Chương 29: Cậu cũng đâu biết người ta có thích cậu hay không
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lâm Tố có cảm giác mình đang bị thiệt, lúc phản ứng lại lập tức cảnh cáo Đào Mục Chi: "Ai là người nhà của anh hả? Đừng có mà nói linh tinh."
Lời này của Lâm Tố dõng dạc mạch lạc, không hề nghe ra chút yếu đuối bệnh tật nào. Đào Mục Chi im lặng lắng nghe, sau đó nói: "Giả vờ làm người nhà, như thế thì cô có thể tạm ứng phó cho bữa tối ở đó rồi."
Lâm Tố: "..."
Ăn chực hở?
Đào Mục Chi không giải thích còn ổn, giải thích xong cô lại càng giống người nhà của hắn hơn.
"Không đi!" Lâm Tố cực kỳ có khí phách từ chối, "Lâm Tố tôi còn chưa đến nỗi phải đi ăn chực."
"Vậy cơm tối của cô phải làm sao đây?" Đào Mục Chi hỏi.
Lâm Tố: "..."
Cô cũng không biết phải làm sao nữa.
Nhưng mà rất nhanh, cô đã phản ứng lại. Không phải, ý của Đào Mục Chi là gì chứ? Cứ như cô không có hắn là đến cơm cũng không có mà ăn ấy. Nghĩ đến đây, Lâm Tố nói: "Hơn hai mươi năm trước khi quen anh tôi không hề bị đói chết."
"Được." Đào Mục Chi đáp một tiếng.
Lâm Tố: "..."
Một chữ "được" của Đào Mục Chi giống như chỉ đợi những lời này của cô. Cô nói cô sẽ không đói chết, tức là cô có thể tự mình giải quyết bữa tối. Nói như thế, Đào Mục Chi cũng xem như đã rũ bỏ được trách nhiệm của mình rồi. Nếu đã giải quyết xong vấn đề cơm tối của Lâm Tố, thì tối nay hắn có thể quang minh chính đại mà đi tụ tập.
Lâm Tố cảm thấy mỗi bước đi của bản thân đều đang rơi vào cái tròng Đào Mục Chi bày sẵn, bị hắn dễ dàng túm gọn.
"Không còn việc gì nữa thì tôi cúp đây." Bên này Lâm Tố còn đang phát cáu, Đào Mục Chi bên kia đã chuẩn bị cúp máy. Lâm Tố nghe hắn nói xong, cùng với lửa giận đang cháy phừng phừng, không hiểu sao còn có một cảm giác rất vi diệu. Cô nhíu mày, mấy ngón tay nắm điện thoại cũng bất giác siết chặt.
Thấy Lâm Tố không lập tức trả lời, hắn bèn xác nhận lại một câu.
"Cúp thật nhé."
"Cúp cúp cúp! Cúp nhanh đi! Tôi nói cho anh biết Đào Mục Chi, nếu anh không muốn tôi sốt chết luôn ở nhà thì tốt nhất là về sớm cho tôi!" Lửa giận đốt lên đến đỉnh đầu, cô rốt cuộc không nhịn được nữa, nổi xung với Đào Mục Chi ở bên kia điện thoại.
"Được." Đào Mục Chi lại đáp một tiếng.
Lâm Tố: "..."
Chữ "được" này của Đào Mục Chi rất giống với chữ "được" vừa nãy, đều giống như là chỉ đợi những lời này của cô. Thế nhưng chữ "được" trước đó khiến trong lòng cô bùng lên một ngọn lửa giận, mà chữ "được" này lại như một dòng nước chảy, nhẹ nhàng dập tắt ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt.
Lâm Tố cúp máy.
Cúp máy xong, cô đứng trước bàn ăn, trong đầu vẫn còn lặp lại cuộc trò chuyện với Đào Mục Chi. Thế nhưng tâm trạng cô đang loạn thành một cục, cuối cùng vẫn không nghĩ thông được.
Nhưng cũng rất nhanh, tức giận vì Đào Mục Chi không quay về nấu cơm cho mình đã chiếm thế thượng phong.
Lâm Tố ném điện thoại lên bàn ăn, "hừ" một tiếng.
Bỏ đi, không ăn nữa.
-
Kết thúc trò chuyện với Lâm Tố, Đào Mục Chi cũng tan làm. Hắn rời khỏi phòng khám, lái xe đến khách sạn của đại học X.
Thầy Nhậm là giáo sư có địa vị và chức vị cao ở đại học X, lần này quay về được trường học tiếp đón rất long trọng. Bởi vì sinh viên của ông có rất nhiều, nên khách sạn của trường đặc biệt sắp xếp một phòng để tiếp đãi. Lúc Đào Mục Chi đến, có mấy bàn trong phòng đã ngồi kín chỗ.
Thời gian theo học tại đại học X, Đào Mục Chi chính là một nhận vật làm mưa làm gió trong trường. Dáng vẻ tuấn tú, thành tích đứng đầu, nhưng vì tính cách lạnh nhạt nên mọi người thường gọi hắn là một đóa hoa cao lãnh. Hắn vừa đến, ánh mắt của mọi người lập tức tập trung lại đây. Trương Hòa thấy hắn, vẫy tay gọi hắn đi về phía chiếc bàn trung tâm.
Bàn này cũng đã ngồi gần hết chỗ, hầu hết là sinh viên mà thầy Nhậm thích. Sinh viên được ông ấy yêu thích chắc chắn đều có thành tích ưu tú, tích cách cũng không tệ. Mọi người trong bàn là bạn học, cũng xem như đều đã quen biết nhau, Đào Mục Chi bước qua, lập tức có người lên tiếng: "Nhân vật làm mưa làm gió đến rồi."
Mọi người trêu đùa, Đào Mục Chi cũng chỉ khẽ gật đầu, sau đó đi đến trước mặt thầy Nhậm, lên tiếng chào.
"Thầy."
Thầy Nhậm đã về hưu được mấy năm, so với trước khi về hưu đúng là đã già đi rất nhiều. Tóc điểm hoa râm, dưới mắt cũng thêm vài nếp nhăn, thế nhưng đôi mắt kia vẫn sáng như trước, lúc nhìn đến Đào Mục Chi còn mang theo mấy phần ý cười.
"Mục Chi, nhiều năm rồi không gặp, lại đẹp trai hơn rồi." Thầy Nhậm cũng lên tiếng trêu đùa.
Đối mặt với sự trêu đùa này, Đào Mục Chi cũng chỉ nở một nụ cười nhẹ, nói: "Cám ơn thầy."
"Phải nói Đào Mục Chi cũng thật là, năm đó ở trong trường đã soái khí bức người. Qua mấy năm gặp lại, mỗi người đều già đi vài tuổi, chúng em đều hoặc là béo lên hoặc là già đi, cậu ta lại như bị thời gian bỏ quên, còn càng đẹp trai hơn." Vị học trưởng thân hình phúc hậu thích trêu đùa lên tiếng.
Anh ta vừa nói xong, mấy người xung quanh lập tức nhao nhao.
"Cậu thì lúc nào chả béo."
"Đào Mục Chi lúc nào chả đẹp trai."
Vị trí bàn trung tâm vì nội dung này mà ồn ào náo nhiệt hẳn lên, trong lúc mọi người còn đang cười lớn, thầy Nhậm kéo tay Đào Mục Chi, nói: "Đến, ngồi cạnh thầy đi."
Ông ấy vừa dứt lời, vẻ mặt của những người ngồi ở bàn đều hơi cứng lại, trở nên mờ ám. Nhưng vì có thầy ở đây nên cũng không có ai dám biểu hiện quá trắng trợn, chỉ cười ha ha rồi lại nói lảng sang những chuyện khác, đồng thời liếc qua cô gái ngồi cạnh thầy Nhậm một cái.
Trong lúc Đào Mục Chi chào hỏi thầy Nhậm, cô gái kia cũng đồng thời quan sát hai người. Cô ấy ngồi một bên khác của thầy Nhậm, có thể thấy thân phận đặc biệt. Đào Mục Chi ngồi xuống, cô ấy đưa mắt sang, ánh mắt của hai người giao nhau, sau đó cùng lúc nở một nụ cười lịch sự.
Thầy Nhậm hỏi thăm sơ qua công việc hiện tại của hắn, sau đó giới thiệu sang cô gái trẻ ngồi bên cạnh.
"Đây là Dương Hi, cháu ngoại thầy. Con bé kém con hai khóa, hiện tại đang thực tập ở bệnh viện trung tâm." Giới thiệu xong, thấy Đào Mục Chi gật đầu một cái coi như chào hỏi, ông ấy giống như nhớ ra cái gì, nói: "Mẹ con cũng làm việc ở bệnh viện trung tâm đúng không?"
"Vâng, mẹ con ở khoa ngoại."
"Hi Hi thực tập ở khoa nội thận." Ông ấy nói.
Đào Mục Chi nghe vậy thì nhìn sang Dương Hi, hỏi: "Phương hướng nghiên cứu là gì?"
Dương Hi được hỏi cũng rất thoải mái trả lời: "Cấy ghép thận ạ."
Cô ấy nói xong, đôi mắt già nua của thầy Nhậm ánh lên vẻ tự hào: "Một thời gian trước Hi Hi đã đăng một bài luận văn về cấy ghép thận, cực kỳ xuất sắc."
Được ông ngoại khen, Dương Hi hơi ngại ngùng nói: "Ông ngoại, ông nói cái này làm gì chứ."
Thầy Nhậm cười ha hả, Đào Mục Chi lại nói: "Có thời gian sẽ đọc thử."
Dương Hi nghe vậy thì lại quay sang, khẽ mỉm cười với hắn.
Hai người làm quen sơ qua xong, không khí trên bàn ăn cũng dần trở nên sôi động. Người đều đã đến đông đủ, tiệc tối có thể chính thức bắt đầu. Học trưởng ngồi cạnh Đào Mục Chi rót rượu cho hắn, sau đó nói.
"Mục Chi, cậu đến muộn rồi, phải tự phạt ba chén chứ nhỉ?"
Vị học trưởng kia nói xong, thầy Nhậm không để ý phất tay: "Ài, mọi người đến tụ họp ăn một bữa thôi, không cần phải câu nệ như thế. Thầy vẫn nhớ tửu lượng của Mục Chi không tốt, vẫn là không nên uống nhiều thì hơn."
"Thầy, vừa nãy thầy phạt em uống rượu cũng có thấy nói như thế đâu!" Một sinh viên ngồi trong bàn cười kháng nghị.
"Cậu nghĩ mình có thể so với Mục Chi à? Rõ ràng là thầy đang công khai thiên vị đó."
"Ha ha."
Mọi người đều cười, Đào Mục Chi cũng khẽ mỉm cười, tuy là thầy Nhậm đã giúp hắn lên tiếng, nhưng Đào Mục Chi vẫn cầm chén lên, uống cạn ba chén rượu đế.
-
Đào Mục Chi lần này uống vào không ít.
Đây là tiệc chào mừng thầy Nhậm quay về đại học X, mọi người cơ bản đều là bạn học, càng về cuối bữa tiệc lại càng giống như một buổi tụ tập. Nếu không có cơ hội lần này thì có lẽ mọi người cũng khó mà gặp mặt nhau. Kết thúc màn kính rượu chính là hàn huyên tâm sự.
Đào Mục Chi ngồi bên cạnh thầy Nhậm, người có thể nói chuyện cùng cũng chỉ có thầy Nhậm và Trương Hòa. Ngoài ra, bởi vì ngồi bên cạnh ông ấy mà hắn cũng bị kính thêm không ít rượu từ những người đến kính rượu thầy Nhậm, cứ thế có muốn tránh cũng không tránh được.
Giữa buổi tiệc, Đào Mục Chi rời chỗ đi nhà vệ sinh, Trương Hòa cũng đi cùng. Trương Hòa không tốt hơn hắn bao nhiêu, cũng uống vào không ít, dáng vẻ giống như đã ngà ngà say.
Tuy là Trương Hòa đã ngà ngà say, nhưng vẫn không quên quan tâm Đào Mục Chi.
"Không sao chứ?"
"Không sao ạ." Đào Mục Chi nói.
"Tửu lượng của cậu không tốt, hôm nay cũng uống không ít." Trương Hòa nói.
Chẳng qua là Đào Mục Chi rất biết kiểm soát bản thân, dù có uống nhiều hơn nữa thì trạng thái vẫn bình tĩnh như cũ, khó mà nhìn ra hắn còn tỉnh hay đã say.
Từ trong nhà vệ sinh đi ra, Trương Hòa rửa tay rồi rút một tờ khăn giấy, nói với Đào Mục Chi chuyện tối nay.
"Hôm nay gọi điện thoại cho cậu thật ra là ý của thầy Nhậm."
Đào Mục Chi cũng rút một tờ khăn giấy, lau mấy giọt nước đọng lại trên ngón tay. Hắn nghe thấy lời của Trương Hòa, nhưng không đáp lại.
"Thầy nói muốn gọi cậu đến hàn huyên chuyện cũ. Nhưng anh thấy hàn huyên là bề ngoài, giới thiệu mới là mục đích chính." Ánh mắt Trương Hòa hơi mơ màng, anh ta nhìn Đào Mục Chi cười cười.
Không cần Trương Hòa nói ra, những người khác tham gia bữa tiệc hôm nay có lẽ đều đã nhìn ra. Lúc Đào Mục Chi đến, thầy Nhậm bảo hắn ngồi bên cạnh mình, mà một bên khác lại chính là cháu ngoại Dương Hi.
Tuổi của Dương Hi xấp xỉ với Đào Mục Chi, dáng vẻ không tệ, cách ăn nói không tầm thường, hiện tại còn là bác sĩ thực tập trong bệnh viện trung tâm của thành phố. Mà mẹ của Đào Mục Chi cũng làm ở bệnh viện trung tâm, Đào Mục Chi và Dương Hi có thể nói là cặp đôi được ông trời cố ý tác hợp.
Nhưng mà thầy Nhậm cũng chỉ sắp xếp đến đó, không hề đẩy đến bước tiếp theo, bởi vậy mọi người đều làm như không thấy.
Trương Hòa nói xong, vừa kéo Đào Mục Chi ra ngoài vừa nói: "Anh thấy cũng không tệ. Dương Hi là cháu gái của thầy Nhậm, mẹ cậu lại làm ở bệnh viện trung tâm, khá là môn đăng hộ đối. Hơn nữa anh cảm thấy Dương Hi này cũng xinh xắn, tính cách không tệ."
Nói đến đây, Trương Hòa giống như nhớ đến cái gì hơi dừng lại, suy nghĩ một lát, lại tiếp.
"Đương nhiên là không thể so sánh với cô gái tên Lâm Tố lần trước cậu đưa đến, cô ấy thật sự quá đẹp rồi. Nhưng dù xinh đẹp thì cũng chẳng có cách nào, cô ấy là bệnh nhận của cậu mà, làm sao mà làm bạn gái cậu được chứ~"
"Trừ phi hai người hủy bỏ quan hệ bác sĩ và bệnh nhân. Mà bỏ đi quan hệ đó rồi vẫn chưa xong, còn phải để cô ấy tiếp nhận trị liệu từ một bác sĩ tâm lý khác, sau khi hoàn toàn khỏi hẳn hai người mới có thể ở bên nhau."
Nói xong, Trương Hòa lắc lắc đầu: "Như thế thì quá phiền phức. Mà cậu cũng đâu biết là người ta có thích cậu không."
Trương Hòa say rượu, rượu vào lời ra, đàn ông đều như vậy. Anh ta kéo tay Đào Mục Chi vừa đi về phía trước vừa luyên thuyên một mình. Trương Hòa tự đi còn có vẻ hơi quá sức, dĩ nhiên không còn hơi đâu mà quay lại quan sát biểu cảm của Đào Mục Chi, cũng không nhận ra ánh mắt vốn luôn trầm tĩnh như nước của hắn sau câu nói vừa rồi đã nổi lên một tầng đen như mực, cái gì cũng không nhìn rõ.
***
88: Bệnh nhân tâm lý dễ lầm tưởng sự dựa dẫm vào bác sĩ tâm lý là tình yêu, nhất là với bác sĩ có ngoại hình như anh Chi, thế nên học trưởng nói thế tức là cần phải chữa khỏi bệnh, rồi một lần nữa để Tố bảo bối tự xác nhận lại tình cảm của bản thân là dựa dẫm hay là thích. Ỏ dị là dù mấy bữa nữa Tố bảo bối có thừa nhận bản thân thích rồi thì bác sĩ Đào của tui vẫn phải ôm theo trái tim yêu đơn phương đến khi Tố bảo bối hết bệnh à hô hô hô~