“Ngài biết rõ mà đúng không? Món ăn chỉ ngon khi ta thưởng thức cùng với đúng người. Với lại, trong thức ăn có hay không bỏ thêm cái gì chẳng phải ngài là người duy nhất ở đây biết được hay sao?” – Vừa nói, Đàm Nhu Nhi vừa trưng ra nụ cười vô hại, chẳng qua ý cười lại không tới đáy mắt, thay vào đó là sự ngờ vực khó che đậy.
Vương Hào Kiệt đối với câu nói thăm dò kia của Đàm Nhu Nhi không thèm đáp lại, ngay tức khắc cầm lên đôi đũa bên bát của mình. Không nói nhiều lời, trực tiếp chạm vào đồ ăn, mỗi món một ít, chẳng mấy chốc hắn ta đã nếm hết toàn bộ sơn hào hải vị trên bàn, không thiếu món nào. Hoàn thành xong xuôi, lúc này hắn ta mới chẹp lưỡi mở miệng nói:
“Như vậy đã đủ để Đàm tiểu thư yên tâm rồi chứ nhỉ? Thứ lỗi cho tôi vì đã khiến tiểu thư lo lắng như vậy, nhưng sự nghi ngờ kia của cô khiến tôi bối rối lắm đấy. Nếu chuyện này vào tai của phóng viên nhà báo nào đó chẳng phải là quá oan uổng cho tôi rồi hay không?”
Đàm Nhu Nhi hơi nhướng mi, tất nhiên với hành động đột ngột của Vương Hào Kiệt đã làm cô bất ngờ không ít. Tất nhiên điều đó chẳng giúp lay chuyển ý định ban đầu của cô. Còn định nói với hắn ta vài câu, nhưng từ đâu xuất hiện thêm người nữa cản lại lời nói của cô.
“Vương tổng, thật hân hạnh quá, vậy mà lại có thể cùng ngài tương phùng ở đây.”
Người tới một thân vest đen, vừa vặn tôn lên nước da trắng cùng với thân hình hoàn hảo của hắn ta. Chất giọng dễ nghe như rót mật vào tai người khác. Hắn ta tay cầm ly rượu vang đỏ, chẳng mấy chốc đã bước đến bên cạnh Vương Hào Kiệt, tiện thể cũng dễ dàng cho cô nhìn thấy dung mạo người kia.
Chưa thấy thì còn đỡ, thấy rồi lại càng khiến cô đứng người, đây chẳng phải là khách mua hoa của cô hay sao? Nếu cô nhớ không nhầm thì tên gọi là Hoắc Kỳ Vũ. Nhưng trùng hợp như vậy, anh ta cũng tới nhà hàng này dùng bữa hay sao? Nhưng ánh mắt vờ như không quen biết cô là sao?
Đàm Nhu Nhi bị dòng suy nghĩ của bản thân cuốn đi, lại không nhìn thấy được tia lúng túng trên gương mặt tự cao tự đại của Vương Hào Kiệt. Hắn ta ú ớ một lúc lâu, lại bị ánh mắt sắc bén của người bên cạnh dọa sợ, toàn bộ lời định nói đều bị nuốt trôi vào bên trong. Sau đó giả vờ bình tĩnh cất tiếng:
“Hoắc thiếu, cậu cũng ở đây hay sao? Đến thành phố V này từ bao giờ vậy, không nói tôi để tôi cho người đến đón cậu một đoạn cho gần? Mà hôm nay cậu cũng có nhã hứng đến nhà hàng ăn uống sao?” – Rõ ràng là lời nói khách khí, nhưng nghe kỹ lại dễ dàng nhận ra sự dè chừng trong lời nói ấp úng kia.
Hoắc Kỳ Vũ hơi hé môi cười nhẹ, đáp lại với vẻ lịch sự của mình:
“Tôi cũng chỉ mới tới thôi, người như tôi được Vương tổng đây coi trọng thật khiến tôi thụ sủng nhược kinh mà.” – Dứt đoạn, ánh mắt anh lúc này mới di chuyển sang người đối diện, ngờ vực hỏi:
“Vị này là?”
Vương Hào Kiệt có chút lúng túng, còn chưa kịp trả lời đã bị một người khác cướp lời thoại của mình. Âm thanh từ phía sau lưng Đàm Nhu Nhi phát ra như tiếng chuông đồng, trầm ấm nhẹ nhàng nhưng ngược đời lại khiến cho người khác cảm giác bị áp bách.
“Bé con của tôi, thật trùng hợp lại có thể gặp em ở đây.”
