***
Châu Thanh thất thần, phó mặc cho Dư Nghiêm dìu mình lên xe, thắt dây an toàn, đóng cửa.
Dư Nghiêm xót xa nhìn một bên má ửng đỏ của cô, ngón tay cái dịu dàng xoa xoa.
“Đau không?”
Cô muốn gạt tay hắn ra, không muốn người khác chạm vào mặt mình. Nhưng cả cơ thể như bị rút toàn bộ sinh khí, sức lựa tan biến, không động. Mắt đăm chiêu nhìn vào hư vô, lại chớp hờ hững, đầu lắc nhẹ.
“Tôi đưa chị đi mua thuốc.”
Dư Nghiêm khởi động xe.
“Biển.”
Hắn nghe có tiếng thì thầm, rất nhỏ, nghe không rõ. Hắn cúi sát vào cô, hỏi: “Sao thế?”
Châu Thanh cảm thấy mình đang thèm mùi của biển, mùi hương thoang thoảng đưa qua nhà cô, miệng lẩm bẩm: “Biển. Tôi muốn đến biển.”
Hơn 7 giờ tối, Dư Nghiêm căn bản không biết vì sao cô lại muốn đến biển vào giờ này. Nhưng chỉ cần cô nói, dù là nơi đâu hắn cũng sẽ đưa cô đi.
“Vậy chúng ta đến biển.”
Con xe tối màu từ từ lăn bánh.
Bờ biển gần nhất nằm ở ngoại ô thành phố, lái xe cũng mất nửa giờ đồng hồ.
Dư Nghiêm không lạng lách vượt ẩu như thường ngày. Hắn lái nhanh một chút, nhưng lại cố gắng giữ sự chuyển động bên trong xe êm ái nhất có thể, chính là để người bên cạnh được thoải mái.
Càng gần đến bờ biển, đường càng vắng. Hai bên đường có hàng đèn vàng ấm áp, những ngọn cây đung đưa trong gió.
Chiếc xe dừng lại. Châu Thanh tự mình tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống xe. Dư Nghiêm cũng rời ghế lái.
“Xin lỗi, tôi muốn ở một mình.”
“Tôi ở đây đợi chị.”
Dù không bằng lòng, hắn vẫn nán lại bên chiếc xe, nhìn hình bóng cô gái xa dần.
Chợt, có tiếng điện thoại reo.
Điện thoại Châu Thanh để lại trong xe hắn, màn hình hiển thị hai chữ ‘Quái vật’.
[Châu Thanh, hôm nay mấy giờ em về?]
Dư Nghiêm vừa nghe đã nhận ra giọng của Lục Hoài Nam, người đã ngang nhiên bước vào trái tim cô gái hắn yêu không chút do dự.
“Tạm thời chưa về.” Hắn lạnh nhạt trả lời.
Lục Hoài Nam vừa nấu cơm xong, nhìn lên đồng hồ đã không còn sớm.
Tuy ngày đầu tiên Châu Thanh về vào giờ này, nhưng từ sau đó, bữa nào cô cũng về sớm ăn tối cùng anh. Hôm nay lại có hơi trễ, định nhắn tin hỏi nhưng vì mới công khai vợ sắp cưới với người khác, tâm trạng có chút phấn khích, muốn gọi điện nghe giọng cô.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng người nam, anh lập tức nghiêm nghị.
[Châu Thanh đâu? Sao anh lại cầm điện thoại vợ tôi?]
“Muốn biết thì đến bờ biển ngoại ô thành phố.”
Dư Nghiêm lười nhác đáp rồi cúp máy.
Định thả một chút lương tâm gửi định vị cho người kia nhưng điện thoại Châu Thanh có mật khẩu. Thôi thì tự mò mà đi.
Châu Thanh chầm chậm bước đi trên bãi cát, rồi dừng lại một nơi cách người kia khá xa.
Trong đêm tối, có cô gái đứng yên giữa bờ cát, mái tóc phấp phới bay trong gió, ánh mắt lặng lẽ nhìn về biển trời xa xăm.
Châu Thanh như bị hút hồn bởi màu đen tĩnh mịch. Cô nghe bên tai có tiếng sóng đang vỗ vào bờ, tiếng gió vi vu mang theo hơi thở của biển cả. Gió hơi lạnh, phà vào mặt lại thấy mát rượi.
Cảm giác thật dễ chịu, cũng thấy nhớ nhà.
Cô tháo giày, muốn chân trần để cảm nhận bờ cát ướt đẫm, để tất thảy mọi giác quan đều hòa với biển.
“Ba…ha…con gái ba…trở thành người xấu rồi.”
Châu Thanh cười, gò má hơi nhô lên, hai cánh môi tách ra, để lộ hàm răng đều, trông rất duyên, rất xinh xắn. Nhưng đôi mắt kia lại nhuốm màu đen, màu đen sâu hoắm của đáy biển, nơi mà người ta phải run sợ vì áp suất đè nén và thiếu dưỡng khí.
Cô nhớ lại lời Vũ Nam nói, rồi cảm thấy bản thân mình thật xấu xa.
Một người có ác niệm với lời hứa, lần đầu tiên dám dũng cảm bước khỏi vùng an toàn, hứa với một đứa sẽ tìm ra kẻ hãm hại ba nó, lấy lời hứa đó làm động lực tìm ra thủ phạm, thật nực cười biết nhường nào.
Đó là lợi dụng!
Cô đã lợi dụng lòng tin và lời hứa chỉ để phục vụ cho lợi ích cá nhân của mình, để rồi chỉ chậm một chút nữa thôi, lời hứa đó đã đoạt lấy mạng thằng bé.
Hô hấp nơi lồng ngực khó khăn, cô để mặc hơi thở lúc mạnh lúc nhẹ, đắm đuối nhìn ánh sáng yếu ớt từ trăng phản chiếu xuống viền sóng lấp lánh.
Trăng hôm nay không biết tròn hay khuyết? Chỉ thấy nó đang bị mảng mây che khuất.
Mà mảng mây có kích thước rất lớn, nó phủ kín toàn bộ trái tim cô. Rồi trong bên trong đó dường như có vô vàn cánh tay, đâm, chọc, bóp, siết lấy cả tim và hồn.
Người ta nói khi tâm trạng trùng xuống, khóc sẽ thấy lòng nhẹ hơn.
Nhưng hoen mi khô quá, dù gió biển thổi làm cay mắt, vẫn không khóc được, cũng không khóc nữa.
Vậy cười thì sao? Cười có khá hơn không? Càng cười, tâm trạng càng thêm tệ hại.
Cô thấy trong màu đen tĩnh mịch đó, có một làn khói xen lẫn những đốm lửa đỏ rực như hòn than bập bùng cháy, hỗn tạp thu lại thành hình một con người.
Không, nó giống một cái bóng, bóng của cô.
Là ảo ảnh.
“Tạ-Minh-Ân, lâu quá không gặp.” Ảo ảnh cười khúc khích.
“Phải.” Cô phì cười: “Thật không muốn chút nào.”
“Sao thế? Không vui ư? Tôi thì rất muốn gặp cô đấy.”
Cô không muốn gặp ảo ảnh đó.
Mỗi lần nó xuất hiện, xung quanh tối om tựa đáy biển, hô hấp của cô yếu hơn, cả cơ thể lơ lửng trên mặt nước. Không dám động, sợ rằng chỉ cần nhúc nhích sẽ lập tức rơi xuống dưới. Dù không biết bên dưới như thế nào, nhưng cảm thấy rất sợ.
Châu Thanh không nói. Ảo ảnh ấy lởn vởn xung quanh cô như hồn ma vất vưởng.
“Vẻ ngoài trông nhỉnh hơn nhỉ? Anh chăm cô tốt thật.”
“Mà…sao tâm hồn lại thảm hại thế?”Ả cười, dè bỉu: “Tôi không ngờ cô lại đi lợi dụng một đứa trẻ cơ đấy.”
Ảo ảnh đứng sau lưng Châu Thanh, hơi thở phả vào tai, tê tê. Mấy ngón tay của ả, từng ngón, từng ngón lần lượt gõ vào vai cô.
“Để xem nào…hứa với thằng bé sẽ bắt kẻ giết ba nó?”
“Ồ.”
“Chắc lúc đó, thằng bé nghĩ cả người cô sẽ tỏa ra hào quang của một vị anh hùng nhỉ?”
“Nhưng mà…Ân ơi là Ân, phá án không phải là nghĩa vụ của cô à?”
Ảo ảnh đột ngột đáp xuống ngay trước mặt cô, ả quát lớn: “Cô chẳng qua chỉ là lợi dụng vì lợi ích của chính mình mà thôi!”
Ả lại hạ giọng: “Này, không phải cô luôn trách ba mình là người xấu à? Nói cái gì mà…không giữ lời hứa? Ông ấy bỏ cô lại nên là người xấu ư?”
“Thật ngu xuẩn! Một con người thấp bé mà cũng dám tư tưởng đi ngược ý trời.”
“Sinh li tử biệt là tuần hoàn, ba cô chỉ thuận theo ý trời thôi. Ông ấy không có lỗi! Lỗi là do cô quá đần độn mà sinh niệm với lời hứa!”
Châu Thanh muốn khóc, cô thấy mũi mình cay cay, hốc mắt nóng rực, hình thành một tầng sương mỏng làm giảm tầm nhìn.
Ảo ảnh kia phất tay một cái, tất cả trở về nguyên trạng. Tầng sương kia biến mất, mũi không cay, mắt không nóng nữa.
Muốn khóc, nhưng không khóc được, càng thêm khó chịu.
Ảo ảnh kia chỉ như cái bóng, không rõ mặt mũi, nhưng cô biết ả đang đắc ý lắm.
Từng ấy năm, mục đích ả đến chỉ có một, đó là để dày vò cô, đến khi muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.
“Muốn khóc? Đừng có mơ!”
“Mà cô khóc cái gì? Tôi nói oan cho cô à?”
Ảo ảnh thong dong bay tứ phía, giống như cá gặp nước, chim về trời.
“Lục Hoài Nam?”
Châu Thanh bất động, không dám thở mạnh, tim cũng muốn ngừng đập để tập trung lắng nghe.
“Tình đầu từ thuở bé?”
“Anh ấy cũng hứa sẽ ở bên cô nhỉ?”
“Ơ nhưng mà…cũng bỏ đi. Phải không? Vậy nên tôi mới có thể xuất hiện này.”
Ả cười lớn, rất lớn, muốn chê bai cô.
“Cô sai quá đấy. Biết sai ở đâu không? Để tôi chỉ cho.”
“Cô không giải thích với anh, anh tức giận là đúng!”
“Anh đột nhiên bỏ đi như vậy, cô chưa từng nghĩ rằng vì anh có việc gì à?”
“Anh chưa từng thất hứa với cô! Là cô ngu ngốc ép anh phải theo chấp niệm của mình! Là cô sai! Là cô ích kỷ!”
Ảo ảnh ngày một lớn giọng, nhấn mạnh từng chữ như muốn bức ép cô.
Châu Thanh không chịu được, không muốn nghe nữa, muốn hét lớn để đào thải cơn bức bối trong lòng.
“A…”
Vừa cất tiếng, ảo ảnh lập bức bóp chặt lấy cổ cô. Cô muốn gạt tay ả ra, nhưng tay chân cứng như đá, không thể động.
Ảo ảnh cố ý nhấn vào mạch cổ, nhịp đập bị chặn, cổ ửng đỏ, đỏ dần, đỏ như gương mặt người ửng lên vì rượu bữa. Nhưng mặt cô trắng bệch, như cắt không còn giọt máu, càng nổi bật mấy sợi tơ hồng trong hốc mắt.
“La hét cái gì? Còn không phải vì chỉ nghĩ cho mình mình nên mới bị ba mẹ ruột bỏ à?”
Châu Thanh sững người. Hình như…ả nói đúng.
“Cô thấy ba mình là người xấu à? Anh ấy cũng xấu sao? Chỉ vì họ thất hứa?”
“Ha. Không không không.” Ả cười một tiếng, lắc đầu.
“Tôi hỏi nhé. Đến giờ cô bắt được hung thủ chưa?”
Cổ bị bóp chặt, cô gượng mình lên tiếng: “Vẫn…chư…chưa.”
“Tôi nghĩ thế này nhé: chưa thực hiện lời hứa xem là thất hứa luôn ha?”
Ả buông tay, đi lòng vòng quanh cô.
“Nếu vậy thì…vừa thất hứa, vừa ích kỷ, vừa lợi dụng người khác…thật xấu, dơ bẩn, giống như…”
Ả ghé sát vào tai cô, thì thầm hai chữ: “Rác rưởi”, cười khoái chí.
Lồng ngực phập phồng, dứt khoát thốt lên: “Không phải!”
Ảo ảnh bất ngờ, khựng lại chốc lát rồi tiến gần, đứng ngay trước mặt cô.
“Tôi nói, cô không tin?”
“Hay là…cô hỏi ba cô thử xem?”
Không gian trước mắt trở về mặt biển tĩnh lặng, không nhìn thấy ảo ảnh nữa, nhưng giọng nói của ả như tiếng muỗi, văng vẳng bên tai.
“Thấy gì chứ? Biển cả, bao la, rộng lớn. Ba cô ở dưới đấy, đi hỏi thử xem?”
Con, thật sự kinh tởm đến vậy sao?
Ba trả lời giúp con…được không?