô ả, tiêu biểu nhất chính là Hoắc Kỳ Vũ.

Hôm nay ả muốn cùng Đàm Nhu Nhi tranh giành chiếc lắc tay xấu xí kia cơ bản chỉ vì đang muốn kiểm tra xem độ thân mật giữa ả với ‘người anh trai’ này đã đến mức độ nào rồi mà thôi. Thành quả tuy vượt mong đợi, bất quá điều đó đang làm cho ả hơi lo lắng… Chỉ vì ả không thể theo dõi được cuộc đối thoại giữa hai người kia, bởi vì sự xuất hiện của một con kỳ đà cản mũi Đàm Tiểu Ân.

Tuy ngoài mặt đang tươi cười vui vẻ, bất quá thâm tâm Hứa Thanh Thanh đã đem hai chị em Đàm gia kia mắng đến trời đất phải chán ghét… Ha, cô chị thì khôn lỏi, muốn thâu tóm đàn ông bằng gương mặt, cô em thì ngu xuẩn, ngờ nghệch…

Cuộc đời còn dài, ả tuy rằng thất bại ở thành phố V cùng Phó Diệu Nghiên nhưng bây giờ đã khác. Không còn cái thân phận mồ côi rách nát kia nữa, Hứa Thanh Thanh này chắc chắn sẽ phản lại người phụ nữ ngoài mặt thanh thuần bên trong ham hư vinh thối nát của Đàm Nhu Nhi kia một đòn chí mạng. Ít nhất phải để cho Lâu Vĩnh biết được bộ mặt thật của cô ta!

So với Hứa Thanh Thanh đang dày công tính toán, Đàm Nhu Nhi bên này lại đang rất hưởng thụ chuyến đi chơi cùng với em gái của mình. Sau một hồi cân đo đong đếm, cô bé quyết định không tặng hiện vật cho Nhu Nhi nữa, bởi vì Đàm Tiểu Ân bảo với cô rằng biết không chừng lại gặp thêm một cô ả nhõng nhẽo đòi đồ như vậy nữa. Thay vào đó, cô bé mang Nhu Nhi tới rất nhiều khu vui chơi, cùng cô vui vẻ hàn huyên cả một ngày trời.

Thẳng đến khi cô kiểm tra máy điện thoại, Đàm Nhu Nhi mới nhận ra đã gần 11 giờ đêm cùng với… rất nhiều cuộc gọi nhỡ, còn có rất nhiều tin nhắn, tất cả đều xuất phát từ một người. Đàm Nhu Nhi lập tức gọi điện lại cho hắn, còn chưa kịp nghe tiếng nhạc, đầu giây bên kia đã bắt máy.

Lâu Vĩnh không cho cô tự ý bắt xe tùm lum để về, sau đó từ miệng cô hỏi ra địa chỉ, chưa đến 10 phút hắn cùng với chiếc xe màu xanh dương đỗ trước mặt của cô. Hạ cửa kính xuống, đôi mắt xanh lục đăm chiêu nhìn Nhu Nhi, miệng vẫn nhẹ nhàng như không có chuyện gì:

“Lên xe đi.”

Đàm Tiểu Ân nào nhận ra không khí giữa hai người kia đang trầm lặng như thế nào. Nhìn thấy vị anh rể tốt lành của mình liền ngoan ngoãn mở cửa phía sau rồi chui vào xe một cách vô cùng tự nhiên. Cô bé sau còn không quên thò đầu ra cửa sổ vẫy vẫy tay cho chị gái mình vào xe nhanh nhanh một chút.

Đàm Nhu Nhi mím môi, toan định mở cửa sau ra ngồi cùng em gái, lại bị nam nhân cầm vô lăng ngăn cản, giọng nói ấm áp truyền đến tai hai người, nghe như kẹo mạch nha, vừa ngọt ngào vừa bắt tai:

“Tiểu Ân, chị gái em phải ngồi phía trên chứ, cô ấy là vợ anh, em quên mất rồi.”

Đàm Tiểu Ân tính tình ngay thẳng, chỉ cần có lý là cô nghe theo. Mà ở trong này chỉ có mình cô bé không biết, rằng người đàn ông kia cho dù có mở miệng nói, khoan hãy đề cập đến sự việc hắn nói thật giả ra sao, thì đã biết bao người dễ dàng bị Lâu Vĩnh hắn thao túng tâm lý rồi… Và tất nhiên Tiểu Ân không phải là trường hợp ngoại lệ nào. Cô bé ngay lập tức đề nghị chị mình ra phía trước ngồi.

Chờ đến khi chiếc xe dừng bánh, căn nhà của hai chị em đã xuất hiện ngay trước mắt, Tiểu Ân sau một ngày hoạt động rôm rả đã không cưỡng được cơn buồn ngủ mà thiếp đi. Lâu Vĩnh đành theo sự nhờ vả của Nhu Nhi mà vác em ấy ném lên giường. Xong xuôi tất cả, lúc xuống lầu, hắn đã bắt gặp hình ảnh Đàm Nhu Nhi như một con mèo nhỏ ngồi ngoan ngoãn trên ghế.

Vừa nhìn thấy hắn, Đàm Nhu Nhi liền lập tức như một con đà điểu cúi gằm mặt xuống, trong giọng nói nhẹ nhàng có chút run run:

“Em không cố ý… Điện thoại của em ban sáng đã gần hết pin nên em đành phải để chế độ im lặng. Sau đó, sau đó em liền quên không kiểm tra nên mới không biết anh đã gọi tới. Lâu Vĩnh… Em xin lỗi.”

Lâu Vĩnh bất giác thở dài, cho dù hắn có giận cách mấy, nhìn người con gái nắm đầu quả tim của mình sắp khóc tới nơi, hắn làm sao chịu được. Tức giận là gì chứ, có quan trọng bằng bé con của hắn hay không?

Tiến tới trước mặt cô, hai đầu gối của hắn khụy xuống nền nhà, mục đích để tầm mắt của mình có thể nhìn thấy khuôn mặt của cô. Bàn tay ấm áp vươn ra, xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô, trong không trung tràn ra âm thanh thở dài nhẹ của nam nhân.

“Em có biết tôi đã gọi cho em bao nhiêu cuộc không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK