o
Tối hôm Saimoe kết thúc, Lịch Duyệt Tinh ngồi trước máy tính, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ chuyển từ đen sang trắng.
Tiếng bàn phím vang lên suốt đêm.
Chín giờ sáng hôm sau, Túc Minh Khiêm vào game chờ Tây Mộc như thường lệ.
Đây là giờ hẹn của họ, chín giờ sáng Trung Quốc vừa đúng là năm giờ chiều bên Mỹ. Đây là thời gian cả hai đều tương đối rảnh rỗi, có thể nhàn nhã ở bên nhau một hai tiếng.
Nhưng hôm nay Lịch Duyệt Tinh không online.
Túc Minh Khiêm chờ trong game mười phút, có chút lo lắng.
Xảy ra chuyện gì rồi? Tây Mộc ngủ quên sao?
Cậu nhìn qua camera điện thoại, thấy bên ngoài tối om, như thể camera bị thứ gì đó che khuất.
Túc Minh Khiêm càng lo hơn, cậu đi từ màn hình điện thoại vào màn hình máy tính, nhìn ra ngoài lần nữa.
Rốt cuộc bấy giờ cũng có phát hiện.
Túc Minh Khiêm nhìn thấy Lịch Duyệt Tinh đang nằm ngủ trước bàn máy tính, điện thoại kẹp dưới khuỷu tay hắn nên mới không nhìn thấy gì.
Túc Minh Khiêm thở phào, tiếp đó nghi hoặc.
Tại sao lại mệt tới mức ngủ gục trước máy tính?
Cậu không khỏi nhìn lên màn hình máy tính, phát hiện tập tin “Cửu Độ” đang mở.
Này thì không lạ.
Lạ là… sao cảm giác cốt truyện tiến triển nhiều hơn hẳn so với lần trước cậu thấy nhỉ?
Túc Minh Khiêm lướt qua số chữ trong file, phát hiện mình không bị ảo giác, so với số chữ hôm qua cậu thấy, số chữ hôm nay nhiều hơn tròn ba mươi nghìn.
Một ngày, ba mươi nghìn chữ?
Túc Minh Khiêm tự hỏi, không nhịn được mở giao diện Chung Điểm, vào trang chủ Cửu Độ nhìn một vòng.
Cậu phát hiện nhiều thứ hơn.
Cậu phát hiện không ngờ tối qua Lịch Duyệt Tinh nổ rất nhiều chương, từ sáu giờ chiều cho tới bảy giờ sáng, cứ mỗi nửa tiếng lại cập nhật một chương mới.
Túc Minh Khiêm: “?”
Cậu bỗng khó hiểu vì sao Lịch Duyệt Tinh phải cập nhật nhiều như vậy, Nhưng rất nhanh cậu đã phát hiện, tại khu thảo luận của tác phẩm và bình luận trong chương, tất cả đều đầy vết tích sau một hồi quẩy tưng bừng, còn có vô số từ khóa, ví dụ như:
“Nợ 200k còn 150k”, “Saimoe”, “Túc Minh Khiêm”, “Khiêm Đế”.
Túc Minh Khiêm im lặng suy nghĩ sâu xa.
Cậu không vội đánh thức Tây Mộc mà bắt đầu tìm kiếm từ khóa…
***
Lịch Duyệt Tinh nằm mơ.
Trong mơ, hắn cứ ngồi mãi trước máy tính viết truyện bạt mạng, nhưng bất kể cố thế nào, số chữ nợ ngày một nhiều hơn.
Như thế đã đành.
Vậy mà còn có những âm thanh nói xấu bên tai hắn, rằng “viết không xong đừng giãy giụa nữa”, “nhận mình là chó mọi người sẽ hiểu cho thôi”.
Khó ưa.
Mình là loại người nói không giữ lời hả?
Hắn gào to: “Đỡ trẫm dậy, trẫm vẫn còn viết được!”
Gào xong, Lịch Duyệt Tinh cũng choàng tỉnh khỏi giấc mơ, hắn bỗng nhảy dựng lên khỏi ghế, mở hai mắt nhìn màn hình, liếc thấy bé con đang ở trên đó.
Lịch Duyệt Tinh ngơ ngác: “Bé cưng?”
Túc Minh Khiêm đáp lại: “Tây Mộc ơi, em tới rồi.”
Biểu cảm tức giận và mờ mịt trên mặt Lịch Duyệt Tinh hoán đổi, nhanh chóng dừng ở nặng nề: “Bé cưng ơi em biết không? Anh nợ hai trăm nghìn chữ lận đấy.”
Túc Minh Khiêm: “Ừ, em biết sơ sơ rồi, giờ là một trăm năm mươi nghìn chữ.”
Lịch Duyệt Tinh kích động: “Còn tận một trăm năm mươi nghìn chữ!”
Túc Minh Khiêm an ủi: “Chỉ còn một trăm năm mươi nghìn chữ thôi!”
Lịch Duyệt Tinh đập bàn tiếp tục kích động: “Anh viết cả đời cũng chả xong!”
Túc Minh Khiêm vỗ rồi lại xoa cách màn hình: “Không sao, không sao, tối qua anh đã thức trắng viết được ba mươi nghìn chữ rồi, vẫn còn ít hàng tồn, chỉ cần thức thêm ba đêm nữa là bù xong một trăm năm mươi nghìn chữ còn lại.”
Sự trao đổi giữa hai bên đột nhiên đình trệ.
Lịch Duyệt Tinh ngơ ngác: “Bé cưng ơi, em là ác quỷ ư?”
Túc Minh Khiêm nghiêm túc giải thích: “Đâu có, chỉ có điều đã hứa thì phải thực hiện, nợ thì lại càng phải trả, trả càng sớm càng tốt.”
Lời nói là lời nói ấy, lý lẽ cũng là lý lẽ ấy.
Song, Lịch Duyệt Tinh thật sự không làm được, vành mắt hắn đỏ hoe, lần này thật sự khóc tu tu.
“Bé cưng ơi, anh mệt quá”
“Bé cưng ơi, vốn dĩ anh không mệt vậy đâu, vừa thấy em là anh sập nguồn luôn”
“Bé cưng ơi, lời ân ái đều là dối trá”
“Bé cưng ơi, anh không thể chạy qua chỗ em”
“Bé cưng ơi, em có thấy anh không, sao anh không nhìn thấy em, bé cưng ơi, hai chân em tạm thời chưa đủ linh hoạt, mà anh thì đã mất não, mắt, hai tay, thậm chí năng lực của anh”
“Bé cưng ơi, đừng bảo viết, thấy file Word thôi là anh mắc ói rồi!!!”
Túc Minh Khiêm buồn cười, muốn cười lắm, cậu cười phá lên. Cậu bắt chước cách dùng từ trên mạng: “Tây Mộc ơi, vịt con tiến lên! Chờ anh viết xong vào game rồi chúng mình xả hơi!”
Mới đầu Lịch Duyệt Tinh còn cảm động, nhưng nghĩ kỹ lại thấy sai sai: “… Tại sao là viết xong vào game? Không phải giờ vào game xả hơi à?”
Túc Minh Khiêm thuyết phục: “Em thấy tình trạng bây giờ của anh tốt lắm, vẫn nên thừa thế xông lên viết cho xong đống chữ nợ rồi hẵng vào game. Không tính một ngày ba mươi nghìn chữ, chỉ tính một ngày hai mươi lăm nghìn là đã đủ rồi.”
Lịch Duyệt Tinh: “… Bé cưng, giờ anh muốn vào game gặp em cơ.”
Túc Minh Khiêm rất dịu dàng song cũng cực kỳ kiên quyết: “Không, anh viết truyện trước đi đã.”
Lịch Duyệt Tinh lên án: “… Bé cưng, em đối xử với anh và anh đối xử với em, chênh lệch nhiều quá.”
Túc Minh Khiêm suy nghĩ rồi cười: “Tính cách của tụi mình khác nhau mà.”
Dứt lời, Túc Minh Khiêm dừng lại, nhẹ nhàng an ủi: “Tây Mộc này, thật ra dạo này em cũng đang viết truyện, cũng viết tới mức rầu rĩ phiền muộn, chúng mình có thể cùng nhau cố gắng, viết cho xong anh nhé.”
Cuộc đối thoại tới đây là kết thúc.
Vì để Lịch Duyệt Tinh tập trung viết truyện, Túc Minh Khiêm thậm chí còn rời game trước thời gian, khiến Lịch Duyệt Tinh dù có vào game cũng không gặp được.
Lịch Duyệt Tinh còn biết làm sao nữa… đương nhiên chỉ có thể viết truyện thôi.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, đối xử với đống số chữ nợ như kẻ thù giết cha.
Vốn có hàng tồn một trăm nghìn chữ.
Hôm qua viết xong ba mươi nghìn chữ.
Vẫn còn… bảy mươi nghìn chữ ròng.
…
…
…
Muốn viết xong trong ba ngày, Lịch Duyệt Tinh rất lo mình sẽ đột tử.
Nhưng tính kỹ về sau, Lịch Duyệt Tinh cảm thấy bé con nói đúng, đau dài chẳng bằng đau ngắn, mình kéo phiếu, quỳ cũng phải trả xong.
Dù sao, đằng sau người đàn ông thành công luôn có bóng dáng của người vợ hiền, không phải ư?
Ba ngày tiếp đó.
Lịch Duyệt Tinh đóng cửa ở trong nhà, ăn cơm thì đặt đồ ngoài, tắm rửa năm phút, điều xa xỉ duy nhất chắc là mỗi ngày ngủ đủ tám tiếng.
Cố gắng liền tù tì như thế, cuối cùng vào ngày thứ tư sau khi Saimoe kết thúc, hắn đã dùng hết số bản thảo tồn và bản thảo hiện có, trả sạch nợ nần.
Ngay khi trả nợ xong, Lịch Duyệt Tinh kiên cường dùng mười ngón tay sắp gãy của mình, đăng chương ngoài lề sau cuối:
“Đã trả xong nợ hai trăm nghìn, mai xin nghỉ, tôi phải ngủ cả ngày, đừng ai nhắc đến cập nhật với tôi”
Gần như ngay lúc hắn đăng chương riêng kia, các độc giả cười ha hả đã chiếm đóng bình luận chương và khu thảo luận.
Vô số fan đại gia nổ Minh Chủ và Minh Chủ Bạch Ngân ăn mừng Lịch Duyệt Tinh cập nhật hai trăm nghìn!
Nhưng lúc này, tiền bạc chẳng còn khích lệ nổi Lịch Duyệt Tinh nữa.
Hắn đã là một miếng gỗ thải rồi.
Hắn tắt máy tính, quăng bàn phìm, nằm sải lải trên giường như vũng nước, nhắm mắt chuẩn bị ngủ đến trời đất mịt mù.
Có điều…
Bỗng nhiên từ trạng thái căng thẳng về thả lỏng lại không ngủ được.
Lịch Duyệt Tinh nằm trên giường nửa tiếng, lật qua lật lại năm sáu lần như cái bánh nướng, cuối cùng từ bỏ giãy giụa, ngồi dậy.
Hiện tại là bảy giờ sáng, tức là khoảng ba giờ chiều bên Mỹ, bé cưng không phải đang họp thì là đang phục hồi chức năng, phải chờ hai tiếng nữa mới tới thời gian rảnh.
Nhưng Lịch Duyệt Tinh vẫn quyết định vào game trước. Cho dù không có bé cưng, vẫn có thể tán phét với Ask giết thời gian.
Nhưng Ask chẳng thèm tán phét với Lịch Duyệt Tinh để giết thời gian.
Trong game, Ask bị Lịch Duyệt Tinh liên tục hô hoán bắn ra màn hình ánh sáng, tặng cho Lịch Duyệt Tinh một dòng chữ lạnh lùng.
【Hệ thống: Để duy trì tính giải trí của game, từ hôm nay trở đi, hệ thống sẽ không trao đổi riêng với người chơi nữa, xin người chơi hãy tập trung tương tác với người yêu, đừng gọi hệ thống】
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Lịch Duyệt Tinh cũng lạnh lùng: “Vậy thì, giai đoạn ba của đối tác trong mơ…”
【Bản vá hệ thống: Đối tác trong mơ cao quý là trường hợp ngoại lệ】
Lịch Duyệt Tinh cười khẩy với hệ thống: “Hệ thống à, tao nạp tiền đợt hai rồi đấy, mày vẫn chưa làm kỳ hai cho tao đâu.”
【Hệ thống: Sản xuất cần thời gian】
Lịch Duyệt Tinh ngừng cười khẩy, hắn nói một cách thấm thía những gì định nói với hệ thống: “Hệ thống à, hai ngày qua tao đã dùng hết bản thảo chuẩn bị cho tuần trăng mật rồi, nên tao quyết định để dành tiền cho lúc đó. Tao là tác giả, không phải ngân hàng, nên…”
Hắn chờ một lúc, nhưng hệ thống không hiện chữ.
Hắn ngạc nhiên: “Mày không hiểu ý tao hả hệ thống?”
【Hệ thống: Máy móc không hiểu con người nói gì】
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Rõ ràng là hiểu.
Nhưng nói thì cũng nói rồi, Lịch Duyệt Tinh nói cho rõ: “Tao không nuôi nổi mày nữa đâu hệ thống à, nên tao quyết định để dành cho mình ít tiền lấy vợ, không đầu tư vào kế hoạch đối tác trong mơ của mày nữa.”
【Hệ thống ngớ ra】
Đây là lần đầu tiên Lịch Duyệt Tinh nhìn thấy những từ cảm xúc của hệ thống xuất hiện trên màn hình.
Hắn đang ngạc nhiên thì lại nhìn thấy dòng chữ mới hiện ra.
【Hệ thống: Tôi có thể tổ chức đám cưới trong game theo mong muốn của người chơi. Xin người chơi hãy tiếp tục đầu tư tiền kết hôn vào game】
Lịch Duyệt Tinh cũng ngớ ra.
Vậy mà cũng được nữa hả?
Hắn tưởng tượng theo hướng của hệ thống, hơi dao động.
Hôn lễ ngoài đời, tất nhiên là muốn rồi, nhưng hôn lễ trong game, cũng muốn luôn.
