o
Vấn đề của mũ bảo hiểm cần phòng thí nghiệm giải quyết.
Túc Minh Khiêm bảo Ask gửi thư hỏi phòng thí nghiệm, xem có thể nâng cấp mũ của Lịch Duyệt Tinh, để thời gian hắn ở trong game dài hơn không.
Làm xong hết thảy, Túc Minh Khiêm lại nhấc gối lên, lén lút xử lý quyển sách vị thành niên không được đọc dưới gối.
Cậu quyết định chờ phần cứng đạt điều kiện rồi mới nghĩ đến những thứ này.
Vấn đề chính của giai đoạn hiện tại vẫn là tìm cách làm sản phẩm fanmade, lấy được Garage kit.
Nhưng qua một buổi sáng đọc, Túc Minh Khiêm nhận thức một cách rõ ràng, viết truyện không hề dễ, tự viết cũng chẳng đáng tin, muốn sáng tác sản phẩm fanmade, không thể bắt đầu bằng việc viết lách.
Mà ngoài fanfic ra còn có một thể loại sáng tạo khác của fanmade, chính là fanart.
Hoặc là mình có thể…
Túc Minh Khiêm nảy ra một ý tưởng.
Cậu nhớ tới một bí mật của Lịch Duyệt Tinh.
Cậu vẫn luôn biết bí mật của Lịch Duyệt Tinh, nhưng Lịch Duyệt Tinh không hề hay biết bí mật của hắn đã bị cậu biết.
Lúc này, cậu quyết định lén chạm vào bí mật nhỏ của Lịch Duyệt Tinh.
***
Lịch Duyệt Tinh bình tĩnh gõ chữ.
Đang gõ, một pop-up video đột nhiên nhảy ra trên màn hình, Lịch Duyệt Tinh đang đắm chìm trong tình tiết lấy làm kinh ngạc. Không chờ hắn phản ứng lại, cái pop-up thứ hai, thứ ba cũng nhảy ra theo, xếp chồng ngay ngắn trên file văn bản của Lịch Duyệt Tinh.
Chuyện gì đây, máy tính dính virus à?
Lịch Duyệt Tinh khó hiểu, hắn rời tay điều khiển chuột tắt pop-up.
Lịch Duyệt Tinh hoàn toàn bị pop-up hấp dẫn không hề phát hiện, ngay lúc những pop-up này bật lên, trên màn hình có một cái bóng nho nhỏ, chạy nhanh như chớp từ góc dưới bên trái màn hình vào ổ cứng máy tính, vèo cái chộp lấy một bức ảnh từ thư mục nào đó trong góc ổ cứng máy tính, giấu kỹ sau lưng rồi chạy từ ổ cứng về lại màn hình.
Làm xong tất cả.
Túc Minh Khiêm bước đi thong thả trên màn hình như không có việc gì xảy ra, cậu làm dịu nhịp tim dồn dập rồi xin lỗi Lịch Duyệt Tinh: “Em xin lỗi, nãy em ấn nhầm phím nên nhảy ra phần mềm khác.”
Lịch Duyệt Tinh đóng liên tiếp mấy cái pop-up bấy giờ mới để ý đến Túc Minh Khiêm.
Hắn liếc nhìn đối phương, đột nhiên phát hiện, chỉ có vài giây mà người nọ đã mọc thêm một cái đuôi.
Ờm, đuôi?
Hắn chớp mắt hai cái, nhìn thấy rõ “cái đuôi” sau lưng Túc Minh Khiêm, đó là chuỗi tên hình ảnh rất dài, cụ thể là:
Bé con cạy cửa sổ chạy trốn thất bại đáng thương.jpg
Lịch Duyệt Tinh sợ hết hồn.
Đây là lương thực trú đông mình giấu kỹ trong ổ cứng mà?! Sao nó lại xuất hiện trong tay bé cưng, lẽ nào ——
Trong phút chốc, Lịch Duyệt Tinh lo lương thực của mình bị Túc Minh Khiêm phát hiện, Túc Minh Khiêm lo Lịch Duyệt Tinh phát hiện cậu động vào lương thực của hắn. Đôi bên đều lo lắng, chẳng ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Khoảng lặng ngắn ngủi.
Lịch Duyệt Tinh nhớ ra Túc Minh Khiêm vẫn đang chờ mình trả lời, hắn giả vờ điềm nhiên như không: “… À, không có gì.”
Túc Minh Khiêm cũng làm bộ như không có chuyện gì: “Thế em đọc sách tiếp đây.”
