Thêm 10 phút, xe đã dừng lại ở hầm giữ xe chung cư.
Lục Hoài Nam xuống xe, Châu Thanh cũng mở cửa. Vừa bước chân xuống, anh đã nhấc bổng cả người cô lên, tay theo đà choàng lấy cổ anh.
“Em còn đi được.”
“Chân em không đi giày.”
Châu Thanh lúc này mới để ý, ban nãy tháo giày rồi để quên luôn ở bãi biển.
Vào đến thang máy, cô hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
Châu Thanh đang nghĩ, nếu anh đã ăn rồi thì bồng cô sẽ đỡ tốn sức hơn.
“Vẫn chưa.”
“Vậy anh đặt em xuống.”
Anh không có ý định thả cô xuống, nhưng cũng không trả lời.
“Em nặng không?”
“Em nghĩ sao?”
“Không rõ.” Cô lắc đầu.
Đã lâu không cân lại, bản thân cô thật không biết hiện tại mình nặng bao nhiêu. Chỉ biết từ khi anh đến, vòng eo không còn cơ bụng như trước, hai má cũng có giấu hiệu muốn biểu tình.
Nhưng Lục Hoài Nam lại không nghĩ như vậy. Anh lén nhìn cô một cái, phán: “Rất nhẹ.”
Ting.
Lục Hoài Nam với tay bấm mật mã, tự mình mở cửa nhà, tiếp đến là dùng chân đá cho cửa đóng lại.
Xong, anh nhẹ nhàng đặt cô trước cửa phòng.
“Thay đồ trước đi, đồ em ướt rồi.”
Châu Thanh nhìn xuống dưới, đúng là hai ống quần đã ướt hơn phân nửa.
“Ồ.”
Cửa phòng đóng, Lục Hoài Nam đi đến trước kệ ti vi, mở tủ lấy hộp đựng thuốc.
Nhớ lúc trước cô từng nói, trong nhà rất nhiều thuốc, nếu anh cần mua thì nên xem trước có còn hay không.
Đây là lần đầu tiên Lục Hoài Nam ‘chiêm ngưỡng’ gia tài nhỏ của cô nhóc, chỉ biết thở dài, bên trong quả thực không thiếu thuốc gì. Đa số là thuốc đau bao tử, kẹo ho, thuốc hạ sốt, và còn nhiều loại thông dụng khác.
Tầm mắt rơi vào khay có những lọ được để riêng biệt, lại so sánh, hoàn toàn trùng khớp với mấy loại mới mua. Linh tính trong lòng, chắc chắn cô nhóc nhà anh đã quen thuộc nên mới có thể rành mạch đọc tên thuốc không sai một chữ.
Lục Hoài Nam chụp hình, gửi qua cho một người bạn, kèm theo lời nhắn:
[Phân tích giùm.]
Anh mở lọ thuốc ngủ, bên trong chỉ còn lại vài viên. Sầm mặt, anh thẳng tay vứt vào thùng rác không chút lưu tình.
“Anh bỏ cái gì đi thế?”
Châu Thanh vừa ra ngoài đã thấy tiếng thứ gì đó bị vứt mạnh vào thùng rác, không khỏi thắc mắc. Lại nhìn đống thuốc đang bày biện trên bàn, cô lại gần.
“Anh làm gì thế?”
Lục Hoài Nam xếp thuốc lại vào hộp, hỏi: “Em uống bao lâu rồi?”
“Uống cái gì?”
Anh đẩy mấy lọ thuốc bị cô để riêng sang một bên, ý muốn nói đến chúng.
Châu Thanh mím môi, một hồi lâu mới cất lời: “Từ đại học.”
Nói chính xác, là từ khi được bác sĩ tâm lý kê đơn. Cảm thấy hữu dụng, mấy lần sau gặp vấn đề, cứ theo những cái tên cũ mà tìm đến hiệu thuốc, làm bạn với chúng, ít nhất cũng sáu năm.
Lục Hoài Nam không muốn tin cũng phải tin, bởi tình trạng của cô hiện giờ không giống như người mới bệnh.
Anh chỉ ‘ừ’ lại một tiếng, chưa nhìn cô lấy một lần.
Châu Thanh để ý, từ khi từ hiệu thuốc quay về, thái độ của anh rất khác.