Đã thế hôn lễ ngoài đợi chỉ có thể tổ chức một lần, nhưng hôn lễ trong game có thể tổ chức vô số lần theo những phong cách và phương thức khác nhau…
Tiền thôi chứ gì?
Bán các thể loại bản quyền, truyện thì viết thêm, tiền là nước trong miếng bọt biển, bóp kiểu gì cũng có.
Lịch Duyệt Tinh đã động lòng rồi.
Trong nháy mắt ấy, hắn lại khơi dậy xúc động viết truyện.
Nhưng nghĩ sâu hơn, nghĩ đến file Word, nghĩ đến từng dòng chữ vuông vức, Lịch Duyệt Tinh lại muốn ói…
Không được.
Mình phải thả lỏng.
Thật sự là viết đến ói rồi.
Nhưng chỉ xin nghỉ hôm nay, mai vẫn phải ra chương mới.
Nhỡ ngày mai mình vẫn chưa bình thường trở lại…
Lịch Duyệt Tinh ôm đầu, suy nghĩ đắn đo trong game, chợt nảy ra một ý tưởng thông minh: “Ask này.”
【Hệ thống: …】
Lịch Duyệt Tinh: “Bây giờ mày đã là một hệ thống hoàn thiện rồi, chắc mày học được cách viết truyện nhỉ.”
【Hệ thống: … ?】
Lịch Duyệt Tinh: “Vậy giờ mày đi đọc Cửu Độ rồi cho tao tình tiết diễn biến tiếp theo của Cửu Độ nhé?” Hắn quăng mồi nhử, “Nếu mày giải quyết giúp tao vấn đề này, tao sẽ tiếp tục giải quyết vấn đề đầu tư của mày.”
【Hệ thống: …】
Hệ thống làm thật.
Hệ thống thật sự đọc xong Cửu Độ, đã thế còn đưa Lịch Duyệt Tinh nội dung chương tiếp theo.
Tuy đề xuất nhưng không ngờ lại thật sự nhận được kết quả, Lịch Duyệt Tinh bị sốc.
Hắn nửa sợ nửa mừng nhận lấy những bản thảo này, xem qua từng bản với nỗi sầu lo chỉ sợ tác giả sắp thất nghiệp, sau đó phát hiện…
Hệ thống tập hợp các thể loại truyện mạng kinh điển và phổ biến mấy năm qua, xếp đủ loại nhân vật vào “Cửu Độ”, rồi kết hợp các mô típ kinh điển tương tự trong truyện mạng tiểu thuyết. Bảo là nội dung tiếp theo, nhưng thật ra là tổ hợp sắp sếp chữ thì đúng hơn.
Ngoài ra, hắn còn nhìn thấy…
Phong cách của Đản Định Tự Nhiên, Tác Nhậm, Mưa Gió Giữa Kẽ Tay, Lộc Quá Phương Thảo…
Lịch Duyệt Tinh lại choáng váng: “Hệ thống, tao bảo mày nghĩ tình tiết, mày lại bứt lông cừu của bạn tao à?”
【Hệ thống: Hệ thống không biết viết truyện】
Lúc này, bên cạnh truyền tới một tiếng:
“Tây Mộc ơi?”
Lịch Duyệt Tinh ngẩng đầu lên, thấy bé con online.
Trong game, Túc Minh Khiêm không có gánh nặng thân thể mà giống như trước đây, cơ thể mạnh khỏe, hành động thoải mái.
Túc Minh Khiêm rất quan tâm: “Tây Mộc ơi, em thấy anh vừa mới trả xong chương nợ, sao không nghỉ ngơi thêm mà lại vào game?”
Bé con của mình cuối cùng cũng tới rồi!
Lịch Duyệt Tinh vui sướng: “Vào game cũng là chơi. Trong game ngoài em ra còn có rất nhiều thứ đặc sắc, ví dụ như, chúng mình có thể vào chơi thế giới phó bản mới mà hệ thống tạo ra——“
Hắn nói xong, vừa cúi đầu nhìn đã thấy phong cách của Lộc Quá Phương Thảo ở phần tiếp theo của “Cửu Độ”.
Hệ thống rút ra phần tinh túy trong phong cách của cô nàng.
Tình tiết thuốc kích dục.
Nên trong bản bắt chước này, Túc Minh Khiêm và Tồn Tinh đang mặt đỏ tía tim đập dồn cử chỉ mập mờ vì thuốc kích dục.
Lịch Duyệt Tinh cũng mặt đỏ tim đập.
Bởi vì, Túc Minh Khiêm đang lại gần hắn, nhìn quyển sách trên tay hắn: “Anh đang đọc gì thế?”
Lịch Duyệt Tinh giấu sách ra sau lưng, lắp bắp: “Không không không có gì, bé cưng đừng hiểu nhầm!”
Túc Minh Khiêm nhìn thấy: “Thuốc kích dục?”
