Mục lục
Cửu Thiên Kiếm - Chu Hằng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự thật chứng minh, thời điểm đối địch tuyệt không thể phân tâm, đây cũng là đạo lý dễ hiểu mà người mới học võ đạo đều nên biết!

Nhưng thủy chung làm được điểm này lại là quá khó khăn!

Lão nhân mặt lông vàng kia chính là chứng cứ rõ ràng, người ta đều đã là tồn tại Sáng Thế Cảnh, tuy nhiên vẫn là sẽ phân tâm, cho nên giống Băng Tú Lan vụng trộm lười không đáng kể chút nào; đương nhiên, xét đến cùng vẫn là con lừa đen miệng quá độc, có thể làm cho cường giả Sáng Thế Cảnh cũng không kìm nổi mà cãi lại, đây cũng không phải người bình thường có thể làm được!

Chu Hằng đánh tới, Bách Quỷ Kiếm trong tay đã đổi thành hắc kiếm, dù sao vừa mới rồi trăm đạo Quỷ Ảnh đã bị chấn vỡ.

Kiếm khí ngang dọc, giống như một con Mặc Long gầm thét, trực tiếp ảnh hưởng tới thần thức, chấn nhiếp tâm hồn!

– Thần tướng của lão phu là thứ mà ngươi có thể diệt sao?

Lão nhân mặt lông vàng kia tức giận hừ một tiếng, cường giả Sáng Thế Cảnh có tôn nghiêm của cường giả Sáng Thế Cảnh, bọn họ có thể chết, nhưng tuyệt sẽ không cho phép chính mình uất ức chết ở trong tay một người không bằng mình.

Khí tức của hắn bỗng nhiên tăng vọt, trong nháy mắt vượt qua Nhật Diệu Cảnh, thậm chí Thăng Hoa Cảnh!

Dù sao cũng là chết, hắn liều mạng đánh giết Chu Hằng, sau đó bị cấm chế hủy diệt, mà không phải chết ở trong tay Chu Hằng!

Thấy một màn này, hai đại cường giả khác đều là thở dài, dưới một kích này, Chu Hằng tất nhiên thần hồn câu diệt! Bọn họ không phải tiếc hận một thiếu niên chí tôn mất đi, mà là thầm hận không cách nào đạt được môn tiên thuật kia nữa!

Tuy nhiên cũng tốt, ít nhất Mộc Tâm vẫn còn, nhưng lại ít đi một đối thủ cạnh tranh!

Lại có máu tươi của một gã cường giả Sáng Thế Cảnh tưới lên, tuyệt đối có thể áp chế uy áp trên đó, thu Mộc Tâm!

Tay phải của lão nhân mặt lông vàng vươn ra, chụp vào đỉnh đầu Chu Hằng. Hắn đã động ý niệm tất sát, lực lượng Sáng Thế Cảnh cuồn cuộn di chuyển, hoàn toàn nghiền ép hết thảy!

Chu Hằng ngay cả một tia cơ hội phản ứng cũng không có, một chưởng này liền vỗ tới đỉnh đầu của hắn!

Ba!

Một âm thanh lớn vang lên, cũng không có xuất hiện một màn mà hai đại cường giả suy nghĩ trong lòng, Chu Hằng bị phách thành mảnh vụn trong nháy mắt! Chỉ thấy ánh sáng vàng ở đỉnh đầu hắn bắn ra bốn phía, có một loại uy áp chí cao vô thượng lưu chuyển, thậm chí còn khủng bố hơn nếu so với Mộc Tâm kia!

Ba! Ba! Ba!

Tay phải của lão nhân mặt lông vàng vỡ nát trong nháy mắt, sau đó là cánh tay, bả vai, ánh sáng vàng tràn đầy, mau chóng hóa thành mưa máu!

Chết!

Tròng mắt của hai đại cường giả đều là trợn trừng!

Một màn này ngược lại a!

Vốn nên là mặt lông vàng chụp một chưởng, Chu Hằng hóa thành mưa máu, tại sao có thể như vậy? Hai người bọn họ đến tột cùng ai mới là Sáng Thế Cảnh a!