Dứt lời, cậu tiếp tục chắp hai tay sau lưng, khởi động đạo cụ bay mới là cuộn giấy bay về phía trước. Trong lúc bay, cơ thể chuyển động theo sự di chuyển của cuộn giấy, từ đầu tới cuối vẫn luôn giữ tư thế đối mặt chính diện với Lịch Duyệt Tinh, hai tay để sau lưng.
Lịch Duyệt Tinh cũng không dám nhìn lộ liễu.
Cục cưng cũng có camera ngoài, em ấy có thể thấy hắn.
Hắn giả bộ gõ chữ, thực ra đang lén liếc bé cưng, thấy đối phương cưỡi cuộn giấy phi một mạch về chỗ của mình, ngay sau đó nhanh như chớp rút bức ảnh từ sau lưng kẹp vào sách.
Đó là cuốn sách do trang web biến thành.
Lịch Duyệt Tinh nhìn thấy tấm ảnh kia, kết hợp với trang web có chữ L, mà bé con thì đang nhìn chúng chằm chằm, quan sát cẩn thận.
Trên màn hình còn có một đống lời dẫn.
【Túc Minh Khiêm xem rất nghiêm túc】
【Túc Minh Khiêm hình như nhớ lại gì đó】
Lòng hắn lo ngay ngáy.
Rõ ràng.
Bé cưng tìm được kho riêng của mình, em ấy phát hiện mấy bức ảnh mình chụp thường ngày trong kho, đang cẩn thận nghiên cứu.
Một tấm ảnh bình thường mà còn xem nghiêm túc như thế, vậy nhỡ audio ngủ dậy, video mặc đồ nữ, vân vân và mây mây mà mình cất giấu nâng niu đã lâu trong kho bị bé con phát hiện thì chẳng phải là tiêu luôn à?
Tiếng trống lòng của Lịch Duyệt Tinh càng đập gấp hơn.
Không không không, không được.
Lịch Duyệt Tinh quyết định nghĩ cách!
Hắn đi quanh phòng, chợt nảy ra ý tưởng. Hắn tìm kiếm trong phòng sách, tìm thấy một chiếc màn hình khác.
Hắn kết nối màn hình thứ hai với máy tính, như thế, máy tính sẽ hiển thị hai màn hình. Bé con ở màn hình bên phải có thể thấy nội dung của màn hình bên phải, nhưng không thể thấy màn hình bên trái và nội dung của nó.
Lịch Duyệt Tinh hành động rất nhanh.
Vừa mới kết nối màn hình hắn đã bắt đầu hành động. Hắn dùng màn hình bên trái để điều khiển máy tính, đóng gói và chuyển toàn bộ “lương thực trú đông” trong ổ cứng sang Ipad của mình, chờ chuyển xong thì xóa hết video và audio nhạy cảm, chỉ giữ lại vài bức ảnh cơ bản.
Làm xong tất cả những việc này, Lịch Duyệt Tinh lau cái trán mướt mồ hôi.
Ngắt mạng Ipad rồi chuyển màn hình về, bấy giới mới ngồi trở lại ghế, tiếp tục gõ chữ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
***
Cùng lúc, khi Lịch Duyệt Tinh lặng lẽ làm việc, Túc Minh Khiêm cũng lặng lẽ làm việc.
Cậu rút một bức ảnh từ thư mục của Lịch Duyệt Tinh rồi chạy biến, chờ đến khi về lại chỗ của mình, cậu mới phát hiện đây là bức ảnh được chụp từ rất lâu.
Trong ảnh, cậu mặc quần áo bệnh nhân sọc trắng xanh, hai tay đặt trên bậu cửa sổ, ngóng trông nhìn ra ngoài.
Nhưng thực tế và ảnh không phải lúc nào cũng giống nhau.
Túc Minh Khiêm vẫn nhớ cảnh này, đó là lúc cậu vừa mới tới đây, muốn chạy trốn nên đã tháo dỡ giá sách, dùng thanh thép cạy cửa sổ, tiếc rằng cạy một hồi cũng không cạy được…
Giờ đây nhớ lại những chuyện ấy lại có cảm giác đặc biệt.
Túc Minh Khiêm quý trọng vuốt nhẹ bức ảnh, cầm ảnh lên Lofter, tạo một tài khoản tên Su rồi đăng ảnh lên, gắn tag.
Su: “[ảnh]”
Đăng chưa được bao lâu, Túc Minh Khiêm đã được mấy lượt thích. Cậu mỉm cười, tắt web, tiếp tục giám sát Lịch Duyệt Tinh viết truyện như không có chuyện gì xảy ra. Mà giờ vừa hay cũng là lúc Lịch Duyệt Tinh bắt đầu viết truyện.