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Toang, toang rồi!
o
------oOo------
Tối hôm Saimoe kết thúc, Lịch Duyệt Tinh ngồi trước máy tính, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ chuyển từ đen sang trắng.
Tiếng bàn phím vang lên suốt đêm.
Chín giờ sáng hôm sau, Túc Minh Khiêm vào game chờ Tây Mộc như thường lệ.
Đây là giờ hẹn của họ, chín giờ sáng Trung Quốc vừa đúng là năm giờ chiều bên Mỹ. Đây là thời gian cả hai đều tương đối rảnh rỗi, có thể nhàn nhã ở bên nhau một hai tiếng.
Nhưng hôm nay Lịch Duyệt Tinh không online.
Túc Minh Khiêm chờ trong game mười phút, có chút lo lắng.
Xảy ra chuyện gì rồi? Tây Mộc ngủ quên sao?
Cậu nhìn qua camera điện thoại, thấy bên ngoài tối om, như thể camera bị thứ gì đó che khuất.
Túc Minh Khiêm càng lo hơn, cậu đi từ màn hình điện thoại vào màn hình máy tính, nhìn ra ngoài lần nữa.
Rốt cuộc bấy giờ cũng có phát hiện.
Túc Minh Khiêm nhìn thấy Lịch Duyệt Tinh đang nằm ngủ trước bàn máy tính, điện thoại kẹp dưới khuỷu tay hắn nên mới không nhìn thấy gì.
Túc Minh Khiêm thở phào, tiếp đó nghi hoặc.
Tại sao lại mệt tới mức ngủ gục trước máy tính?
Cậu không khỏi nhìn lên màn hình máy tính, phát hiện tập tin “Cửu Độ” đang mở.
Này thì không lạ.
Lạ là… sao cảm giác cốt truyện tiến triển nhiều hơn hẳn so với lần trước cậu thấy nhỉ?
Túc Minh Khiêm lướt qua số chữ trong file, phát hiện mình không bị ảo giác, so với số chữ hôm qua cậu thấy, số chữ hôm nay nhiều hơn tròn ba mươi nghìn.
Một ngày, ba mươi nghìn chữ?
Túc Minh Khiêm tự hỏi, không nhịn được mở giao diện Chung Điểm, vào trang chủ Cửu Độ nhìn một vòng.
Cậu phát hiện nhiều thứ hơn.
Cậu phát hiện không ngờ tối qua Lịch Duyệt Tinh nổ rất nhiều chương, từ sáu giờ chiều cho tới bảy giờ sáng, cứ mỗi nửa tiếng lại cập nhật một chương mới.
Túc Minh Khiêm: “?”
Cậu bỗng khó hiểu vì sao Lịch Duyệt Tinh phải cập nhật nhiều như vậy, Nhưng rất nhanh cậu đã phát hiện, tại khu thảo luận của tác phẩm và bình luận trong chương, tất cả đều đầy vết tích sau một hồi quẩy tưng bừng, còn có vô số từ khóa, ví dụ như:
“Nợ 200k còn 150k”, “Saimoe”, “Túc Minh Khiêm”, “Khiêm Đế”.
Túc Minh Khiêm im lặng suy nghĩ sâu xa.
Cậu không vội đánh thức Tây Mộc mà bắt đầu tìm kiếm từ khóa…
***
Lịch Duyệt Tinh nằm mơ.
Trong mơ, hắn cứ ngồi mãi trước máy tính viết truyện bạt mạng, nhưng bất kể cố thế nào, số chữ nợ ngày một nhiều hơn.
Như thế đã đành.
Vậy mà còn có những âm thanh nói xấu bên tai hắn, rằng “viết không xong đừng giãy giụa nữa”, “nhận mình là chó mọi người sẽ hiểu cho thôi”.
Khó ưa.
Mình là loại người nói không giữ lời hả?
Hắn gào to: “Đỡ trẫm dậy, trẫm vẫn còn viết được!”
Gào xong, Lịch Duyệt Tinh cũng choàng tỉnh khỏi giấc mơ, hắn bỗng nhảy dựng lên khỏi ghế, mở hai mắt nhìn màn hình, liếc thấy bé con đang ở trên đó.
Lịch Duyệt Tinh ngơ ngác: “Bé cưng?”
Túc Minh Khiêm đáp lại: “Tây Mộc ơi, em tới rồi.”
Biểu cảm tức giận và mờ mịt trên mặt Lịch Duyệt Tinh hoán đổi, nhanh chóng dừng ở nặng nề: “Bé cưng ơi em biết không? Anh nợ hai trăm nghìn chữ lận đấy.”
Túc Minh Khiêm: “Ừ, em biết sơ sơ rồi, giờ là một trăm năm mươi nghìn chữ.”
Lịch Duyệt Tinh kích động: “Còn tận một trăm năm mươi nghìn chữ!”
Túc Minh Khiêm an ủi: “Chỉ còn một trăm năm mươi nghìn chữ thôi!”
