o
Một hình nền khổng lồ như ngọn núi cao khó vượt qua, từng ứng dụng vuông vắn phân bố trên màn hình tựa những điểm neo trên dãy núi này.
Còn bản thân cậu, mập mạp, lùn tịt, y chang con búp bê.
Sau khi ra khỏi không gian nguyên bản, cuối cùng Túc Minh Khiêm cũng xác nhận mọi chuyện bằng hai mắt. Có điều cậu không còn quá nhiều cảm xúc, dù sao tất cả những dao động trong lòng cậu đã từng trải qua rồi.
Cậu đang nhìn mọi thứ quen thuộc bằng góc nhìn mới tinh.
Chỉ đổi góc độ thôi mà những thứ nhìn nhiều thành quen này lại trở nên xa lạ và rung động.
Sau đấy Túc Minh Khiêm chú ý tới hoa văn của hình nền to lớn trước mặt.
Đó là ảnh của cậu.
Cậu trong ảnh mặc trang phục kiểu Anh, bên ngoài áo sơ mi trắng cổ bèo là một chiếc gi-lê nylon kẻ sọc xanh đậm. Trên gi-lê còn có một chiếc ghim hoa tạo hình bút máy gắn xích vàng mảnh rủ xuống.
Cậu đang ngồi trên ghế sô pha, ôm Tinh Tinh cùng đọc sách. Tay cậu đặt trên trang sách. Tay của Tinh Tinh cũng đang đặt trên trang sách.
Màu sắc của cả bức ảnh như được phết bơ, giống bức tranh sơn dầu đã nhuốm màu thời gian.
Túc Minh Khiêm nhìn hình nền hồi lâu rồi cúi đầu ngắm bản thân mình.
Hiện giờ cậu đang mặc áo khoác hai hàng khuy dáng dài, một chiếc khăn lụa màu rượu vang tạo thành hình tam giác ở cổ áo, cùng một chiếc khăn tay nhỏ đồng màu được gấp gọn, nhét trong túi áo khoác.
Tây Mộc rất thích thay đồ cho mình.
Túc Minh Khiêm nghĩ.
Cậu cảm thấy tư duy mặc quần áo cho Tinh Tinh của mình đã được mở mang rất nhiều.
***
Túc Minh Khiêm nhìn hình nền điện thoại.
Lịch Duyệt Tinh nhìn Túc Minh Khiêm nhìn hình nền điện thoại.
Mới đầu hắn còn tức giận thất vọng, nhưng cẩn thận ngẫm lại, diễn biến này quả thực hết sức khoa học, sau khi khiến người ta phẫn nộ thì lại sinh ra không ít niềm tin.
Lịch Duyệt Tinh mặc niệm hai giây vì những kỳ vọng đã qua, rồi lập tức vứt bỏ quá khứ tập trung vào hiện tại, nghiêm túc quan sát Túc Minh Khiêm trên màn hình.
Túc Minh Khiêm rơi khỏi app xuống màn hình trông khá giống pet ảo (1), cậu nhỏ hơn app một chút, hiện đang đi tới đi lui trên trình duyệt.
Chốc lát, cậu đi tới phía bên phải app, ngó sang app bên cạnh, nhìn khoảng cách giữa hai app rồi lùi ra sau hai bước.
Bé con định làm gì vậy?
Suy nghĩ này lướt qua đầu Lịch Duyệt Tinh.
Lẽ nào…
Hắn có một suy đoán, vội kêu dừng: “Khoan đã bé con, nhóc đừng cử động, để tôi xem có giúp nhóc qua hay ——”
Đã quá muộn.
Túc Minh Khiêm bắt đầu chạy lấy đà, dùng sức nhảy một phát. Cậu đã nhảy qua khoảng cách giữa hai app.
Thế nhưng.
“Phịch”
Cậu cũng ngã sấp mặt trên app mới.
Lịch Duyệt Tinh: “!”
Hắn giật mình, vội duỗi ngón tay thử chạm vào nhóc con trên màn hình.
May quá may quá, có thể chạm được.
Lịch Duyệt Tinh cẩn thận nhấc bé con khỏi app, hỏi han: “Bé cưng à? Nhóc không sao chứ? Ngã ở đâu? Có đau không?”
Lịch Duyệt Tinh nhấc khá cẩn thận, không để Túc Minh Khiêm lơ lửng hoàn toàn.
Túc Minh Khiêm mờ mịt quay đầu sang trái và phải, hiển nhiên là không nghe hay nhìn thấy Lịch Duyệt Tinh. Nhưng mà rất nhanh cậu đã phản ứng lại.
Cậu xoay đầu sang bên tay phải, tầm mắt dừng bên ngoài màn hình: “Tây Mộc?”
Túc Minh Khiêm gần như có thể đoán được Tây Mộc sẽ hỏi mình cái gì.
Cậu phủi quần áo, an ủi đối phương: “Tôi không sao, bạn đừng lo, bị va đập ở đây không có cảm giác gì hết á.”
Lịch Duyệt Tinh thở phào nhẹ nhõm, nhưng trao đổi bằng suy đoán không phải là cách.
Mà chẳng hiểu vì sao, bé con ra khỏi game lại không thể đối thoại với mình.
Hay là quay về game xem thế nào?
Hoặc là…
Lịch Duyệt Tinh đánh mắt lên màn hình. Những ý tưởng khác nhau quay cuồng trong đầu hắn.
Trên màn hình điện thoại có rất nhiều chương trình, ngoài game ra, hình như cũng có thể trao đổi đơn giản bằng app viết chữ. Nhưng khi chọn vào, tất cả app trên màn hình đều sẽ rung lên, không biết bé con ở bên trong nhìn thấy có sợ không, thôi bỏ đi, đổi cách khác vậy.
Ánh mắt của Lịch Duyệt Tinh lại hướng vào app mà Túc Minh Khiêm rơi xuống. Đó là app ghi chú, có thể soạn chữ trong đó.
Hẳn là có thể trao đổi với con theo cách này chăng?
Lịch Duyệt Tinh quyết định thử.
Hắn nhấp vào ghi chú, ghi chú mở ra như bình thường, nhưng bé con không có ở trong. Hắn mở bản ghi chú mới, viết mấy chữ lung tung cũng chẳng thấy bé con phản ứng gì.
Hắn tắt ghi chú.
Cái này cũng không được.
Lẽ nào phải quay về game thật?
Nhưng làm sao bé con quay về được, chẳng nhẽ kéo con tới app, app sẽ mở cửa ra để con đi vào?
… Hửm?
Lịch Duyệt Tinh cảm giác mình đã chạm đến gì đó.
Hắn lẩm bẩm: “Quay về game thử lại lần nữa vậy.”
Nói rồi, hắn lại nắm chặt đằng sau quần áo của nhóc tí hon, nhấc nhóc vào trong biểu tượng app, để cả hai chồng lên nhau.
Một giây sau, màn hình nhảy ra thông báo.
“Có cấp quyền cho Túc Minh Khiêm sử dụng ghi chú không? Có – Không”
Lịch Duyệt Tinh nhấp có.
Tức thì, trên biểu tượng của ghi chú xuất hiện vòng tròn xoay biểu thị đang cập nhật, tiếp theo đó, một cánh cửa xuất hiện ngay chính giữa biểu tượng, song song còn có một biểu tượng nhỏ hình trái tim màu hồng hiện ra trên góc phải của ghi chú.
Trái tim màu hồng ấy chỉ to bằng dấu chấm, nhưng giống hệt trái tim hồng trong biểu tượng của app Yêu Đương Đi.
Nhìn như kiểu app Yêu Đương Đi đánh dấu độc quyền của mình ở đây vậy.
Lịch Duyệt Tinh thả Túc Minh Khiêm xuống. Túc Minh Khiêm bám lấy khung cửa rồi đứng vững, tò mò nhìn trong cửa, thử đi vào.
Nhóc con trên màn hình biến mất.
Lịch Duyệt Tinh lại nhấn mở app ghi chú, Túc Minh Khiêm lại xuất hiện.
Hành động đi qua cửa ban nãy khiến Túc Minh Khiêm đi vào ghi chú trong điện thoại từ màn hình!
Lịch Duyệt Tinh mừng rỡ mà cũng bất ngờ. Không chỉ vì cuối cùng có thể trò chuyện với con, mà bởi vì hình ảnh trước mắt báo hiệu một tình huống:
Sau khi bé con đi ra khỏi game, chẳng những nhóc có thể hoạt động trên màn hình như pet ảo, mà còn làm được nhiều việc hơn.
Chỉ cần cấp quyền là nhóc có thể vào app từ màn hình!
Như vậy thì ——
Lịch Duyệt Tinh có thắc mắc.
Sau khi vào app rồi, con có thể sử dụng app không?
Hắn vội vã mở bản ghi chú mới, sử dụng bộ gõ trao đổi với Túc Minh Khiêm: “Cuối cùng cũng gõ được chữ! Sao rồi, nhóc thấy thế nào?”
Bộ gõ nâng lên từ phía dưới màn hình, ngay lập tức chiếm một nửa không gian.
Túc Minh Khiêm đang đứng ở bên dưới màn hình không chuẩn bị, trực tiếp bị đẩy lên giữa không trung, ngã ngồi lên bộ gõ, hai cái chân nhỏ ngắn cũn buông thõng xuống, che khuất thanh tác vụ.
Nhóc con trên màn hình cúi đầu, tò mò sờ mép bộ gõ như đang kiểm tra xem cái khung này đã vững chắc chưa. Lát sau, khi đã xác nhận xong, cậu đứng dậy từ từ, thử đi hai bước thăm dò, phát hiện không có bất cứ vấn đề gì thì lập tức thả lỏng, xoay người, quay lưng về phía màn hình, ngửa đầu quan sát ghi chú.
Những sợi tóc con sau đầu rung rinh trên màn hình hớp hồn người ta.
Lịch Duyệt Tinh nhìn mà trái tim cũng bay về phía bé đáng yêu trên màn hình.
Sau đó, một bóng thoại nhảy ra ngoài.
Túc Minh Khiêm: “Tôi thấy được rồi.”
Lịch Duyệt Tinh tiếp tục gõ chữ, cẩn thận hỏi: “Nhóc cảm giác thế nào sau khi ra khỏi app? Có thể di chuyển tự do trên màn hình không? Có cần tôi lấp đầy màn hình bằng app để làm bậc thang cho nhóc không?”
Dù là thế thật thì Lịch Duyệt Tinh cũng cảm thấy quá sức.
Bởi vì nhóc tí hon nhỏ xíu xiu, chân lại còn ngắn tũn, kể cả khi nhảy từ app trái sang app phải trong cùng một hàng cũng sẽ ngã ngửa. Vậy thì nhảy từ app dưới lên app trên không phải càng khó hơn à?
Hơn nữa khoảng cách giữa app trên và dưới liền nhau không lớn lắm, xếp đầy thì cũng chẳng biết bé con có bị kẹt đầu trong đó không…
Lịch Duyệt Tinh lo trái lo phải đến nhọc lòng.
Túc Minh Khiêm suy nghĩ một lúc: “Đi lại vẫn khá tự do. Vật thể có đường biên rõ ràng cũng có thể ở lại, nhưng xuống rồi thì lên hơi khó. Không biết có thể nghĩ ra cách gì không…”
Cho dù đụng tới đụng lui không đau, Túc Minh Khiêm vẫn không quá tự tin vào khả năng vận động của mình.
Lịch Duyệt Tinh đổi câu hỏi: “Bé con à, nhóc đi ra ngoài như thế nào?”
Túc Minh Khiêm trả lời cặn kẽ: “Buổi sáng thức dậy, tôi phát hiện ngoài sân có thêm một con đường, ngược hướng với trung tâm mua sắm, đi hai bước dọc con đường này là đến lối vào tàu điện ngầm, vào trong có một cánh cửa. Đẩy cửa ra là tới màn hình di động của bạn.”
Lịch Duyệt Tinh vẫn còn câu hỏi thứ ba, câu hỏi này quan trọng nhất: “Bây giờ nhóc có sử dụng được ghi chú này không?”
Thật ra Túc Minh Khiêm cũng muốn xác nhận điều này, cậu nói: “Để tôi thử xem.”
Nói rồi, Túc Minh Khiêm cúi đầu nhìn quanh, một lát sau, cậu thử duỗi một chân xuống bên dưới như bậc thang.
Đường biên trên đầu không cản cậu lại, cậu vượt qua đường biên trên cùng của bộ gõ một cách suôn sẻ, đi vào đứng vững trong khung nhập.
Có lần đầu thành công, lần thứ hai thứ ba lại càng đơn giản.
Túc Minh Khiêm xuống mấy bậc thang nữa, đi một mạch tới dòng dưới cùng của bộ gõ, phía trên phím cách.
Cậu đứng ở đây, suy nghĩ một lúc về ô 3×3, nhón chân lên, giơ cao cánh tay tới ô trên cùng.
Khoảng cách hơi xa, với không tới.
Túc Minh Khiêm cố nhảy lên, lại duỗi tay.
Lần này cuối cùng cũng chạm được.
Bộ gõ cũng có phản ứng.
Túc Minh Khiêm có thể sử dụng mọi chức năng trong app.
Cứ thế, không gian có thể phát huy rất lớn, chí ít cho đối phương quyền hạn của một trình duyệt, Túc Minh Khiêm sẽ lên mạng tự do hơn, tìm kiếm bất cứ thông tin nào cậu muốn!
Lịch Duyệt Tinh mừng cho Túc Minh Khiêm, nhưng một lát sau, cảm xúc vui vẻ của hắn thay đổi, chủ yếu là động tác của nhóc con khá vất vả, khi ấn vào phím nhập trên cùng thì phải gắng sức nhảy lên.
Mà lúc nhóc nhảy, tóc và áo bay bay, môi cứ bĩu ra, khiến người ta rất muốn… nhân cơ hội làm gì đó.
Lịch Duyệt Tinh làm thật.
Hắn lặng lẽ vươn tay, đổi bộ gõ bàn phím.
Ô 3×3 lóe lên biến thành 26 phím.
Túc Minh Khiêm đang vỗ bàn phím dừng lại như ngẩn người. Cậu đứng im tại chỗ một lúc, không hỏi tại sao mà chỉ thay đổi cách nhấn phím.
Cậu thử dùng cả tay lẫn chân, bộp bộp bộp, đập chuột đất, thậm chí còn đập trơn tru hơn trước đó. Song, độ thiện cảm lặng lẽ -1.
Hơn nữa bàn phím 26 ô lớn quá, cậu chạy tới chạy lui một hồi mà mệt bở hơi tai. Thế là, độ thiện cảm lại lặng lẽ -1.
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Lịch Duyệt Tinh đưa tay đỡ trán, hắn vừa buồn cười vừa thương.
Hắn đã biết sự khác biệt lớn nhất khi bé con đi ra ngoài với lúc ở trong game rồi.
Lại đáng yêu hơn nữa…
Nghiện hít con.
Không cách nào cai nổi.
Nhưng trước đó, Lịch Duyệt Tinh gõ một dòng chữ trong ghi chú, khi gõ phím cũng không quên lấy việc công làm việc tư, cùng lúc nhấn vào cơ thể bé nhỏ mềm mềm của bé con mấy lần:
“Bé con à, chúng mình về lại app, xem có phần giới thiệu tình hình hiện tại hoặc mấy món đồ giúp nhóc di chuyển dễ dàng hơn không nhé”
o
Chú thích:
(1) Pet ảo trên màn hình hay Desktop pet, người dùng có thể tải ứng dụng shimeji để tạo ra những mô hình nhân vật cực kì cute có thể chuyển động được.