Một lời duy nhất, lại khiến cả 3 người ngơ ngác cùng lúc. Sau cái ngơ ngác đó, chính là điệu cười ngả ngớn của Hoắc Kỳ Vũ, là ánh nhìn khó hiểu của Đàm Nhu Nhi, chưa kể đến là cánh tay bắt đầu run rẩy của Vương Hào Kiệt.
Chuyện gì vậy, vì sao hai người này lại cùng lúc xuất hiện như thế này? Ngoài mặt Vương Hào Kiệt vẫn cố tỏ ra bình thường, nhưng không ai biết rằng trong lòng hắn ta đã tràn ngập giông bão… Phó Diệu Nghiên à Phó Diệu Nghiên, không phải là anh đây không giúp cô, mà số của Đàm Nhu Nhi này quá đỏ rồi, ban đầu là Hoắc Kỳ Vũ bây giờ lại có thêm Lâu Vĩnh… Hắn ta ra tay không được.
Lâu Vĩnh không quan tâm lắm đến cảm nhận của ai, hắn vô cùng thong thả ngồi xuống bên cạnh Đàm Nhu Nhi, ánh mắt có phần lơ đãng liếc nhìn Hoắc Kỳ Vũ. Về phía của Kỳ Vũ, anh cũng không nao núng gì mà trực tiếp mắt chọi mắt với hắn, thật không có dáng vẻ của người lép vế hơn, điều này đã khiến Đàm Nhu Nhi hơi để ý.
Bốn người lâm vào cảnh trầm mặc, à không phải, dường như chỉ có hai người ban đầu là Đàm Nhu Nhi và Vương Hào Kiệt mà thôi, hai người đến sau như Lâu Vĩnh và Hoắc Kỳ Vũ ngược lại còn vô cùng hưởng thụ bầu không khí như thế này. Tuy nhiên, im lặng không phải là kế lâu dài, cuối cùng người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng này là Hoắc Kỳ Vũ.
“Lâu đại thiếu, lâu ngày không gặp, tôi kính ngài một ly nhé?”
Lâu Vĩnh hơi nhướng mi, nhìn vào ly rượu vang đỏ đậm sóng sánh đang nằm trong tay của anh, lại nhìn vào ly rượu rót đầy chưa nhấp môi đang đặt ở dưới chỗ ngồi của Đàm Nhu Nhi, suy nghĩ một chút sau đó mới gật đầu đáp ứng. Tuy nhiên hắn lại trả lại Hoắc Kỳ Vũ một câu vô cùng khó hiểu.
“Hoắc thiếu, cậu nói xem giả nai ăn thịt hổ liệu có chiếm được thiện cảm của người khác không nhỉ?”
Hoắc Kỳ Vũ cười cười, uống cạn ly rượu của mình rồi mới trả lời.
“Lâu tổng, ngài chưa thử thì làm sao ngài biết được, chẳng phải bây giờ ngài thử thì sẽ hiểu được kết quả hay sao?”
Đoạn hội thoại ngắn ngủi không đủ ý nghĩa cho hai người còn lại hiểu gì, bất quá họ cũng không có thời gian để tìm hiểu đã bị hai người kia tách ra.
Sau khi uống xong ly rượu đỏ, Lâu Vĩnh hướng đôi mắt xanh ngọc của mình nhìn đến Vương Hào Kiệt nói một lời cáo biệt:
“Vương tổng, cũng đã khuya rồi, thời gian mượn bạn gái của ngài có vẻ cũng không còn nhiều nữa, tôi xin được thay mặt ngài mang bé con về nhà.”
Vương Hào Kiệt chớp mắt liên hồi, rõ ràng chưa hiểu dụng ý trong câu nói kia, chẳng qua còn chưa kịp suy nghĩ, đã bị lời nói của Hoắc Kỳ Vũ cắt ngang.
“Ồ thì ra là mượn người yêu, hóa ra tin đồn Vương tổng đào hoa là lừa bịp người rồi. Không sao đâu Vương tổng, ngài ở lại đây, tôi sẽ dẫn ngài tới nơi có nhiều em gái, để ngài có thể thỏa mãn cơn thiếu tình này.”
Hai tên đàn ông xấu xa kết hợp với nhau, kẻ xướng người họa khiến Vương Hào Kiệt á khẩu. Cũng nhờ vậy mà Lâu Vĩnh dễ dàng đưa Đàm Nhu Nhi rời đi, qua mắt đám cảnh vệ đang nhăm nhe cô ở bên ngoài.
Bàn tiệc chỉ còn lại hai người, lúc này Hoắc Kỳ Vũ mới tháo bỏ lớp mặt nạ hiền lành tốt tánh của mình xuống, thả ra bộ dạng âm trầm đến đáng sợ.
“Vương Hào Kiệt, ngồi trên đỉnh lâu như vậy thật sự đã khiến ngươi quên mất địa vị thực của mình rồi sao?”