Lịch Duyệt Tinh đập bàn tiếp tục kích động: “Anh viết cả đời cũng chả xong!”
Túc Minh Khiêm vỗ rồi lại xoa cách màn hình: “Không sao, không sao, tối qua anh đã thức trắng viết được ba mươi nghìn chữ rồi, vẫn còn ít hàng tồn, chỉ cần thức thêm ba đêm nữa là bù xong một trăm năm mươi nghìn chữ còn lại.”
Sự trao đổi giữa hai bên đột nhiên đình trệ.
Lịch Duyệt Tinh ngơ ngác: “Bé cưng ơi, em là ác quỷ ư?”
Túc Minh Khiêm nghiêm túc giải thích: “Đâu có, chỉ có điều đã hứa thì phải thực hiện, nợ thì lại càng phải trả, trả càng sớm càng tốt.”
Lời nói là lời nói ấy, lý lẽ cũng là lý lẽ ấy.
Song, Lịch Duyệt Tinh thật sự không làm được, vành mắt hắn đỏ hoe, lần này thật sự khóc tu tu.
“Bé cưng ơi, anh mệt quá”
“Bé cưng ơi, vốn dĩ anh không mệt vậy đâu, vừa thấy em là anh sập nguồn luôn”
“Bé cưng ơi, lời ân ái đều là dối trá”
“Bé cưng ơi, anh không thể chạy qua chỗ em”
“Bé cưng ơi, em có thấy anh không, sao anh không nhìn thấy em, bé cưng ơi, hai chân em tạm thời chưa đủ linh hoạt, mà anh thì đã mất não, mắt, hai tay, thậm chí năng lực của anh”
“Bé cưng ơi, đừng bảo viết, thấy file Word thôi là anh mắc ói rồi!!!”
Túc Minh Khiêm buồn cười, muốn cười lắm, cậu cười phá lên. Cậu bắt chước cách dùng từ trên mạng: “Tây Mộc ơi, vịt con tiến lên! Chờ anh viết xong vào game rồi chúng mình xả hơi!”
Mới đầu Lịch Duyệt Tinh còn cảm động, nhưng nghĩ kỹ lại thấy sai sai: “… Tại sao là viết xong vào game? Không phải giờ vào game xả hơi à?”
Túc Minh Khiêm thuyết phục: “Em thấy tình trạng bây giờ của anh tốt lắm, vẫn nên thừa thế xông lên viết cho xong đống chữ nợ rồi hẵng vào game. Không tính một ngày ba mươi nghìn chữ, chỉ tính một ngày hai mươi lăm nghìn là đã đủ rồi.”
Lịch Duyệt Tinh: “… Bé cưng, giờ anh muốn vào game gặp em cơ.”
Túc Minh Khiêm rất dịu dàng song cũng cực kỳ kiên quyết: “Không, anh viết truyện trước đi đã.”
Lịch Duyệt Tinh lên án: “… Bé cưng, em đối xử với anh và anh đối xử với em, chênh lệch nhiều quá.”
Túc Minh Khiêm suy nghĩ rồi cười: “Tính cách của tụi mình khác nhau mà.”
Dứt lời, Túc Minh Khiêm dừng lại, nhẹ nhàng an ủi: “Tây Mộc này, thật ra dạo này em cũng đang viết truyện, cũng viết tới mức rầu rĩ phiền muộn, chúng mình có thể cùng nhau cố gắng, viết cho xong anh nhé.”
Cuộc đối thoại tới đây là kết thúc.
Vì để Lịch Duyệt Tinh tập trung viết truyện, Túc Minh Khiêm thậm chí còn rời game trước thời gian, khiến Lịch Duyệt Tinh dù có vào game cũng không gặp được.
Lịch Duyệt Tinh còn biết làm sao nữa… đương nhiên chỉ có thể viết truyện thôi.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, đối xử với đống số chữ nợ như kẻ thù giết cha.
Vốn có hàng tồn một trăm nghìn chữ.
Hôm qua viết xong ba mươi nghìn chữ.
Vẫn còn… bảy mươi nghìn chữ ròng.
…
…
…
Muốn viết xong trong ba ngày, Lịch Duyệt Tinh rất lo mình sẽ đột tử.
Nhưng tính kỹ về sau, Lịch Duyệt Tinh cảm thấy bé con nói đúng, đau dài chẳng bằng đau ngắn, mình kéo phiếu, quỳ cũng phải trả xong.
Dù sao, đằng sau người đàn ông thành công luôn có bóng dáng của người vợ hiền, không phải ư?
Ba ngày tiếp đó.
Lịch Duyệt Tinh đóng cửa ở trong nhà, ăn cơm thì đặt đồ ngoài, tắm rửa năm phút, điều xa xỉ duy nhất chắc là mỗi ngày ngủ đủ tám tiếng.