“Anh…giận em à?”
Lục Hoài Nam vẫn không nói, cô cũng không biết có nên hỏi thêm hay không, sợ làm anh thêm khó chịu.
Sự yên lặng này làm mây mù trong lòng càng thêm nặng.
Và, đuôi mắt cong lên, hai gò má nhô cao một chút, khá giống một kẻ đang cười, cười như bị ai đó ép.
“Xin lỗi.”
Ngay lúc quay lưng định rời đi, người kia lên tiếng.
“Em có biết vì sao anh giận không?”
Lý do để anh giận? Nhiều quá.
Vì biết anh bị em trách lầm? Vì để anh phải đợi cơm? Hay vì đã bắt anh phải lặn lội từ nhà đến bờ biển để đón em về? Có thể là vì tất cả.
“Chắc là…” Ngập ngừng, cô quay lại, mỉm cười một cái: “Vì tất cả.”
Anh nhìn cô, vừa thêm bực, lại vừa thương. Anh chỉ vào ghế sofa, giọng điệu hơi lạnh: “Ngồi xuống.”
Châu Thanh lủi thủi đi lại, ngồi xuống ghế, hai tay bấu vào quần, đã chuẩn bị tinh thần bị anh trách phạt.
Định bụng sẽ mắng cho một trận, nhưng Lục Hoài Nam không nỡ.
Anh quỳ một chân trước cô, nhìn ngắm một lúc.
“Châu Thanh.”
“Em nghe.”
“Khi có chuyện, có thể nói với anh không?”
“Có thể có chuyện gì được chứ?”
Giọng nói anh âm trầm hơn: “Tại sao nghĩ quẩn?”
Đại não như muốn dừng hoạt động, cô không nghĩ anh lại muốn hỏi chuyện này.
“Không phải. Em chỉ muốn ngâm một lúc, lâu rồi em chưa tắm biển mà.”
Anh không nói, nhưng đôi mắt đen láy kia lại muốn cất lời.
“Vẫn là không giấu được anh.” Cô mím môi thở dài.
“Anh yêu em. Vì vậy, hãy để anh được phép quan tâm đến em, được không?”
Cô gái sững người. Đột nhiên, sống mũi cay cay, khóe mắt hơi nóng.
“Định nói với anh ấy về tôi à? Cô không nghĩ anh sẽ sợ cô sao? Anh sẽ cảm thấy cô là một kẻ dị hợm, hay bị điên chẳng hạn?”
Sợ? Tất nhiên sợ chứ. Nhưng tôi tin anh, người tôi yêu, người tôi tin tưởng vô điều kiện.
“Hoài Nam.”
“Nếu em nói, bên trong em còn một con người khác, anh tin không?”
Cô hít thở nhẹ, nhẹ đến mức có thể nghe thấy tiếng mạch đang đập ở cổ.
“Anh tin.”
Cổ họng nghẹn ngào, chóp mũi và mắt nóng bừng, tầng sương mặn dần dần dâng lên, tầm nhìn mờ ảo hơn.
“Hoài Nam, có thể ôm em không?”
Lục Hoài Nam lập tức ôm chầm lấy cô, tay vỗ nhẹ vào lưng, vừa vỗ vừa dịu dàng trấn an: “Anh đây. Anh đây.”
Tất thảy mọi uất ức, bức bối, buồn tủi trong lòng đều chẳng thể kiềm chế thêm một giây nào nữa, nó theo tầng sương kia, rỉ xuống, ngày một nhiều. Nước mắt nóng hổi thấm vào tấm áo anh, thêm xót xa, thêm thương cảm.
Lục Hoài Nam nhấc cô lên, anh ngồi xuống ghế rồi đặt cô lên đùi mình mà vỗ về.
“Anh ở đây, em muốn khóc hãy khóc đi, đừng cố kìm nén.”
Châu Thanh mếu máo khóc như một đứa trẻ.
Đứa trẻ đó bị tổn thương, nhưng nó sợ người khác chê cười, thương hại nên vẫn luôn cố tỏ ra mình không sao, lúc nào nó cũng cười, nụ cười thay cho lời nói: “Tôi vẫn ổn, vẫn rất tốt”.