------oOo------
Một hình nền khổng lồ như ngọn núi cao khó vượt qua, từng ứng dụng vuông vắn phân bố trên màn hình tựa những điểm neo trên dãy núi này.
Còn bản thân cậu, mập mạp, lùn tịt, y chang con búp bê.
Sau khi ra khỏi không gian nguyên bản, cuối cùng Túc Minh Khiêm cũng xác nhận mọi chuyện bằng hai mắt. Có điều cậu không còn quá nhiều cảm xúc, dù sao tất cả những dao động trong lòng cậu đã từng trải qua rồi.
Cậu đang nhìn mọi thứ quen thuộc bằng góc nhìn mới tinh.
Chỉ đổi góc độ thôi mà những thứ nhìn nhiều thành quen này lại trở nên xa lạ và rung động.
Sau đấy Túc Minh Khiêm chú ý tới hoa văn của hình nền to lớn trước mặt.
Đó là ảnh của cậu.
Cậu trong ảnh mặc trang phục kiểu Anh, bên ngoài áo sơ mi trắng cổ bèo là một chiếc gi-lê nylon kẻ sọc xanh đậm. Trên gi-lê còn có một chiếc ghim hoa tạo hình bút máy gắn xích vàng mảnh rủ xuống.
Cậu đang ngồi trên ghế sô pha, ôm Tinh Tinh cùng đọc sách. Tay cậu đặt trên trang sách. Tay của Tinh Tinh cũng đang đặt trên trang sách.
Màu sắc của cả bức ảnh như được phết bơ, giống bức tranh sơn dầu đã nhuốm màu thời gian.
Túc Minh Khiêm nhìn hình nền hồi lâu rồi cúi đầu ngắm bản thân mình.
Hiện giờ cậu đang mặc áo khoác hai hàng khuy dáng dài, một chiếc khăn lụa màu rượu vang tạo thành hình tam giác ở cổ áo, cùng một chiếc khăn tay nhỏ đồng màu được gấp gọn, nhét trong túi áo khoác.
Tây Mộc rất thích thay đồ cho mình.
Túc Minh Khiêm nghĩ.
Cậu cảm thấy tư duy mặc quần áo cho Tinh Tinh của mình đã được mở mang rất nhiều.
***
Túc Minh Khiêm nhìn hình nền điện thoại.
Lịch Duyệt Tinh nhìn Túc Minh Khiêm nhìn hình nền điện thoại.
Mới đầu hắn còn tức giận thất vọng, nhưng cẩn thận ngẫm lại, diễn biến này quả thực hết sức khoa học, sau khi khiến người ta phẫn nộ thì lại sinh ra không ít niềm tin.
Lịch Duyệt Tinh mặc niệm hai giây vì những kỳ vọng đã qua, rồi lập tức vứt bỏ quá khứ tập trung vào hiện tại, nghiêm túc quan sát Túc Minh Khiêm trên màn hình.
Túc Minh Khiêm rơi khỏi app xuống màn hình trông khá giống pet ảo (1), cậu nhỏ hơn app một chút, hiện đang đi tới đi lui trên trình duyệt.
Chốc lát, cậu đi tới phía bên phải app, ngó sang app bên cạnh, nhìn khoảng cách giữa hai app rồi lùi ra sau hai bước.
Bé con định làm gì vậy?
Suy nghĩ này lướt qua đầu Lịch Duyệt Tinh.
Lẽ nào…
Hắn có một suy đoán, vội kêu dừng: “Khoan đã bé con, nhóc đừng cử động, để tôi xem có giúp nhóc qua hay ——”
Đã quá muộn.
Túc Minh Khiêm bắt đầu chạy lấy đà, dùng sức nhảy một phát. Cậu đã nhảy qua khoảng cách giữa hai app.
Thế nhưng.
“Phịch”
Cậu cũng ngã sấp mặt trên app mới.
Lịch Duyệt Tinh: “!”
Hắn giật mình, vội duỗi ngón tay thử chạm vào nhóc con trên màn hình.