Chu Hằng cũng là một thân mồ hôi lạnh, vừa rồi hắn thiếu chút nữa đã chết.

Nếu không phải mặt lông vàng kia đánh đỉnh đầu của hắn, vừa vặn đánh vào trên thiên linh cái trước tiên, kích hoạt rồi phù văn phía trên, vậy mới đánh giết mặt lông vàng. Nếu không bất kể đánh vào bộ vị nào trên thân thể hắn, lực lượng cuồng bạo cuốn qua hắn khẳng định khó thoát khỏi cái chết!

Dù sao cũng là cường giả Sáng Thế Cảnh a!

Về sau không thể làm ẩu như vậy!

Hắn cảnh cáo chính mình ở trong lòng, ký thác mạng nhỏ vào vận khí đó là chuyện tuyệt đối không đáng tin cậy.

Hơn nữa, thảm nhất chính là hắn mạo hiểm lớn như vậy lại còn không có mò được một chút xíu ưu đãi, dùng hắc kiếm đánh chết mặt lông vàng kia nói không chừng còn có thể vớt chút tinh khí sinh mệnh, nhưng bây giờ là hoàn toàn công toi một trận!

Hắn cảnh tỉnh, tự trách, lại không biết bản thân đã tạo thành chấn động to lớn cỡ nào đối với hai đại cường giả Sáng Thế Cảnh khác!

Đó là tình huống gì?

Mặt lông vàng bạo phát ra một kích cấp bậc Sáng Thế Cảnh. Một bàn tay vỗ tới trên đầu Chu Hằng không ngờ bản thân bị đánh chết! Đó tuyệt không phải lực cấm chế, cũng không phải uy áp của Mộc Tâm, bọn họ có thể tinh tường cảm ứng được, đó là phát ra từ trong cơ thể Chu Hằng.

Trong cơ thể tiểu tử này cất giấu một cỗ lực lượng khủng bố!

Hai đại cường giả kia hai mặt nhìn nhau, đúng là quay đầu bước đi, không muốn nghĩ tới tiên thuật, Mộc Tâm gì nữa!

Bọn họ không thể chịu được tổn thất như vậy. Một là đả thương tu vi, hai là còn đi tranh đoạt Hóa Long Cửu Trảm thế nào?

Nhìn thấy hai đại cường giả Sáng Thế Cảnh kinh sợ thối lui. Con lừa đen cùng Băng Tú Lan đều là lộ ra khiếp sợ mãnh liệt, bọn họ biết Chu Hằng rất cường đại, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới có thể cường đại đến loại trình độ này.

Nhưng một vị cường giả Sáng Thế Cảnh bộc phát ra toàn lực cũng không có khả năng hạ Chu Hằng, ngược lại bị đánh chết, có thể không dọa người ta chạy sao?

– Chuẩn tỷ phu, ngươi hiện tại đa có bảy thành tư cách làm tỷ phu của bổn tiểu thư!

Băng Tú Lan rất nhanh thì đã khôi phục lại, cười duyên nói với Chu Hằng.

Chu Hằng thở dài, nói:

– Ngươi đến tột cùng muốn cái gì, mới có thể không nghĩ để cho ta làm tỷ phu của ngươi?

– Như vậy sao được, bổn tiểu thư thật vất vả mới tìm được một người có khả năng đè ép được tỷ tỷ của ta, làm sao ngươi có thể nói không làm? Không được, nhất định phải làm!

Băng Tú Lan lôi kéo cánh tay Chu Hằng, bộ ngực đầy đặn khó tránh khỏi lại đụng phải Chu Hằng, mềm, rồi lại tràn đầy co dãn.

Điều này làm cho Chu Hằng có loại thoải mái như bị điện giật, nhưng hắn lập tức liền âm thầm tỉnh lại, chính mình đây là thế nào, làm sao sẽ cảm thấy hứng thú đối với một thiếu nữ ngây ngô tướng mạo xấu xí, hết ăn lại nằm?

Chẳng lẽ là rời nhà quá lâu, đến mức phát hoảng? Nhất định như thế, bằng không hắn há lại có khả năng không có thưởng thức như thế!

– Chuẩn tỷ phu, ngươi đang suy nghĩ gì?

Băng Tú Lan nháy mắt một cái.