Cố gắng liền tù tì như thế, cuối cùng vào ngày thứ tư sau khi Saimoe kết thúc, hắn đã dùng hết số bản thảo tồn và bản thảo hiện có, trả sạch nợ nần.
Ngay khi trả nợ xong, Lịch Duyệt Tinh kiên cường dùng mười ngón tay sắp gãy của mình, đăng chương ngoài lề sau cuối:
“Đã trả xong nợ hai trăm nghìn, mai xin nghỉ, tôi phải ngủ cả ngày, đừng ai nhắc đến cập nhật với tôi”
Gần như ngay lúc hắn đăng chương riêng kia, các độc giả cười ha hả đã chiếm đóng bình luận chương và khu thảo luận.
Vô số fan đại gia nổ Minh Chủ và Minh Chủ Bạch Ngân ăn mừng Lịch Duyệt Tinh cập nhật hai trăm nghìn!
Nhưng lúc này, tiền bạc chẳng còn khích lệ nổi Lịch Duyệt Tinh nữa.
Hắn đã là một miếng gỗ thải rồi.
Hắn tắt máy tính, quăng bàn phìm, nằm sải lải trên giường như vũng nước, nhắm mắt chuẩn bị ngủ đến trời đất mịt mù.
Có điều…
Bỗng nhiên từ trạng thái căng thẳng về thả lỏng lại không ngủ được.
Lịch Duyệt Tinh nằm trên giường nửa tiếng, lật qua lật lại năm sáu lần như cái bánh nướng, cuối cùng từ bỏ giãy giụa, ngồi dậy.
Hiện tại là bảy giờ sáng, tức là khoảng ba giờ chiều bên Mỹ, bé cưng không phải đang họp thì là đang phục hồi chức năng, phải chờ hai tiếng nữa mới tới thời gian rảnh.
Nhưng Lịch Duyệt Tinh vẫn quyết định vào game trước. Cho dù không có bé cưng, vẫn có thể tán phét với Ask giết thời gian.
Nhưng Ask chẳng thèm tán phét với Lịch Duyệt Tinh để giết thời gian.
Trong game, Ask bị Lịch Duyệt Tinh liên tục hô hoán bắn ra màn hình ánh sáng, tặng cho Lịch Duyệt Tinh một dòng chữ lạnh lùng.
【Hệ thống: Để duy trì tính giải trí của game, từ hôm nay trở đi, hệ thống sẽ không trao đổi riêng với người chơi nữa, xin người chơi hãy tập trung tương tác với người yêu, đừng gọi hệ thống】
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Lịch Duyệt Tinh cũng lạnh lùng: “Vậy thì, giai đoạn ba của đối tác trong mơ…”
【Bản vá hệ thống: Đối tác trong mơ cao quý là trường hợp ngoại lệ】
Lịch Duyệt Tinh cười khẩy với hệ thống: “Hệ thống à, tao nạp tiền đợt hai rồi đấy, mày vẫn chưa làm kỳ hai cho tao đâu.”
【Hệ thống: Sản xuất cần thời gian】
Lịch Duyệt Tinh ngừng cười khẩy, hắn nói một cách thấm thía những gì định nói với hệ thống: “Hệ thống à, hai ngày qua tao đã dùng hết bản thảo chuẩn bị cho tuần trăng mật rồi, nên tao quyết định để dành tiền cho lúc đó. Tao là tác giả, không phải ngân hàng, nên…”
Hắn chờ một lúc, nhưng hệ thống không hiện chữ.
Hắn ngạc nhiên: “Mày không hiểu ý tao hả hệ thống?”
【Hệ thống: Máy móc không hiểu con người nói gì】
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Rõ ràng là hiểu.
Nhưng nói thì cũng nói rồi, Lịch Duyệt Tinh nói cho rõ: “Tao không nuôi nổi mày nữa đâu hệ thống à, nên tao quyết định để dành cho mình ít tiền lấy vợ, không đầu tư vào kế hoạch đối tác trong mơ của mày nữa.”
【Hệ thống ngớ ra】
Đây là lần đầu tiên Lịch Duyệt Tinh nhìn thấy những từ cảm xúc của hệ thống xuất hiện trên màn hình.
Hắn đang ngạc nhiên thì lại nhìn thấy dòng chữ mới hiện ra.
【Hệ thống: Tôi có thể tổ chức đám cưới trong game theo mong muốn của người chơi. Xin người chơi hãy tiếp tục đầu tư tiền kết hôn vào game】
Lịch Duyệt Tinh cũng ngớ ra.
Vậy mà cũng được nữa hả?
Hắn tưởng tượng theo hướng của hệ thống, hơi dao động.
Hôn lễ ngoài đời, tất nhiên là muốn rồi, nhưng hôn lễ trong game, cũng muốn luôn.