May quá may quá, có thể chạm được.
Lịch Duyệt Tinh cẩn thận nhấc bé con khỏi app, hỏi han: “Bé cưng à? Nhóc không sao chứ? Ngã ở đâu? Có đau không?”
Lịch Duyệt Tinh nhấc khá cẩn thận, không để Túc Minh Khiêm lơ lửng hoàn toàn.
Túc Minh Khiêm mờ mịt quay đầu sang trái và phải, hiển nhiên là không nghe hay nhìn thấy Lịch Duyệt Tinh. Nhưng mà rất nhanh cậu đã phản ứng lại.
Cậu xoay đầu sang bên tay phải, tầm mắt dừng bên ngoài màn hình: “Tây Mộc?”
Túc Minh Khiêm gần như có thể đoán được Tây Mộc sẽ hỏi mình cái gì.
Cậu phủi quần áo, an ủi đối phương: “Tôi không sao, bạn đừng lo, bị va đập ở đây không có cảm giác gì hết á.”
Lịch Duyệt Tinh thở phào nhẹ nhõm, nhưng trao đổi bằng suy đoán không phải là cách.
Mà chẳng hiểu vì sao, bé con ra khỏi game lại không thể đối thoại với mình.
Hay là quay về game xem thế nào?
Hoặc là…
Lịch Duyệt Tinh đánh mắt lên màn hình. Những ý tưởng khác nhau quay cuồng trong đầu hắn.
Trên màn hình điện thoại có rất nhiều chương trình, ngoài game ra, hình như cũng có thể trao đổi đơn giản bằng app viết chữ. Nhưng khi chọn vào, tất cả app trên màn hình đều sẽ rung lên, không biết bé con ở bên trong nhìn thấy có sợ không, thôi bỏ đi, đổi cách khác vậy.
Ánh mắt của Lịch Duyệt Tinh lại hướng vào app mà Túc Minh Khiêm rơi xuống. Đó là app ghi chú, có thể soạn chữ trong đó.
Hẳn là có thể trao đổi với con theo cách này chăng?
Lịch Duyệt Tinh quyết định thử.
Hắn nhấp vào ghi chú, ghi chú mở ra như bình thường, nhưng bé con không có ở trong. Hắn mở bản ghi chú mới, viết mấy chữ lung tung cũng chẳng thấy bé con phản ứng gì.
Hắn tắt ghi chú.
Cái này cũng không được.
Lẽ nào phải quay về game thật?
Nhưng làm sao bé con quay về được, chẳng nhẽ kéo con tới app, app sẽ mở cửa ra để con đi vào?
… Hửm?
Lịch Duyệt Tinh cảm giác mình đã chạm đến gì đó.
Hắn lẩm bẩm: “Quay về game thử lại lần nữa vậy.”
Nói rồi, hắn lại nắm chặt đằng sau quần áo của nhóc tí hon, nhấc nhóc vào trong biểu tượng app, để cả hai chồng lên nhau.
Một giây sau, màn hình nhảy ra thông báo.
“Có cấp quyền cho Túc Minh Khiêm sử dụng ghi chú không? Có – Không”
Lịch Duyệt Tinh nhấp có.
Tức thì, trên biểu tượng của ghi chú xuất hiện vòng tròn xoay biểu thị đang cập nhật, tiếp theo đó, một cánh cửa xuất hiện ngay chính giữa biểu tượng, song song còn có một biểu tượng nhỏ hình trái tim màu hồng hiện ra trên góc phải của ghi chú.
Trái tim màu hồng ấy chỉ to bằng dấu chấm, nhưng giống hệt trái tim hồng trong biểu tượng của app Yêu Đương Đi.
Nhìn như kiểu app Yêu Đương Đi đánh dấu độc quyền của mình ở đây vậy.
Lịch Duyệt Tinh thả Túc Minh Khiêm xuống. Túc Minh Khiêm bám lấy khung cửa rồi đứng vững, tò mò nhìn trong cửa, thử đi vào.
Nhóc con trên màn hình biến mất.
Lịch Duyệt Tinh lại nhấn mở app ghi chú, Túc Minh Khiêm lại xuất hiện.
Hành động đi qua cửa ban nãy khiến Túc Minh Khiêm đi vào ghi chú trong điện thoại từ màn hình!
Lịch Duyệt Tinh mừng rỡ mà cũng bất ngờ. Không chỉ vì cuối cùng có thể trò chuyện với con, mà bởi vì hình ảnh trước mắt báo hiệu một tình huống:
Sau khi bé con đi ra khỏi game, chẳng những nhóc có thể hoạt động trên màn hình như pet ảo, mà còn làm được nhiều việc hơn.
Chỉ cần cấp quyền là nhóc có thể vào app từ màn hình!
Như vậy thì ——
Lịch Duyệt Tinh có thắc mắc.
Sau khi vào app rồi, con có thể sử dụng app không?
Hắn vội vã mở bản ghi chú mới, sử dụng bộ gõ trao đổi với Túc Minh Khiêm: “Cuối cùng cũng gõ được chữ! Sao rồi, nhóc thấy thế nào?”
Bộ gõ nâng lên từ phía dưới màn hình, ngay lập tức chiếm một nửa không gian.
Túc Minh Khiêm đang đứng ở bên dưới màn hình không chuẩn bị, trực tiếp bị đẩy lên giữa không trung, ngã ngồi lên bộ gõ, hai cái chân nhỏ ngắn cũn buông thõng xuống, che khuất thanh tác vụ.
Nhóc con trên màn hình cúi đầu, tò mò sờ mép bộ gõ như đang kiểm tra xem cái khung này đã vững chắc chưa. Lát sau, khi đã xác nhận xong, cậu đứng dậy từ từ, thử đi hai bước thăm dò, phát hiện không có bất cứ vấn đề gì thì lập tức thả lỏng, xoay người, quay lưng về phía màn hình, ngửa đầu quan sát ghi chú.
Những sợi tóc con sau đầu rung rinh trên màn hình hớp hồn người ta.
Lịch Duyệt Tinh nhìn mà trái tim cũng bay về phía bé đáng yêu trên màn hình.
Sau đó, một bóng thoại nhảy ra ngoài.
Túc Minh Khiêm: “Tôi thấy được rồi.”
Lịch Duyệt Tinh tiếp tục gõ chữ, cẩn thận hỏi: “Nhóc cảm giác thế nào sau khi ra khỏi app? Có thể di chuyển tự do trên màn hình không? Có cần tôi lấp đầy màn hình bằng app để làm bậc thang cho nhóc không?”
Dù là thế thật thì Lịch Duyệt Tinh cũng cảm thấy quá sức.
Bởi vì nhóc tí hon nhỏ xíu xiu, chân lại còn ngắn tũn, kể cả khi nhảy từ app trái sang app phải trong cùng một hàng cũng sẽ ngã ngửa. Vậy thì nhảy từ app dưới lên app trên không phải càng khó hơn à?
Hơn nữa khoảng cách giữa app trên và dưới liền nhau không lớn lắm, xếp đầy thì cũng chẳng biết bé con có bị kẹt đầu trong đó không…
Lịch Duyệt Tinh lo trái lo phải đến nhọc lòng.
Túc Minh Khiêm suy nghĩ một lúc: “Đi lại vẫn khá tự do. Vật thể có đường biên rõ ràng cũng có thể ở lại, nhưng xuống rồi thì lên hơi khó. Không biết có thể nghĩ ra cách gì không…”
Cho dù đụng tới đụng lui không đau, Túc Minh Khiêm vẫn không quá tự tin vào khả năng vận động của mình.
Lịch Duyệt Tinh đổi câu hỏi: “Bé con à, nhóc đi ra ngoài như thế nào?”
Túc Minh Khiêm trả lời cặn kẽ: “Buổi sáng thức dậy, tôi phát hiện ngoài sân có thêm một con đường, ngược hướng với trung tâm mua sắm, đi hai bước dọc con đường này là đến lối vào tàu điện ngầm, vào trong có một cánh cửa. Đẩy cửa ra là tới màn hình di động của bạn.”
Lịch Duyệt Tinh vẫn còn câu hỏi thứ ba, câu hỏi này quan trọng nhất: “Bây giờ nhóc có sử dụng được ghi chú này không?”
Thật ra Túc Minh Khiêm cũng muốn xác nhận điều này, cậu nói: “Để tôi thử xem.”
Nói rồi, Túc Minh Khiêm cúi đầu nhìn quanh, một lát sau, cậu thử duỗi một chân xuống bên dưới như bậc thang.
Đường biên trên đầu không cản cậu lại, cậu vượt qua đường biên trên cùng của bộ gõ một cách suôn sẻ, đi vào đứng vững trong khung nhập.
Có lần đầu thành công, lần thứ hai thứ ba lại càng đơn giản.
Túc Minh Khiêm xuống mấy bậc thang nữa, đi một mạch tới dòng dưới cùng của bộ gõ, phía trên phím cách.
Cậu đứng ở đây, suy nghĩ một lúc về ô 3×3, nhón chân lên, giơ cao cánh tay tới ô trên cùng.
Khoảng cách hơi xa, với không tới.
Túc Minh Khiêm cố nhảy lên, lại duỗi tay.
Lần này cuối cùng cũng chạm được.
Bộ gõ cũng có phản ứng.
Túc Minh Khiêm có thể sử dụng mọi chức năng trong app.
Cứ thế, không gian có thể phát huy rất lớn, chí ít cho đối phương quyền hạn của một trình duyệt, Túc Minh Khiêm sẽ lên mạng tự do hơn, tìm kiếm bất cứ thông tin nào cậu muốn!
Lịch Duyệt Tinh mừng cho Túc Minh Khiêm, nhưng một lát sau, cảm xúc vui vẻ của hắn thay đổi, chủ yếu là động tác của nhóc con khá vất vả, khi ấn vào phím nhập trên cùng thì phải gắng sức nhảy lên.
Mà lúc nhóc nhảy, tóc và áo bay bay, môi cứ bĩu ra, khiến người ta rất muốn… nhân cơ hội làm gì đó.
Lịch Duyệt Tinh làm thật.
Hắn lặng lẽ vươn tay, đổi bộ gõ bàn phím.
Ô 3×3 lóe lên biến thành 26 phím.
Túc Minh Khiêm đang vỗ bàn phím dừng lại như ngẩn người. Cậu đứng im tại chỗ một lúc, không hỏi tại sao mà chỉ thay đổi cách nhấn phím.
Cậu thử dùng cả tay lẫn chân, bộp bộp bộp, đập chuột đất, thậm chí còn đập trơn tru hơn trước đó. Song, độ thiện cảm lặng lẽ -1.
Hơn nữa bàn phím 26 ô lớn quá, cậu chạy tới chạy lui một hồi mà mệt bở hơi tai. Thế là, độ thiện cảm lại lặng lẽ -1.
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Lịch Duyệt Tinh đưa tay đỡ trán, hắn vừa buồn cười vừa thương.
Hắn đã biết sự khác biệt lớn nhất khi bé con đi ra ngoài với lúc ở trong game rồi.
Lại đáng yêu hơn nữa…
Nghiện hít con.
Không cách nào cai nổi.
Nhưng trước đó, Lịch Duyệt Tinh gõ một dòng chữ trong ghi chú, khi gõ phím cũng không quên lấy việc công làm việc tư, cùng lúc nhấn vào cơ thể bé nhỏ mềm mềm của bé con mấy lần:
“Bé con à, chúng mình về lại app, xem có phần giới thiệu tình hình hiện tại hoặc mấy món đồ giúp nhóc di chuyển dễ dàng hơn không nhé”
o
Chú thích:
(1) Pet ảo trên màn hình hay Desktop pet, người dùng có thể tải ứng dụng shimeji để tạo ra những mô hình nhân vật cực kì cute có thể chuyển động được.
------oOo------