– Nghĩ thế nào vứt ngươi đi!

Chu Hằng rất thành thực nói.

– Hì hì, nghĩ rất tốt a!

Con lừa đen lén lút qua đây, miệng há thật to, cắn Mộc Tâm mà Chu Hằng cầm trong tay.

Xuy, nó cắn vào khoảng không, lại nhìn, Mộc Tâm đã bị Chu Hằng đưa sang tay phải.

– Chu tiểu tử, mau trả bảo vật lại cho bổn tọa!

Con lừa đê tiện phát động năm vầng mặt trời, đánh về Chu Hằng.

Chu Hằng âm thầm lắc đầu, nếu không phải cuối cùng mặt lông vàng tử vong, mưa máu đổ vào Mộc Tâm hoàn thành huyết tế, xóa bỏ uy áp khủng bố của Mộc Tâm, con lừa đen này nhào tới như thế cũng đủ để nó nát bét.

– Bổn tọa muốn ăn! Muốn ăn! Muốn ăn!

Hai mắt con lừa đen tỏa ánh sáng, nước miếng chảy ròng.

– Ngươi hiện tại ăn, cho dù là một miếng nhỏ xíu đi nữa cũng sẽ trực tiếp bị nát bét!

Chu Hằng cảnh cáo nói, huyết tế chỉ là hóa giải uy áp của Sáng Thế Đế trên Mộc Tâm, nhưng đồ chơi này là một gốc cây tinh hoa của Lam Tinh Thụ đắc đạo, năng lượng ẩn chứa trong đó khủng bố khôn cùng!

– Vậy làm sao bây giờ?

Con lừa đen nháy con mắt.

– Rau trộn!

Chu Hằng thuận miệng nói một câu, lại là kết nối với Hỏa Thần Lô trong đan điền, hỏi ý kiến của vị đại sư luyện đan chân chính này một chút.

– Đơn giản, ngươi đi tìm chút Sương Linh Tuyền Thủy, bổn tọa sẽ có thể luyện ra Mộc Linh Đan, để hiệu lực trở nên ôn hòa, Nhật Diệu Cảnh có thể dùng!

Hỏa Thần Lô quả nhiên có biện pháp.

– . . . Lần trước Hóa Cốt Thảo kia cũng không có tìm được, lần này ngươi lại nói cái gì là Sương Linh Tuyền Thủy, đi đâu tìm?

Hỏa Thần Lô cười ha hả, nói:

– Bổn tọa chỉ biết luyện đan a, làm sao có thể kiếm được dược liệu, cửa ải này bổn tọa đánh rắm! Được rồi, không có dị hỏa cũng không cần tới quấy rầy bổn tọa nghỉ ngơi, bổn tọa buồn ngủ!

Nó nói ngủ là đi nằm ngủ, lập tức phát ra tiếng ngáy.

Chu Hằng thu hồi Mộc Tâm, không đếm xỉa tới ánh mắt lửa nóng mà tràn ngập mong đợi của con lừa đen, bởi vì đồ vật này nếu giao cho con lừa đê tiện bảo quản, nó tuyệt đối sẽ biển thủ hậu quả chính là làm cho con lừa đê tiện này nát bét mà chết!

– Đi thôi!

Hai người một lừa theo đường hầm như mạng nhện đi ra, không đi ra bao xa, bọn họ liền cảm thấy nhiệt độ bốn phía đang cấp tốc tăng lên.

Chính như Cửu Thú Cốc ở Tinh Phong Thí Luyện trước kia, Băng Sương Cự Viên vừa chết, nhiệt độ trong hạp cốc thứ tư liền lập tức bắt đầu tăng trở lại, mà biến hóa ở trong đó thì bắt đầu từ khi Mộc Tâm bị lấy đi.

Kỳ quái, rõ ràng khối màu lam như thủy tinh này một chút cũng không rét lạnh, làm sao sẽ tạo thành một màn lạnh lẽo kì lạ như thế?

Nhưng nhiệt độ tăng trở lại cũng không trái với sự thật, từng cây băng trụ hòa tan, biến trọn cái huyệt động thành động rộng rãi.

