Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lâm Tố từng nghĩ cô sẽ không phải cảm thấy đau khổ nữa, bởi vì hiện tại cô đang có một cuộc sống đủ ngọt ngào rồi. Nhưng đau khổ vẫn cứ là đau khổ, dù có ngâm mình trong hũ mật thì đau khổ vẫn hiện diện ở nơi đó không đi đâu hết.
Bởi vì lời nói ban chiều của Tầm Dĩnh mà ký ức của Lâm Tố như một trận núi sạt lở, đất đá ầm ầm đổ xuống, cứ như thế, vô số những chuyện đã tạm thời bị lãng quên cùng một lúc ập về. Ban ngày còn có ánh mặt trời ấm áp ngăn cản, nhưng khi trở về với màn đêm tĩnh lặng, khi chỉ còn lại một mình, cô vẫn sẽ bị nó chèn ép khiến cho ngộp thở.
Nếu có Đào Mục Chi ở bên cạnh thì tốt rồi.
Có lúc Lâm Tố nghĩ, có lẽ không cần quá nhiều, chỉ cần có đủ ánh mặt trời ôm lấy thì cô sẽ không phải sợ hãi bóng đêm nữa.
Cô cần Đào Mục Chi ở bên cạnh giúp cô chống chọi lại cơn cuồng phong đang làm con thuyền nhỏ của cô không ngừng chao đảo.
Đào Mục Chi chắc chắn sẽ đồng ý, bởi vì hắn từng nhận lời cô. Hắn không thể giúp cô chèo thuyền, nhưng tất cả những khó khăn cô phải đối mặt trong lúc chèo thuyền hắn đều sẽ cùng cô vượt qua.
Trong phòng ngủ yên tĩnh không đủ ánh sáng, cổ tay Đào Mục Chi bị Lâm Tố nắm chặt. Hắn rũ mắt nhìn Lâm Tố, đáp.
"Được."
Sau đó, Đào Mục Chi nằm lên giường.
Đào Mục Chi cũng từng ôm cô như thế này rồi đi vào giấc ngủ, chính là khi hai người nằm trên chiếc ghế dài trong phòng khám của hắn. Ngày đó Lâm Tố bị ôm đã không ngủ được, bởi vì khi đó cô còn bận lo lắng cho nhịp tim bất thường của mình.
Nhưng mà hiện tại, trái tim của cô vốn đang bị cuồng phong thổi cho quay cuồng, một giây khi Đào Mục Chi vươn tay nhẹ nhàng ôm cô vào lòng đã chậm rãi bình ổn lại.
Cánh tay của Đào Mục Chi đưa qua dưới cổ cô, ôm lấy bả vai cô, sau đó siết lại, ôm chặt cô trong lòng mình. Lâm Tố dựa vào lồng ngực rộng rãi vững chắc của hắn, cảm nhận nhịp tim trầm ổn giống như đập đến cả da thịt mình của Đào Mục Chi.
Lâm Tố nhắm mắt, im lặng đi vào giấc ngủ.
Tiếng hô hấp của cô dần trở nên đều đặn. Đào Mục Chi ôm Lâm Tố trong lòng, cái đầu nho nhỏ của cô cách một cánh tay của hắn nằm trên chiếc gối mềm mại, cô ngoan ngoãn im lặng như một con nai nhỏ đang ngủ say bên gốc cây đại thụ.
Dưới màn đêm tĩnh lặng, cô cứ im lặng ngủ như thế. Đào Mục Chi đưa tay đặt lên mái tóc cô, ngón tay hắn len lỏi giữa mái tóc mềm, cuối cùng cầm lên một lọn tóc.
Đào Mục Chi cuốn lọn tóc ấy ở trong tay, nhẹ nhàng đặt xuống đỉnh đầu cô một nụ hôn, sau đó cũng nhắm mắt lại.
-
Giấc ngủ này của Lâm Tố rất trầm.
Cơ thể cô như được đặt nằm giữa tầng tầng bông mềm mại ấm áp, lọt thỏm bên trong đó, nằm bên trong nó, cô giống như được bọc trong một lớp kén bảo vệ, thoải mái nhẹ nhàng. Cơ thể và tinh thần của Lâm Tố đều đạt được trạng thái thả lỏng nhất, sức sống lại một lần nữa tràn trề trong cơ thể. Đồng thời, những cảm giác tiêu cực thuộc về bóng đêm cũng đều tiêu tan.
Lâm Tố lại dồi dào sức sống!
Cô nằm trên giường, hai mắt thình lình mở to, xoay người sang, vị trí bên cạnh đã trống không. Không biết Đào Mục Chi ra khỏi đây từ bao giờ, Lâm Tố nhìn vị trí trỗng rỗng bên cạnh, trong lòng không khỏi vụt qua cảm giác hụt hẫng. Nhưng rất nhanh, cô đưa tay sờ sờ bên cạnh.
Vẫn còn hơi ấm. Đuôi lông mày của Lâm Tố hơi nhếch lên, cảm giác hụt hẫng trong lòng thoáng cái tan biến.
Đào Mục Chi vẫn ngủ bên cạnh cô đến tận khi trời sáng.
Lâm Tố nghĩ đến đây, bèn lăn một vòng nằm sang vị trí tối qua Đào Mục Chi đã nằm. Đào Mục Chi cao lớn hơn cô, nơi hắn nằm giống như tạo thành một cái vòng ấm áp ôm lấy cô.
Lâm Tố vừa lòng thỏa ý, nhắm mắt lại muốn đánh thêm một giấc nữa. Không ngờ đúng lúc này cửa phòng ngủ bị đẩy ra, tiếng của Đào Mục Chi truyền đến.
Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi
"Ăn sáng thôi."
Lâm Tố dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lăn về vị trí ban đầu.
Đào Mục Chi mới chỉ mở cửa chưa kịp bước vào, bên tai lại có tiếng sột soạt truyền đến. Hắn đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Lâm Tố cuộn chăn nằm ở vị trí của mình, mắt cũng đã nhắm tịt, làm bộ như chưa ngủ dậy.
Nhưng mà người làm gì cũng sẽ để lại dấu vết.
Lâm Tố đã kịp dùng tốc độ sấm sét lăn về vị trí của mình, nhưng mà mái tóc dài của cô vẫn còn cái đuôi ở lại vị trí Đào Mục Chi đã nằm ngủ. Đào Mục Chi im lặng đánh giá cảnh tượng trước mặt, ánh mắt trầm tĩnh khẽ động, chân đã bước đến bên giường của Lâm Tố.
Lâm Tố vẫn còn đang giả vờ ngủ.
Cô cảm thấy chí ít phải làm cho thật dáng vẻ giả vờ ngủ của mình, chỉ cần như thế thì Đào Mục Chi sẽ không thể phát hiện ra chuyện cô vừa làm. Mà vốn dĩ những lúc cô đang ngủ say thì Đào Mục Chi chỉ gọi một tiếng cô thường không tỉnh lại ngay.
Nên bây giờ cô đang đợi hắn gọi tiếng thứ hai.
Nhưng Đào Mục Chi không gọi, hắn đi đến cạnh giường cô, ngồi xuống mép giường.
Lâm Tố: "..."
Hắn muốn làm gì?
Đào Mục Chi cúi đầu nhìn Lâm Tố sắp không giả vờ ngủ nổi nữa, bởi vì hơi sốt ruột mà đầu lông mày đã khẽ giương lên.
Cũng bởi động tác cúi xuống này của Đào Mục Chi, kéo gần khoảng cách giữa hai người. Nhưng chừng này dường như vẫn chưa đủ với hắn, Đào Mục Chi chống hai tay bên người Lâm Tố, cúi xuống thấp hơn.
Hơi thở của Đào Mục Chi càng lúc càng gần, Lâm Tố: "..."
Hắn muốn làm gì!?
Lông mày của Lâm Tố càng lúc càng nhíu chặt, Đào Mục Chi cũng nhìn thấy, nhưng lại chưa định buông tha cho cô. Hắn tiếp tục thu hẹp khoảng cách của hai người, đến tận khi đã ở sát bên tai cô, Đào Mục Chi mới dừng lại.
Lâm Tố: "..."
Cảm tạ trời đất.
Đào Mục Chi chợt cắn vành tai cô.
Lâm Tố: "!!!"
Lực cắn của hắn không lớn, Lâm Tố không cảm nhận được quá rõ ràng.
Nhưng loại cảm giác mà nó mang lại còn có sức công phá hơn!
Đào Mục Chi cứ như thế khẽ cắn cô, Lâm Tố có thể cảm nhận được răng hắn chạm nhẹ vào vành tai cô, đồng thời, hơi thở của hắn cũng không dừng lại, mà ngược lại bởi vì đôi môi hé mở mà hơi thở bên tai cô càng dày đặc hơn.
Nửa người trên của Lâm Tố đều tê dại.
Làm, làm gì đó!
Lâm Tố dùng ý chí kinh người kiên cường chống lại động tác đùa giỡn này của Đào Mục Chi. Cô nỗ lực niệm đại bi chú, nỗ lực khiến cho tâm vô tạp niệm, hàm răng cắn vào nhau cũng đã phát đau.
Đã thế, đúng lúc này Đào Mục Chi còn dùng sức.
"Á!" Lâm Tố ôm tai kêu lên.
Đào Mục Chi rất nhanh ngồi thẳng, hai cánh tay vẫn chống bên người cô, nhìn cô mặt mũi đỏ ửng, quay đầu sang hung dữ trừng hắn.
"Sao anh tự nhiên cắn tôi!?"
Đào Mục Chi nhìn xuống cô, bình tĩnh trả lời: "Vừa nãy tôi gọi mà cô không nghe thấy nên cứ nghĩ là tai cô bị làm sao rồi, cắn thử xem thế nào."
Lâm Tố: "..."
Tai có vấn đề cứ phải kiểm tra thế này mới được à!
"Anh!" Lâm Tố thở hồng hộc, muốn bật người dậy lý luận với Đào Mục Chi một phen. Nhưng cô còn chưa kịp ngồi dậy, Đào Mục Chi đã đặt tay lên trán cô, chỉ hơi dùng chút sức, Lâm Tố đã lại ngã về gối.
Lâm Tố một lần nữa nằm trên gối: "..."
Grừ! Tôi liều mạng với anh!
Lâm Tố máu nóng xông lên não, dùng toàn lực bật người ngồi dậy, cô vốn muốn dùng chính trán mình đập vào trán Đào Mục Chi, cùng nhau đồng quy vu tận, nhưng mà kết quả chỉ đập vào không khí.
Đào Mục Chi đã đứng dậy rồi.
Lâm Tố ngồi thẳng trên giường: "..."
"Tỉnh rồi đúng không." Thấy Lâm Tố ngồi trên giường còn muốn phát động công kích một lần nữa, Đào Mục Chi đưa tay giữ cái đầu nho nhỏ của Lâm Tố đang giương nanh múa vuốt: "Dậy rồi thì ra ăn sáng."
Lâm Tố: "..."
Tôi ăn anh đó!
-
Trận chiến ồn ào buổi sáng kết thúc, Lâm Tố vẫn phải rời giường. Cô nghiến răng nghiến lợi rửa mặt rồi đi đến trước bàn ăn. Nhìn thấy bữa sáng phong phú trên bàn, Lâm Tố coi như không thấy Đào Mục Chi, trực tiếp vùi đầu vào bát cơm.
Nhìn thấy dáng vẻ dồi dào tinh thần này của Lâm Tố, Đào Mục Chi uống một thìa canh rồi nói: "Nghỉ ngơi vậy ổn rồi?"
Lâm Tố đang vùi đầu ăn cơm: "Ừm."
"Tối qua ngủ ngon không?" Đào Mục Chi hỏi.
Lâm Tố đang vùi đầu ăn cơm: "Ừm."
"Tối nay còn cần ngủ chung không?" Đào Mục Chi hỏi.
Lâm Tố đang vùi đầu ăn cơm: "Ừm... hả?"
Lâm Tố phản ứng lại, nhấc mắt nhìn Đào Mục Chi, sau đó cô bày ra khuôn mặt chính trực, cảnh cáo Đào Mục Chi: "Anh đừng có mà được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!"
Hôm qua là vì tâm trạng cô không tốt mới tạm thời cho hắn ngủ chung, làm gì có chuyện hôm nay còn cho hắn ngủ chung nữa, ngủ thành nghiện rồi à? Cô nam quả nữ sống cùng một nhà đã nguy hiểm rồi, hắn còn muốn ngủ chung giường!
Một lần hai lần thì không sao, nhiều lần quá khéo lại thành họa.
Hai người không danh không phận, làm loại chuyện nguy hiểm này tuyệt đối không được.
Lâm Tố trừng mắt, cầm thìa chỉ vào hắn cảnh cáo. Đào Mục Chi rũ mắt nhìn cái thìa này, bình tĩnh đón lấy cái trừng mắt của Lâm Tố, đáp: "Ồ."
Lâm Tố: "..."
Anh cứ nghe lời thế này có phải tốt không.
Nhưng thực tế thì, Đào Mục Chi chỉ tùy lúc nghe lời, như cái đài radio lúc thì bắt được sóng khi thì không. Buổi sáng cô không cho hắn được đằng chân lân đằng đầu, hắn đồng ý rất chi là sảng khoái, nhưng ăn sáng xong cô nói không muốn leo núi, Đào Mục Chi cứ thế xách cô đi thẳng đến dưới chân núi.
Lâm Tố đưa mắt nhìn cái đống đất trước mắt, cam chịu số phận.
Thật ra hiện tại leo núi không còn là nỗi sợ của Lâm Tố nữa, nhưng mà con người đối với việc vận động luôn như thế, trước khi bắt tay vào làm sẽ muốn lười biếng, bởi vì cơ thể phản ứng theo bản năng với gian khổ trong quá trình đó.
Nhưng khi bắt tay vào làm rồi, đánh thức mọi tế bào trong cơ thể, rất nhanh chỉ còn lại vui sướng.
Tối qua Lâm Tố ngủ rất ngon, hôm nay dùng sức lực bẻ gãy sừng trâu mà leo núi. Thậm chí đoạn đường cuối cùng còn đuổi kịp rồi vượt mặt Đào Mục Chi, lấy thành tích về đích thứ nhất.
Đỉnh núi vẫn là gió mát trong lành, hiện tại đã là cuối tuần thứ ba của tháng mười, sáng sớm lạnh hơn trước. Nhưng Lâm Tố leo núi nóng người, hoàn toàn không cảm nhận được cái lạnh. Hai mắt cô sáng rực nhìn về phía chân trời, nơi đó giống như một cái khe hở, ánh sáng theo khe hở đó tràn ra tứ phía.
Bên tai còn có tiếng xào xạc của lá cây trong rừng, dừng lại một giây, sau đó có một luồng gió mới, lại vang lên tiếng xào xạc.
Mặt trời chậm rãi nhô lên, đầu tiên chỉ lộ một cái đỉnh đầu, sau đó là nửa hình tròn, cuối cùng, nó giống như con gà phá vỡ vỏ trứng chui ra, hoàn toàn nhô ra khỏi đường chân trời.
Ánh nắng của buổi sáng sớm mang theo hào quang rực đỏ, bày ra trước tầm mắt là một tòa thành được ánh hào quang đó chiếu rọi chậm rãi thức giấc. Ánh sáng xua tan đêm tối, dường như chỉ trong một khoảnh khắc đã phủ kín đất trời.
Lâm Tố ngắm trọn vẹn cảnh mặt trời mọc, nhìn ánh sáng xua tan đêm tối, cảm giác như bóng tối trong cô cũng đã bị đánh tan.
Leo núi tốt thật. Lâm Tố thỏa mãn hít vào một ngụm không khí trong lành của đất trời, cảm giác tế bào toàn thân đồng loạt giãn nở.
Không biết từ khi nào Đào Mục Chi cũng đã lên đến nơi, đứng bên cạnh cô, cùng cô ngắm cảnh mặt trời mọc. Mặt trời đã lên, hai người còn có công việc của mỗi người, Đào Mục Chi quay sang, nói với Lâm Tố.
"Về thôi."
Lâm Tố đáp một tiếng, xoay người hướng xuống chân núi. Cô vừa đi được hai bước thì tốc độ bỗng chậm lại, Đào Mục Chi đi bên cạnh vẫn giữ nguyên tốc độ, đi lên trước cô vài bước.
Thấy cô bỗng nhiên thả chậm tốc độ, Đào Mục Chi quay đầu lại.
"Làm sao..."
Lời còn chưa dứt, Lâm Tố đã lấy đà bật lên, hai tay ôm cổ hắn, cơ thể dính trên lưng hắn.
Lâm Tố rất linh hoạt, dù Đào Mục Chi có cao hơn cô thế nào thì cô vẫn có thể nhảy lên người hắn. Đào Mục Chi cũng rất nhanh phục hồi tinh thần, sợ cô trượt xuống nên đưa hai tay về sau đỡ lấy cô.
Lâm Tố cứ thế hoàn chỉnh nguyên vẹn quấn trên lưng hắn.
"Tôi hết sức rồi." Một Lâm Tố vừa dồi dào sức lực như một con linh dương nhảy lên lưng hắn nói như thế.
Đào Mục Chi có rất nhiều cách có thể phá vỡ lý lẽ này của cô, nhưng mà hắn không làm thế. Lâm Tố nói xong thì ôm chặt cổ hắn, cứ như sợ sẽ bị hắn thả xuống, mà động tác tiếp theo của Đào Mục Chi đã dễ dàng khiến cô thả lỏng.
Hai cánh tay Đào Mục Chi ôm chân Lâm Tố, hơi xốc nhẹ để điều chỉnh tư thế của hai người.
Xong xuôi, hắn cõng cô đi xuống chân núi.
Hắn không thả cô xuống, mà cõng cô ở sau lưng. Lâm Tố bám hai tay trên vai hắn, đằng chân trời là ánh dương quang, mà cúi đầu xuống, là cái gáy của Đào Mục Chi.
Đến cái gáy của Đào Mục Chi cũng thật dễ nhìn.
"Ôm chặt vào." Đào Mục Chi đi xuống, vừa đi vừa nói: "Không ôm chặt là rơi xuống bây giờ."
Lâm Tố vội hạ người ôm chặt hắn một lần nữa, ngực cũng dán vào sau lưng Đào Mục Chi, đáp một tiếng: "Ò."
Đào Mục Chi sức lực kinh người, dù đã leo núi, hiện tại lại cõng cô đi xuống mà hơi thở cũng không hề rối loạn. Lâm Tố nằm trên lưng hắn, dưới tốc độ đều đều vững vàng này, cơn buồn ngủ từ đâu bỗng ập tới.
Lâm Tố áp má vào bả vai của Đào Mục Chi, cái tai của hắn chợt đập vào tầm mắt. Vành tai hắn dưới ánh nắng nhiễm đỏ dường như càng trở nên mềm mại nhu hòa hơn, Lâm Tố nhớ đến lúc sáng bị Đào Mục Chi cắn tai.
Nhìn rồi lại nhìn, nghĩ rồi lại nghĩ, giây tiếp theo, cô há miệng, nhắm thẳng tai hắn.
Mà Đào Mục Chi như có mắt mọc sau gáy, một giây trước khi cô kịp cắn xuống, hắn nói: "Tôi thả cô xuống đấy."
Lâm Tố đang há miệng: "..."
Lời uy hiếp này quả nhiên có tác dụng, Lâm Tố không dám cắn nữa, nhưng cô lại không cam tâm. Nghĩ đến đây, Lâm Tố không cắn, nhưng cái miệng đã há ra cũng không ngậm lại. Cái lưỡi của cô từ trong miệng len lén đưa ra, chạm đến vành tai Đào Mục Chi.
Cô chỉ mới chạm nhẹ một cái đó thôi, Đào Mục Chi đã đứng khựng lại.
Lâm Tố: "..."
Sợ bị Đào Mục Chi thả xuống, Lâm Tố dùng tốc độ sét đánh ôm chặt hắn, nói lý lẽ: "Tôi không cắn nha!"
Đào Mục Chi đứng tại chỗ, từ vành tai truyền đến xúc cảm mềm mại ướt át, giống như giọt nước rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, dù chỉ là một giọt nước nhưng cũng làm cho mặt hồ bị loạn tung lên.
Dĩ nhiên là hắn biết Lâm Tố không cắn. Nhưng mà thà cô cắn còn hơn.
Đào Mục Chi đứng tại chỗ, khẽ rũ mắt nhìn con đường xuống núi, tận lực đè xuống trái tim nhảy loạn và hô hấp rối bời, muốn khiến bản thân bình tĩnh lại.
Hắn tìm một chủ đề để nói chuyện với Lâm Tố, muốn dời đi sự chú ý của mình.
(*) này mà là truyện tranh BL Hàn thì mọi chuyện đã đi theo chiều hướng khác rồi, ôi thanh thủy văn thật là tuyệt vời, sức chịu đựng tuyệt vời của bác sĩ Đào khiến tui nhớ đến sự ngứa ngáy khắp các chân răng khi đọc bộ Trở thành tình địch của các nam9 TT.TT
"Giáo sư Uông nói cô chuyển hết lịch hẹn lên buổi sáng rồi?"
Hôm qua cũng là lúc tham gia một cuộc họp, Uông Giai Hoa và hắn trong lúc tán gẫu đã nhắc đến chuyện đó.
Lâm Tố sau lưng còn đang ôm chặt hắn nghe xong câu hỏi này, cô thò cái đầu lên thăm dò một chút, sau khi xác nhận hắn sẽ không thả mình xuống, mới yên tâm gật đầu đáp: "Ừm. Vì quay phim đều bắt đầu từ chín giờ sáng, trước chín giờ sáng tôi có thời gian."
Lâm Tố nói xong, nói: "Như thế thì tôi có thể cùng anh đến bệnh viện. Dù sao hôm qua tôi cũng không lái xe về."
Hôm qua Đào Mục Chi đến đón nên cô trực tiếp ngồi xe của hắn về, xe của mình thì vẫn để ở trường quay.
Đào Mục Chi ổn định lại nhịp tim xong, cõng Lâm Tố tiếp tục đi xuống dưới, nhắc đến chuyện không lái xe, Đào Mục Chi hỏi: "Vậy cô đến chỗ quay phim thế nào?"
"Lái xe của anh là được rồi." Lâm Tố đáp.
Đào Mục Chi: "..."
"Còn tôi thì sao?" Đào Mục Chi hỏi.
Lâm Tố: "Anh tan làm thì bắt xe đến chỗ quay phim tìm tôi, thế là anh lại có thể đón tôi về nhà rồi nè."
Lâm Tố gọn gàng dứt khoát sắp xếp xong, dùng quyền lực của nhà tư bản dùng đến là hoàn hảo.
Đào Mục Chi: "..."
Không thấy Đào Mục Chi trả lời, Lâm Tố thò đầu ra nhìn hắn, hỏi: "Anh không thích đi đón tôi à?"
Đào Mục Chi có bệnh sạch sẽ, nếu Lâm Tố chỉ hỏi "Anh không thích à", thì hắn sẽ nói hắn không thích, bởi vì hắn không muốn bắt xe ngoài. Nhưng mà câu hỏi của cô là "Anh không thích đi đón tôi à", vậy thì câu trả lời của hắn sẽ phải khác đi.
Đào Mục Chi cõng cô đi xuống chân núi, vừa đi vừa đáp.
"Thích."
Lâm Tố nghe được câu trả lời của hắn, khóe mắt cong lên, hai chân vung vẩy, còn có tiếng cười khẽ như tan vào gió.