Chương 31: Đào Mục Chi không muốn phủ nhận
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lâm Tố lại có cảm giác đó.
Cánh môi của Đào Mục Chi dừng bên tai cô, hắn không chạm đến cô, nhưng hơi thở của hắn phả lên da, chạm đến tận thần kinh bên trong. Lâm Tố như một thảo nguyên hoang vu, gió xuân thổi qua, hoa khắp núi đồi đồng loạt nở rộ.
Là một thứ cảm giác vi diệu khiến người ta rung động đã từ rất lâu rồi cô không cảm nhận được.
Lần trước chính là khi ở trong khách sạn nhìn thấy Đào Mục Chi từ trong nhà tắm bước ra. Hôm nay cô không uống rượu, người uống rượu ngược lại là Đào Mục Chi. Mà bởi vì không uống rượu nên ý thức hoàn toàn thanh tỉnh của cô đã nghĩ ra cảm giác này rốt cuộc là gì.
Là dục vọng.
Lâm Tố còn rất trẻ. Cô có bề ngoài xinh đẹp, thân thể hoàn mỹ, nhưng tinh thần của cô lại tựa một lòng sông khô cạn không có hơi thở của sự sống.
Hai năm nay cô hoàn toàn không có suy nghĩ gì đến chuyện trai gái, giống như một kẻ trường sinh bất lão cô độc hành tẩu giữa thế gian này.
Hiện tại, Đào Mục Chi đã dẫn một dòng chảy đến đây. Cô giống như một gốc cổ thụ đã khô héo một lần nữa hấp thụ nước, sinh lực dồi dào chảy qua từng mạch máu, không ngừng tuần hoàn trong cơ thể. Một lần nữa cô lại mọc ra những cành cây, chồi non, cô tróc ra từng mảng vỏ khô, trở về dáng vẻ nên có của một cô gái mới tuổi đôi mươi.
Lâm Tố hơi run rẩy, tầm mắt dừng trên khuôn mặt của Đào Mục Chi đang ghé bên tai mình, tuy là cơ thể đang run rẩy, nhưng ý thức của cô lại rất tỉnh táo.
Đào Mục Chi say rồi.
Hắn không còn giữ được sự tỉnh táo khi được cô tỏ tình, cũng không còn lý trí như khi bị cô dụ dỗ. Hắn giống một cơn sóng biển không thể khống chế, cô đứng trên bãi cát, bọt sóng của hắn đánh bên chân cô, mát lạnh nhưng cũng ngứa ngáy.
Cánh cửa của hắn hoàn toàn mở rộng trước mắt cô, hắn cúi đầu phục tùng cô, cô của hiện tại, có thể làm bất cứ chuyện gì với hắn.
Cô sẽ giữ Đào Mục Chi lại thế nào?
Đây là câu hỏi của Đào Mục Chi dành cho cô, nhưng bây giờ Lâm Tố lại không có thời gian suy nghĩ về nó. Lâm Tố của hiện tại càng đắm chìm vào cảm giác xúc động về mặt sinh lý đã lâu không cảm nhận được này hơn.
Tại thời khắc này, khát vọng sinh lý đã hoàn toàn đè bẹp mong muốn được chiến thắng.
Lâm Tố bám vào quầy bar phía sau, cô mới đánh móng tay bằng sơn bóng, ngón tay bám trên mặt đá cẩm thạch giống như một bộ rễ vừa mọc ra, từng chút một cắm sâu vào lòng đất ẩm ướt.
Lâm Tố rũ mắt nhìn Đào Mục Chi ghé bên vai, cổ họng có hơi khô khốc, môi cô lướt qua bên tai Đào Mục Chi, khẽ lướt qua đường quai hàm của hắn.
Cuối cùng, dừng trên cánh môi kia.
Lâm Tố hôn Đào Mục Chi, mà ngay một khắc khi cái hôn kia bắt đầu, cơ thể Lâm Tố bị Đào Mục Chi hoàn toàn vây lấy. Hắn vòng tay ôm cô vào lòng, giây tiếp theo, hắn đáp lại nụ hôn vụng về này.
Thế nhưng nụ hôn này như một giấc mộng thật nông chỉ cần một tác động nhỏ là sẽ thức tỉnh. Trong nháy mắt khi hai người tiếp xúc, cảm xúc dưới đáy mắt Đào Mục Chi co quắp, lông mày hắn nhíu lại, cánh môi cũng nhanh chóng tránh đi.
"Không đúng." Giọng nói của Đào Mục Chi run run.
Cái gì không đúng?
Lâm Tố mặc kệ Đào Mục Chi nói nhảm, cô đã sớm không nhịn được nữa, giống như con đom đóm nhỏ đuổi theo chùm sáng trước mắt, tiếp tục truy đuổi cánh môi của Đào Mục Chi, muốn hút lấy sức sống mạnh mẽ từ nụ hôn kia.
Thế nhưng cô còn chưa kịp chạm đến, Đào Mục Chi đã rũ mắt nhìn xuống, gọi tên cô.
"Lâm Tố." Đào Mục Chi gọi cô một tiếng, nói: "Cách này không thể giữ tôi lại."
Lâm Tố nghe Đào Mục Chi nói xong: "..."
Ai muốn giữ anh lại? Tôi chỉ muốn ngủ anh.
Lần thứ hai bị tránh được, nhiệt tình của Lâm Tố đã hơi giảm đi, nhưng không phải là hoàn toàn bị dập tắt. Cô không hề tức giận, ôm cổ Đào Mục Chi để hắn không tránh đi được nữa, sau đó lại hôn lên.
Cái cổ của Đào Mục Chi bị Lâm Tố vòng hai tay ôm chặt, cô đã khỏi bệnh rồi, thể lực cũng khôi phục bình thường, Đào Mục Chi giống như miếng mồi ngon không ngừng bị cô vồ tới ngấu nghiến. Môi của hai người một lần nữa tiếp xúc ở một chỗ, tia sáng trong đáy mắt của Đào Mục Chi hỗn độn quay cuồng, giây tiếp theo đã trở về rõ ràng.
Hắn nắm lấy hai bả vai của Lâm Tố đang quấn lấy mình như quỷ hút máu, tách hai người ra.
"Đi gặp bác sĩ tâm lý." Đào Mục Chi nhìn Lâm Tố, hơi thở gấp gáp đưa ra yêu cầu.
Khoảng cách của hai người rất gần, hơi thở của hắn gần như có thể chạm đến mặt cô. Thế nhưng bây giờ Lâm Tố chỉ một lòng muốn ngủ hắn, dù bị hắn giữ chặt bả vai thì môi vẫn không ngừng hôn đến.
Đào Mục Chi quay mặt sang một bên, tránh khỏi nụ hôn này.
"Đi gặp bác sĩ tâm lý." Đào Mục Chi nhắc lại một lần nữa.
Lâm Tố không nản chí, một lần nữa hôn lên, Đào Mục Chi lại tránh mặt đi, lặp lại lời nói vừa rồi.
"Đi gặp bác sĩ tâm lý."
Lâm Tố: "..."
Có câu tiếng trống đầu tiên làm dũng khí thức tỉnh, tiếng thứ hai làm dũng khí suy yếu, tiếng thứ ba khiến dũng khí cạn kiệt. Lâm Tố vừa nổi lên xúc động về sinh lý kia, sau khi bị Đào Mục Chi từ chối hết lần này đến lần khác đã như nước thủy triều một lần lại một lần rút xuống.
Cô không đạt được mục đích, thậm chí nói, vốn dĩ là cảm giác một lần nữa cảm nhận được cũng vì Đào Mục Chi từ chối hết lần này đến lần khác mà tiêu tan.
Trong lòng có một ngọn lửa bùng lên, cháy phừng phừng, Lâm Tố dừng lại mọi động tác nhìn Đào Mục Chi trước mặt. Cô không biết là bản thân tức giận chuyện Đào Mục Chi không phối hợp hay là tức giận vì bị hắn từ chối.
Cô giống như một ngọn lửa vừa bùng lớn chợt xông vào một không gian băng tuyết ngập trời, vốn là bị lửa nóng thiêu đốt, giây tiếp theo đã đông cứng, vỡ tan tành.
"Có phiền không hả?" Lâm Tố không hôn hắn nữa, cô nhìn chằm chằm Đào Mục Chi, đáy mắt không có cảm xúc.
Đào Mục Chi nhìn Lâm Tố, ánh sáng nơi đáy mắt cũng không hề dao động.
Lâm Tố giống như tỉnh lại từ một giấc mộng đẹp, độ ấm trong cơ thể thoáng cái không còn. Cô chuyển tầm mắt sang khung cảnh bên ngoài cửa sổ sát đất của phòng khách. Có ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như phủ một tầng sương lạnh lên đáy mắt cô, Lâm Tố tránh khỏi cánh tay của Đào Mục Chi.
Cô tựa về quầy bar bằng cẩm thạch ở đằng sau, xúc cảm lạnh lẽo cứng cáp của mặt đá hệt như trái tim hiện tại của cô. Cô dùng ánh mắt không cảm xúc nhìn về phía Đào Mục Chi, nói.
"Đào Mục Chi, anh tự nhìn lại bản thân mình đi."
Lâm Tố dùng một câu để đánh giá những hành vi của Đào Mục Chi trong tối nay, sau đó tiếp tục nói: "Hiện tại anh đang ở nhà tôi là vì anh hại tôi bị ốm, là anh đang chịu trách nhiệm đến chăm sóc cho tôi. Tôi có đi gặp bác sĩ tâm lý hay không thì liên quan gì đến anh?"
Đào Mục Chi và cô bây giờ đã chẳng còn quan hệ gì nữa.
Tuy rằng lúc đầu hắn là bác sĩ tâm lý của cô, nhưng ở cái ngày cô tỏ tình với hắn, Đào Mục Chi đã tự mình kết thúc mối quan hệ của bọn họ, thậm chí còn nhận giới thiệu cho cô một bác sĩ tâm lý giỏi hơn.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau, Đào Mục Chi nói với cô, hắn sẽ không để cô chết. Hắn giới thiệu bác sĩ mới cho cô, cũng là vì lời hứa khi đó.
Ngoài ra, giữa hai người chẳng có xíu xiu quan hệ nào cả.
Đúng thế, đúng là cô từng muốn giả vờ tiếp tục bệnh để giữ Đào Mục Chi lại. Vừa rồi Đào Mục Chi đã hỏi cô, khi đó cô còn chưa trả lời.
"Tôi giả bệnh là để giữ anh lại." Lâm Tố nói, "Anh hỏi tôi giữ anh lại là vì thích anh hay là vì muốn hành hạ anh đúng không..."
"Đương nhiên là để hành hạ anh." Lâm Tố trả lời câu hỏi của hắn.
"Tính từ lần đầu tiên gặp nhau, anh thắng tôi một ván đầu, sau đó lại liên tiếp thắng tôi. Tôi không cam tâm, nhưng đúng là tôi không thể thắng được anh. Nếu đã không thể thắng thì dứt khoát hành hạ lại anh là được." Lâm Tố nói.
Nói đến đây, Lâm Tố chuyển tầm mắt về phía Đào Mục Chi, trong đó là không quan tâm và chẳng mảy may bận tâm.
"Hiện tại, anh vạch trần tôi rồi. Chúc mừng anh nhé, lại thắng rồi."
Nói đến đây, con ngươi trong mắt cô hơi co lại, cô tiếp tục nhìn Đào Mục Chi, nói: "Đồng thời, anh cũng đã biết tôi khỏi bệnh rồi. Trách nhiệm đã hết, anh có thể đi."
Lâm Tố nói xong câu cuối cùng, nhìn thấy Đào Mục Chi luôn bình tĩnh trước mặt chợt khẽ động.
Mà trong một giây khi ánh sáng kia trong mắt hắn khẽ dao động, Lâm Tố đã chuyển tầm mắt đi.
Cô giống như một người máy không có tình cảm, nói xong những lời lạnh lùng vừa rồi thì xoay mặt đi. Ánh sáng trong phòng khách vốn không được bật ở mức sáng, đường nét trên khuôn mặt cô cũng vì thế mà càng trở nên sắc bén. Giống như một tác phẩm cắt giấy mỗi góc cạnh đều rõ ràng được kéo cắt ra, sơ sài vô cảm.
Đào Mục Chi cúi đầu nhìn cô, trái tim của hắn đã vì những lời này từng chút từng chút một rỉ máu.
Đào Mục Chi không cần phủ nhận nữa.
Hắn thích Lâm Tố.
Trước đây hắn chưa từng thích ai bao giờ, không biết thích là như thế nào. Sau khi thích Lâm Tố, hắn đã biết.
Giống như một ngọn lửa được đốt lên.
Ban đầu chỉ là một đốm lửa chớp tắt, sau đó trở thành ngọn lửa bập bùng lay động, theo gió lan ra, bùng lên thành lửa lớn, quét qua toàn bộ cánh đồng hoang vu trong lòng hắn. Lần lượt cắn nuốt lý trí, tự kiềm chế mà hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, phủ lên toàn bộ tâm trí hắn.
Hắn và Lâm Tố vốn không nên có loại quan hệ này.
Xuất phát từ sự bảo vệ dành cho bệnh nhân.
Giữa bác sĩ tâm lý và bệnh nhân tâm lý, bác sĩ tâm lý có thể dễ dàng kiểm soát bệnh nhân, mà bệnh nhân cũng từ quá trình trị liệu mà sinh ra dựa dẫm vào bác sĩ tâm lý. Vế trước, nếu là bác sĩ tâm lý yêu bệnh nhân, vậy thì họ rất dễ sẽ muốn khiến bệnh nhân yêu lại mình. Vế sau, bệnh nhân sẽ dễ dàng lầm tưởng sự dựa dẫm của mình vào bác sĩ tâm lý chính là tình yêu.