Rồi một ngày, có người đến mở cửa trái tim nó, gạt đổ những tấm rào đang làm rỉ máu tâm hồn nó và dang rộng vòng tay, chờ đứa trẻ dũng cảm lao đến để vỗ về an ủi.
Thật may, đó là người đứa trẻ ấy có thể dựa dẫm, một đời.
Cô ôm chặt anh, rất chặt, sợ anh sẽ rời xa, cô không muốn.
Một hồi nhìn lại, áo anh đã ướt đẫm, cô mới cố nín khóc. Dù đã bình tĩnh hơn, nhưng giọng nói cũng không thể mạch lạc.
“Người đó nói em hại thằng bé nên là người xấu, còn ích kỷ khi trách anh, ích kỷ nên ba mẹ ruột mới bỏ em. Nó nói tâm hồn em rất xấu xí, tệ hại, dơ bẩn, giống…giống như rác vậy.”
Tim anh bị giật thót mà sững người.
Lục Hoài Nam biết, ‘người đó’ mà cô nói thật ra chính là bản thân cô, là cô nhóc của anh đang tự dằn vặt, tự trách mình. Anh không thể tin cô lại chửi rủa mình tệ đến như thế.
“Em không muốn tin. Nó nói em hỏi ba sẽ biết. Lúc đó, em thật sự muốn thử.”
Châu Thanh gục vào hõm cổ anh, không muốn gì thêm, chỉ muốn mãi mãi được anh ôm như thế.
“Hoài Nam, xin lỗi, em không nên giận anh.”
Lục Hoài Nam một tay ôm, một tay ân cần xoa đầu cô.
“Vậy bây giờ, nhóc còn giận anh nữa không?”
“Không giận nữa.” Cô gái nỉ non.
“Sau này có chuyện, phải nói với anh, không được giấu. Biết chưa?”
Cô gật đầu, cái đầu nhỏ cọ vào cổ làm anh hơi nhột.
“Bây giờ cởi áo ra.”
Châu Thanh giật mình, tròn mắt nhìn anh, nói không nên lời.
Lục Hoài Nam phì cười, vuốt mũi cô một cái, câu nói mang theo ý châm chọc: “Nghĩ gì thế?”
“Chỉ cần cởi một bên, anh mới bôi thuốc cho em được.”
Anh cởi áo ngoài, trùm trước người cô, nói: “Bây giờ yên tâm chưa?”
Châu Thanh ‘ồ’ một tiếng, rồi cởi cúc áo, vạch bên vai phải cho anh bôi thuốc.
Thuốc mát lạnh chạm vào da, thật dễ chịu. Anh rất nhẹ nhàng, giống như không dùng lực, xoa đi xoa lại. Nơi bị thương được ân cần chăm sóc, một chút đau cũng không có.
“Đừng lo. Trước khi kết hôn, anh sẽ không làm thịt em.”
Châu Thanh hoàn toàn không hiểu ý nghĩa từ ‘làm thịt’ mà anh nói là gì.
“Cái gì mà làm thịt? Anh là quái vật của em, đâu phải quái vật khát máu ngoài kia mà biết ăn thịt người?”
Lục Hoài Nam nhíu mày: “Em thật không hiểu?”
Nhìn con nai ngây thơ trước mặt, mười phần thì hết cả mười là không hiểu thật.
Lực bất tòng tâm, anh đành tự mình trả lời: “Không hiểu? Đến lúc đó sẽ hiểu.”
Châu Thanh cũng rất mong chờ. Làm gì có chuyện anh sẽ làm thịt cô? Đúng là nên đợi đến lúc đó sẽ rõ.
“Hoài Nam.”
“Ừm.”
“Sinh nhật của anh, chúng ta đi đăng kí kết hôn.”
Lục Hoài Nam ngẫm nghĩ chốc lát, thầm vui vì cô nàng chủ động.
Sinh nhật anh vào tháng năm, hơi lâu một chút. Nhưng công chúa đã sa lưới, không sợ lọt mất. Cho dù có lọt, anh cũng sẽ bắt lại cho bằng được.
“Được.”
Có thể với người khác sẽ là vội vàng, nhưng cô đợi anh đã 14 năm, lâu quá rồi, không muốn đợi thêm nữa.
Châu Thanh mừng thầm, hôn vào má anh.
Người đàn ông dừng lại động tác, nhìn cô gái.
“Thiếu một bên.”