Cũng may Chu Hằng, con lừa đen, Băng Tú Lan đều là tiên nhân, Lăng Ba Vi Bộ còn không đơn giản sao, một đường đạp sóng mà ra.

Nửa ngày trời sau, bọn họ ra khỏi sơn động, lúc này băng nguyên phía ngoài cũng đã hòa tan gần nửa, biến thành một mảnh lầy lội.

– Di, các ngươi xem!

Băng Tú Lan đột nhiên kêu lên.

Chu Hằng cùng con lừa đen xoay người lại, chỉ thấy gò núi nhỏ bọn họ tiến vào cũng đã bị biến dạng lớn, hiện ra phân nửa là tán cây!

– Bổn tọa hiểu, chúng ta vừa rồi tiến vào thân thể của gốc cây Lam Tinh Thụ kia!

Con lừa đen đạp mạnh chân kêu lên, không ngoài dự liệu, lớp băng nó đặt chân lên đã hòa tan một nửa, bị nó giẫm như vậy, lập tức ngã xuống dưới.

Băng Tú Lan lập tức cười ha ha, Chu Hằng cũng nhịn không được, con lừa đê tiện này thật đúng là vận rủi.

Phía trước là phân nửa thi thể của người nham thạch kia, hiện tại lại thấy được thi thể của thụ nhân, tràng đại chiến năm đó chẳng những có rất nhiều Sáng Thế Đế tham dự, hơn nữa còn biến mất không ít!

Ít nhất bây giờ còn chưa có tới Ngự Long Điện liền đã thấy hai người!

Hơn nữa, đây vẫn chỉ là một góc khắp đại lục, nói không chừng địa phương khác còn có Sáng Thế Đế ngã xuống?

Bọn họ tiếp tục đi tới, theo băng nguyên biến mất, tốc độ bọn họ tiến lên tự nhiên cũng tăng nhiều, lại là bảy ngày sau đó, khi phía trước bọn hắn xuất hiện một tòa điện phủ cao tới tận trời!

– Kia nhất định chính là Ngự Long Điện!

Con lừa đen cùng Băng Tú Lan đồng thời kêu lên, hao phí lực lượng thiên tân vạn khổ, bọn họ rốt cục chạy tới nơi này.

– Đẹp quá a!

Băng Tú Lan nháy đôi mắt đẹp, điện phủ này hùng vĩ tráng lệ, trong thiên địa tối tăm tản ra thanh huy sáng quắc, giống như một kiện vật phẩm trang sức tinh mỹ, tràn đầy mỹ quan.

– Nhìn núi làm ngựa chết, nắm bắt chạy đi, chúng ta các Ngự Long Điện cũng không gần!

Chu Hằng nói.

Đừng nhìn Ngự Long Điện đã ở trong tầm mắt, nhưng điện phủ này thật sự quá khổng lồ, khiến cho bọn họ ở xa xa vô tận liền đã thấy. Mà thời điểm khi bọn họ chân chính đi tới trước điện phủ này, đã là chuyện ba ngày sau.

Sau khi tới gần, độ lớn của Ngự Long Điện làm cho bọn họ càng thêm chấn động làm cho bọn họ sinh ra ngạc nhiên thán phục, nhân lực làm sao có thể kiến tạo ra thành tựu vĩ đại như thế.

Phương hướng của bọn họ không đúng, bây giờ chính là đối mặt với một mảnh tường cao, vách tường màu vàng đỏ không thể phá vỡ, mà trọng lực nơi đây quá lớn, ngay cả Chu Hằng đều là không thể bay lên, ngăn chặn khả năng trèo tường mà vào.

Bọn họ chỉ có thể đi vòng quanh cung điện, nửa ngày trời sau, bọn họ rốt cục đi tới cửa chính.

Hai đại môn màu đỏ thẫm chặn đường đi của bọn họ!

Không chỉ là bọn họ, còn có rất nhiều người, đều bị hai đại môn này chặn đường đi!

Hai đại môn này . . . Tuyệt đối là “đại môn” chân chánh, chiều cao vạn trượng, chiều rộng ít nhất cũng 3000 trượng, mỗi người đứng ở dưới cửa đều có loại cảm giác vô cùng nhỏ bé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK