“Cháu có bị phỏng không?”
Châu Thanh giật mình, kéo áo lại, “Dạ không, nước cũng không nóng.”
Người phụ nữ cầm trong tay tuýp thuốc trị phỏng, đưa cho Châu Thanh, “Cháu dùng đi.”
“Dạ không cần đâu ạ.”
“Nếu cháu có mệnh hệ gì, quán bác biết làm sao?” Bà mở tuýt thuốc, nặn một ít lên tay, “Nào, bác giúp cháu.”
Châu Thanh không muốn làm khó bà, đành ái ngại vạch bên áo.
Ai đó giúp cô chiết một ít kem che khuyết điểm, che bớt dấu hôn này được không?
Người phụ nữ vén tóc Châu Thanh, rồi thoa thuốc, động tác rất dịu dàng.
Xong, Châu Thanh trở về bàn ăn.
Lục Hoài Nam ăn chậm một cách kì lạ, vì anh mải ngắm Châu Thanh đang đăm chiêu vào dĩa cơm trước mặt, “Sao không ăn?”
Châu Thanh liếc sang bát anh, “Lúc nãy em quên mất không dặn người ta đừng bỏ đậu, cà rốt và hành tây. Không ngờ dĩa của em không có thật này,” Cô chỉ tiếp vào bát canh nóng hổi, “Anh xem, em không ăn súp lơ, bát của em không có súp lơ. Có phải người ta đưa nhầm không?”
Lục Hoài Nam ngừng động một thoáng, rồi cười: “Em còn cái gì không quên không?”
“A?”
“Mọi lần đều là anh dặn, hôm nay đổi vế liền có chuyện. Đột nhiên anh phát hiện, cô vợ đãng trí nhà anh khó chiều thật, đặc biệt rất kén ăn, ngọt quá không ăn, mặn càng không ăn. Anh nuôi mãi, cô ấy mới thêm được mỗi một tí thịt, khó nuôi quá.”
Châu Thanh lập tức đen mặt, “Vậy đừng nuôi nữa? Đổi cô khác đi.”
“Đổi?” Lục Hoài Nam động đũa, gắp thức ăn vào bát cho Châu Thanh, “Không đổi được.”
“Lý do?”
“Anh chỉ lấy người anh yêu làm vợ.”
Tình ý cứ thế mà bộc bạch, theo cách nhẹ nhàng nhất.
“Trùng hợp thật, em cũng chỉ lấy người em yêu làm chồng.”
Vừa ăn vừa trò chuyện không lâu, phía cầu thang rả rích tiếng trò chuyện của một nhóm người.
“Chị Thanh, luật sư Lục?”
Cả nhóm theo hướng theo tiếng nói của Tằng Hi, Châu Thanh cũng nhận ra những người đồng nghiệp chí cốt.
Hôm qua lúc ra về, cả tổ có bàn qua tối nay sẽ làm một chầu nhẹ, nhưng Châu Thanh có hẹn với nhà anh, nên đành khất kèo.
Trùng hợp thay, địa điểm mà tổ 3 ghé đến lại là một quán ăn gia đình nằm khác thành phố.
Lục Hoài Nam gật đầu chào hỏi, “Cùng dùng bữa với vợ chồng tôi cho vui.”
Ai nấy đều ngại ngùng, nhưng Châu Thanh cũng ngỏ ý, bọn họ cuối cùng sắp thành một bàn lớn, cùng nhau khai tiệc.
Châu Thanh sang ngồi cạnh Lục Hoài Nam, hỏi: “Sao đi ăn xa thế? Bên thành phố mình cũng có mà.”
Hoằng Khoan kéo ghế cho Đồng Manh, cười khẩy: “Thằng khùng nào đó nằng nặc sang bên đây cho bằng được.”
“Mày nói ai khùng thế thằng kia?” Đoàn Trọng Tân bất mãn, còn không phải vì Lục Thanh Viên giới thiệu quán quen, anh chỉ muốn ghé qua xem thử.
Châu Thanh mỉa mai: “Thôi tôi biết rồi, đâu ai rảnh từ thành này qua thành nọ chỉ để nhậu? Trừ khi có người bên đây.”
Suy cho cùng, ngoại trừ Hoằng Khoan và Châu Thanh, ba người còn lại trong tổ không ai biết đến mối tình hiện tại của Đoàn Trọng Tân.
Tằng Hi: “Hả? Ai? Ai bên đây?”
Đoàn Trọng Tân đá chân Tằng Hi, “Trẻ con đừng biết quá nhiều.”
Cả mấy người nghe không lọt lí do ngộ nghĩnh của Đoàn Trọng Tân, đều cười phá lên.
Món ăn nhanh chóng được dọn lên, họ cầm trong tay cốc bia, rồi đồng thanh: “Cạn ly!”
Trò chuyện rả rích mãi khi trời tối mịt, Đồng Manh, Châu Thanh cùng Sở Nghiên vào nhà vệ sinh sửa soạn trước khi ra về.
Khi rời đi, vừa hay chạm trán những gương mặt quen thuộc.
Định chỉ chào bằng ánh mắt qua loa cho có lệ, nhưng một thành viên tổ 7 cố tình cản đường.
Tần Ngư chắn trước mặt ba người, “Gặp tiền bối cũng phải chào hỏi chứ?”
Châu Thanh ngay từ đầu đã không có thiện cảm với Tần Ngư, càng thêm ác cảm khi Sở Nghiên và Đồng Manh đều là nạn nhân những lời nói không mấy tốt đẹp của cô gái này, hiện tại còn muốn cô phải lễ phép?
Châu Thanh cười khinh: “Phải xem có xứng với hai chữ ‘tiền bối’ hay không đã.”
Tần Ngư đối với Châu Thanh hoàn toàn không có thiện cảm, nói trắng ra chính là ghét, đấu khẩu với Châu Thanh mấy lần, người thua thiệt lần nào chẳng là Tần Ngư.
Ngó nghiêng xung quanh, thành viên trong tổ đều vào bàn, Tần Ngư thoắt cái đã dẹp bỏ nụ cười gượng, “Nghe nói sau vụ án mạng kia, nhóm mấy người không được giao việc mới?”
Châu Thanh: “Thì?”
“Biết lí do không?” Tần Ngư nối tiếp lời: “Nghe nói bên trên nói “nhà” chúng ta có một con “gián”. Tôi đang tự hỏi, tại sao ai nấy đều bận rộn, chỉ mình tổ các cô là không?”
Sở Nghiên: “Ý chị là gì?”
“Ý tôi còn không đủ rõ à? Tôi rất nghi ngờ, chú “gián” ấy có khi nào từ tổ các cô mà ra?”
Ăn nói hàm hồ! Châu Thanh chưa từng nhẫn nhịn trước những lời nói vô căn cứ, lần này càng không thể nhịn, “Nói năng cho cẩn thận.”
Tần Ngư vừa nói, vừa chỉ vào từng người: “Trưởng nhóm thì non choẹt, một cô thì nhút nhát, một cậu thực tập sinh, hai tên tiền bối ngông cuồng, và…một con ranh chuyên giở thói côn đồ…”
Chát!
Đồng Manh giáng xuống gương mặt Tần Ngư một cái tát, âm thanh vang vọng trong khoảng không, ai nấy đều ngỡ ngàng.
Tần Ngư trừng mắt, chưa kịp đánh trả đã bị Châu Thanh giữ lại, cô hất tay Tần Ngư, “Nên nhìn lại xem người mình muốn đụng là ai.”
Chắn chắn rằng, Đồng Manh sẽ không bao giờ nhượng bộ hay chịu lép vế con người này nữa, đụng chạm vào đồng nghiệp của cô chính là giới hạn, “Có ăn có học mà ăn nói như một kẻ thiếu ăn hóa.”
Châu Thanh và Sở Nghiên không nhịn được mà bật cười, Tần Ngư càng thêm phẫn nộ, lớn giọng: “Đồng Manh! Tôi thấy cô rất hợp với đám côn đồ này đấy.”
“Tần Ngư! Xin lỗi họ.”
Tần Ngư giật mình, giọng nói vừa rồi là của tổ trưởng tổ 7, sau lưng anh còn có Hoằng Khoan và Đoàn Trọng Tân đang mặt nặng mày nhẹ.
“Tiền bối, em…”
“Xin lỗi!”
Lần đầu tiên thấy tổ trưởng lớn tiếng đến vậy, Tần Ngư dù không muốn cũng buộc phải khuất phục.
“Xin lỗi, được chưa?”
Tổ trưởng Cao lúc này chỉ muốn úp một cái sọt lên đầu mình vì mất mặt. Trong nhóm anh, Tần Ngư là người duy nhất nông nổi, đến anh cũng cảm thấy khó chịu.
“Thay mặt Tần Ngư, xin lỗi mấy đứa.”
Châu Thanh phẩy tay, “Không sao đâu anh, bọn em không để bụng mất chuyện vặt rãnh.”
Đoạn, cô đưa Đồng Manh và Sở Nghiên rời đi, trước đó gửi lại cho Tần Ngư một câu: “Lần đầu tiên tôi thấy một “con cá” thích hợp sống trong vũng bùn đấy.”
Tần Ngư muốn đôi co với Châu Thanh, nhưng ánh mắt như lưỡi dao buốt lạnh của tổ trưởng găm lên người, Tần Ngư chỉ có thể bất mãn mà nuốt cơn bực tức vào trong.
Châu Thanh ôm chặt tay Đồng Manh, nghiêng đầu lên vai cô gái, chân bước, miệng tủm tỉm cười.
Đồng Manh hướng mắt sang, “Thanh, người ta nói em như vậy, em còn cười được sao?”
“Hả? Em cười vì “người tình” ra mặt bảo vệ em.”
Đoàn Trọng Tân thở dài ngán ngẩm: “Hết! Hết thuốc chữa.”
Sở Nghiên bất ngờ nhận được cuộc điện thoại của cấp trên, một thông báo khẩn.
Lục Hoài Nam dưới sảnh thanh toán trước, vừa quay đầu đã gặp nhóm Châu Thanh vội vội vàng vàng chạy.
Châu Thanh nán lại với Lục Hoài Nam, “Em có việc gấp, anh về trước, xong việc em sẽ về sau.” Không kịp đợi anh trả lời, Châu Thanh hôn nhẹ lên môi anh, rồi chạy vụt mất.
Vấn đề hiện tại là ai nấy đều sử dụng thức uống có cồn, chỉ có Châu Thanh là uống ít nhất.
Đến nước rút, nhiệm vụ cao cả rơi vào tay Châu Thanh.
Mấy người còn lại vừa vào xe đã vội thắt dây an toàn, nghiêm chỉnh vào tư thế sẵn sàng.
Hoằng Khoan vòng tay ra sau Đồng Manh, nói nhỏ: “Bám cho chắc”.
“Vâng…tiền bối”.
Tằng Hi hào hứng không thôi: “Tuyệt vời! Sắp được diện kiến tay lái lụa rồi!”
Sở Nghiên: “Trẻ người non dạ.”
Châu Thanh thắt dây an toàn, “Chuẩn bị chưa, thưa quý khách của tôi?”
Đoàm Trọng Tân ngồi ghế phó lái, nhắm chặt mắt, “Chậm thôi, đừng để bị giao thông sờ gáy, đi cả lũ.”
“Khỏi cần anh nhắc!” Châu Thanh gạt cần số, hô: “Đi!”
Chiếc xe hơi tối màu lạng lách trên phố, ra đến đường cao tốc, tốc độ xe được nâng lên mức tối đa.
Tằng Hi biết hối hận thì đã trễ, anh gào thét trong vô vọng: “Chị ơi, chậm! Chậm lại!”
***
Lục Hoài Nam ngẩn người nhìn Châu Thanh ‘vắt chân lên cổ’ chạy, anh đưa tay chạm vào môi mình, cảm giác ấm áp chớp thoáng vẫn còn đọng lại, bất giác mỉm cười.
Quả nhiên, Thanh của anh vẫn chỉ là bé gái hấp ta hấp tấp, cong mông vội chạy như ngày nào.
Một góc khác, ông Tạ bắt gặp Châu Thanh chạy đi, vô thức gọi hai tiếng: “Minh Tâm”.
Bà Tạ nghe tiếng chồng, ngừng lại mớ suy nghĩ, “Hả?”
“Em…anh vừa thấy em…”
Lúc này, ông Tạ mới giật mình.
Người ban nãy, không phải vợ ông.
Nhưng giống quá, đường nét trên gương mặt cô gái, giống hệt vợ ông thời trẻ.
“Minh Tâm, người ban nãy giống em,” Hai tay ông nắm lấy tay vợ, khàn khàn nói: “Này...hay…hay là con gái mình, phải không em?”
Dáng vẻ đáng thương hiện giờ của ông, tưởng chừng như đã biến mất từ ngày tăm tối đó, ngày cảnh sát báo con thuyền của đám người buôn trẻ em gặp nạn, không một ai sống sót.
Bà Tạ ôm chồng mình, vuốt lưng trấn an ông, nghẹn ngào: “Em biết anh đang nghĩ gì. Nhưng khi nãy, em không thấy nốt ruồi son trên vai con bé.”
Ông Tạ đẩy bà, tay lần nữa nắm chặt, ánh mắt hiện rõ sự hoảng loạn, “Con bé giống em, chắc chắn là con mình, anh chắc chắn…”
“Chính Dương, anh nghe em nói,” Bà Tạ móc trong túi áo một chiếc túi zip nhỏ bằng phân nửa bàn tay, bên trong có sợi tóc, “Chúng ta đi giám định.”
Ông Tạ ngẩn người giây lát, chợt nhận ra sợi tóc dưới ánh sáng hơi bóng màu đỏ thẫm, liền nhổ tóc mình đưa cho bà, “Đi! Đi ngay bây giờ.”
Chạy ngay vào trong lấy khóa xe, ông kéo tay vợ đến bãi đỗ.
Khởi động xe, ông Tạ đưa điện thoại của mình cho vợ, nói: “Gọi cả thằng Khanh đến.”