Bởi vậy, giữa những bác sĩ tâm lý có một quy tắc ngầm, họ không thể rung động trước bệnh nhân, càng không thể nảy sinh quan hệ khác với bệnh nhân.
(*) hiểu đơn giản có lẽ là thế này, để bảo vệ cho bệnh nhân thì bác sĩ không thể yêu hoặc có suy nghĩ khác với bệnh nhân, nếu không ngộ nhỡ họ không nhịn được sẽ lợi dụng khi tâm lý của bệnh nhân đang yếu đuối mà kiểm soát khiến bệnh nhân yêu lại mình hoặc abc thì sẽ hoặc là không công bằng hoặc là rất nguy hiểm. Cái này cũng áp dụng theo đạo đức thôi chứ như trước đây Tố từng đi các phòng tư nhân và gặp mấy thằng cha dê xồm đó, may là chắc mấy lão đó chưa đủ trình và tâm lý Tố cũng vững, nhưng cũng vì thế nên cho đến khi Tố khỏi hẳn thì chắc mn không nên mong bác sĩ Đào vừa có tâm vừa có tầm mất ừm ừm đâu kkk, thôi nói kỹ thì 1000 chữ mất:>. Vế sau thì giải thích rồi ha không nhắc lại nữa ^^
Trừ phi giữa hai người không phải quan hệ bác sĩ tâm lý và bệnh nhân tiếp nhận điều trị, đồng thời phải chờ đến khi chứng bệnh của bệnh nhân được chữa khỏi hẳn. Nếu như sau khi khỏi hẳn, bệnh nhân vẫn còn chắc chắn tình cảm của mình không phải dựa dẫm mà thật sự là tình yêu, vậy thì hai người mới có thể tiến thêm một bước.
Hắn và Lâm Tố tuy là đã không còn quan hệ này. Nhưng bệnh của Lâm Tố vẫn chưa được tiếp nhận trị liệu, cũng chưa hề khỏi bệnh. Tình cảm dành cho Lâm Tố dưới sự thôi thúc của rượu cồn đã khiến hắn nảy ra suy nghĩ muốn đưa Lâm Tố đi trị liệu, chữa hết bệnh rồi, vậy thì hắn có thể tiến thêm một bước với cô.
Hoặc cũng có thể là Lâm Tố giả bệnh cũng phải giữ hắn lại, tình nguyện thay đổi thói quen, dù phải mua thêm một chiếc đệm mới cũng phải giữ hắn lại, cho hắn ảo tưởng, khiến hắn hiểu nhầm gì đó. Mà hôm nay lại là dưới tác động của rượu cồn, hắn từ bỏ kháng cự trước Lâm Tố.
Thật ra cũng không phải là hắn từ bỏ kháng cự trước Lâm Tố, mà là từ bỏ kháng cự với sự thật là hắn đã thích Lâm Tố.
Nhưng mà Lâm Tố không thích hắn.
Từ đầu đến cuối cô vẫn luôn coi quan hệ của hai người là một trò chơi. Trong trò chơi này cô không có tình cảm gì cả, chỉ có thắng và thua.
Hiện tại, hắn vạch trần cô, cô cũng lười không muốn diễn tiếp nữa, toàn bộ những qua lại vụn vặt xung quanh cũng kết thúc rồi.
Đào Mục Chi có cảm giác trái tim của hắn đã ngừng đập.
Phòng khách trở nên yên tĩnh sau những lời vừa rồi của cô, hai cánh tay Đào Mục Chi vẫn chống hai bên người Lâm Tố, cô vẫn ở trong khoảng không gian nho nhỏ hắn tạo ra, khoảng cách gần đến nỗi hai người đều có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương. Thế nhưng khoảng cách giữa hai linh hồn lại quá đỗi xa xôi, tựa như không còn chung trong một không gian.
Cô có thể buông ra những lời lạnh lùng như thế, dễ dàng nói ra toàn bộ cảm xúc thật sự của cô đối với Đào Mục Chi. Đào Mục Chi thật lâu không lên tiếng, hắn chỉ một mực cúi xuống nhìn cô, im lặng nhìn cô.
Không biết là đã qua bao lâu, cánh tay của Đào Mục Chi rời khỏi quầy bar bằng đá cẩm thạch.
Hắn xoay người bước đi, tựa như từ trong không khí xé ra một đường, cơ thể Lâm Tố cũng như bị hút theo khoảng không đó.
Thế nhưng Đào Mục Chi đi quá nhanh. Hắn một câu cũng không nói, nhanh chóng rời khỏi cô, rời khỏi phòng khách nhà cô, rời khỏi nhà cô.
"Cạch." Cửa nhà Lâm Tố đóng lại.
Cô và Đào Mục Chi rốt cuộc đã quay về thế giới của mỗi người rồi.