Đã thế hôn lễ ngoài đợi chỉ có thể tổ chức một lần, nhưng hôn lễ trong game có thể tổ chức vô số lần theo những phong cách và phương thức khác nhau…
Tiền thôi chứ gì?
Bán các thể loại bản quyền, truyện thì viết thêm, tiền là nước trong miếng bọt biển, bóp kiểu gì cũng có.
Lịch Duyệt Tinh đã động lòng rồi.
Trong nháy mắt ấy, hắn lại khơi dậy xúc động viết truyện.
Nhưng nghĩ sâu hơn, nghĩ đến file Word, nghĩ đến từng dòng chữ vuông vức, Lịch Duyệt Tinh lại muốn ói…
Không được.
Mình phải thả lỏng.
Thật sự là viết đến ói rồi.
Nhưng chỉ xin nghỉ hôm nay, mai vẫn phải ra chương mới.
Nhỡ ngày mai mình vẫn chưa bình thường trở lại…
Lịch Duyệt Tinh ôm đầu, suy nghĩ đắn đo trong game, chợt nảy ra một ý tưởng thông minh: “Ask này.”
【Hệ thống: …】
Lịch Duyệt Tinh: “Bây giờ mày đã là một hệ thống hoàn thiện rồi, chắc mày học được cách viết truyện nhỉ.”
【Hệ thống: … ?】
Lịch Duyệt Tinh: “Vậy giờ mày đi đọc Cửu Độ rồi cho tao tình tiết diễn biến tiếp theo của Cửu Độ nhé?” Hắn quăng mồi nhử, “Nếu mày giải quyết giúp tao vấn đề này, tao sẽ tiếp tục giải quyết vấn đề đầu tư của mày.”
【Hệ thống: …】
Hệ thống làm thật.
Hệ thống thật sự đọc xong Cửu Độ, đã thế còn đưa Lịch Duyệt Tinh nội dung chương tiếp theo.
Tuy đề xuất nhưng không ngờ lại thật sự nhận được kết quả, Lịch Duyệt Tinh bị sốc.
Hắn nửa sợ nửa mừng nhận lấy những bản thảo này, xem qua từng bản với nỗi sầu lo chỉ sợ tác giả sắp thất nghiệp, sau đó phát hiện…
Hệ thống tập hợp các thể loại truyện mạng kinh điển và phổ biến mấy năm qua, xếp đủ loại nhân vật vào “Cửu Độ”, rồi kết hợp các mô típ kinh điển tương tự trong truyện mạng tiểu thuyết. Bảo là nội dung tiếp theo, nhưng thật ra là tổ hợp sắp sếp chữ thì đúng hơn.
Ngoài ra, hắn còn nhìn thấy…
Phong cách của Đản Định Tự Nhiên, Tác Nhậm, Mưa Gió Giữa Kẽ Tay, Lộc Quá Phương Thảo…
Lịch Duyệt Tinh lại choáng váng: “Hệ thống, tao bảo mày nghĩ tình tiết, mày lại bứt lông cừu của bạn tao à?”
【Hệ thống: Hệ thống không biết viết truyện】
Lúc này, bên cạnh truyền tới một tiếng:
“Tây Mộc ơi?”
Lịch Duyệt Tinh ngẩng đầu lên, thấy bé con online.
Trong game, Túc Minh Khiêm không có gánh nặng thân thể mà giống như trước đây, cơ thể mạnh khỏe, hành động thoải mái.
Túc Minh Khiêm rất quan tâm: “Tây Mộc ơi, em thấy anh vừa mới trả xong chương nợ, sao không nghỉ ngơi thêm mà lại vào game?”
Bé con của mình cuối cùng cũng tới rồi!
Lịch Duyệt Tinh vui sướng: “Vào game cũng là chơi. Trong game ngoài em ra còn có rất nhiều thứ đặc sắc, ví dụ như, chúng mình có thể vào chơi thế giới phó bản mới mà hệ thống tạo ra——“
Hắn nói xong, vừa cúi đầu nhìn đã thấy phong cách của Lộc Quá Phương Thảo ở phần tiếp theo của “Cửu Độ”.
Hệ thống rút ra phần tinh túy trong phong cách của cô nàng.
Tình tiết thuốc kích dục.
Nên trong bản bắt chước này, Túc Minh Khiêm và Tồn Tinh đang mặt đỏ tía tim đập dồn cử chỉ mập mờ vì thuốc kích dục.
Lịch Duyệt Tinh cũng mặt đỏ tim đập.
Bởi vì, Túc Minh Khiêm đang lại gần hắn, nhìn quyển sách trên tay hắn: “Anh đang đọc gì thế?”
Lịch Duyệt Tinh giấu sách ra sau lưng, lắp bắp: “Không không không có gì, bé cưng đừng hiểu nhầm!”
Túc Minh Khiêm nhìn thấy: “Thuốc kích dục?”
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Toang, toang rồi!
o
------oOo------