Cả hai cùng làm việc trong sự hòa hợp hoàn hảo.
Nhưng rất nhanh, vấn đề mới nảy sinh.
Ba tiếng trôi qua, tới xế chiều, Túc Minh Khiêm phát hiện trong khoảng thời gian này, dưới tag của “Cửu Độ” xuất hiện 23 nội dung mới. Trong những nội dung mới này, độ nổi tiếng của cậu chỉ xếp thứ 10. Không có tên trên bảng danh sách tag ngày, còn bảng tuần, bảng tháng và bảng tổng thì càng chẳng dám nghĩ đến.
Nét mặt cậu nghiêm túc.
Thế này hiển nhiên là không ổn.
Là tại mình đăng ít quá, nên dù có người thích thì vẫn không đủ độ phổ biến?
Cậu suy ngẫm một lúc rồi lại hướng ánh mắt về xa xa màn hình, vị trí ổ cứng máy tính.
Nhưng trước đấy đã dùng pop-up để hấp dẫn sự chú ý của Tây Mộc rồi, cùng một mánh không thể dùng hai lần, nếu không nhất định sẽ khiến Tây Mộc nghi ngờ, vậy chỉ có thể…
***
Lịch Duyệt Tinh viết một hồi, lại phát hiện không ổn.
Túc Minh Khiêm ngồi trong góc bỗng dòm hắn tới tấp, nhìn một thôi một hồi rồi lên tiếng: “Tây Mộc ơi, anh viết cũng lâu rồi, đi đi lại lại, vào bếp uống cốc nước đi.”
Tới rồi!
Lịch Duyệt Tinh vờ đồng ý: “Ừ, thế tôi dừng năm phút rồi tiếp tục.”
Hắn đứng dậy, đẩy ghế ra, đi về phía bếp… tất nhiên là không vào thật mà thình lình nghiêng người vọt tới một góc mà camera máy tính không quay được, lén quan sát màn hình.
Hắn thấy, sau khi mình rời đi, bé con cũng rời ghế, cậu điều khiển cuộn giấy bay nhanh như chớp tới biểu tượng máy tính. Chờ đến khi đi ra, sau lưng cậu đã có thêm một cái bao lớn, dưới bao là một dòng tên tệp kèm theo rất nhiều dấu chấm lửng.
Lương thực trú đông…
Hay lắm!
Lần trước chỉ lấy một bức ảnh, giờ thì khoắng cả kho lúa của mình, bé con định lấy về kiểm tra từng cái một thật đây này!
Lịch Duyệt Tinh sốc, nhưng hắn lại cười ngay được.
Hắn nhìn chiếc Ipad đã ngắt mạng của mình, đoạn lại nhìn tiêu đề dài ngoằng đã sửa đổi giấu cũng chẳng giấu được sau lưng bé cưng, đắc chí cho mình một like.
Lịch Duyệt Tinh, mày thật là thông minh!
Hắn tiếp tục quan sát.
Nhìn bé con bay một mạch về phía trước, trong quá trình bay liên tục cúi đầu nhìn camera trên tay, xem xem hắn có quay về giữa chừng không.
Sau bao khó khăn, cuối cùng cậu cũng về chỗ nghỉ ngơi của mình, lập tức thở phào nhẹ nhõm, đặt bao lớn sau lưng xuống, mở túi, lấy thư mục ra giấu sau bình phong.
Nhưng tấm bình phong dựng đứng cũng không thể che được tiêu đề dài của thư mục.
Lần này, Túc Minh Khiêm dường như đã phát hiện ra điều gì đó.
Lịch Duyệt Tinh nhìn thấy nét hoang mang hiện trên gương mặt của người trong màn hình. Cậu cúi đầu, đưa tay sờ vào hàng chấm lửng thật dài dưới thư mục, lặng im suy nghĩ một lúc… Sau đó, cậu đứng dậy, kéo thẳng tấm bình phong gấp khúc, từ hình chữ W ban đầu thành mặt phẳng, và thế là cuối cùng cũng giấu được thư mục.
Mọi thứ đã ổn thỏa.
Túc Minh Khiêm lại mới lấy thêm một chồng ảnh từ thư mục, kẹp hết vào trong sách. Sau đó cậu thản nhiên ngồi về lại chỗ, gom đủ chín tấm, còn dùng phần mềm sửa ảnh xử lý đôi chút rồi đăng lên mạng, thu hút lượt xem.
Cùng lúc ấy, Lịch Duyệt Tinh cầm cốc nước trở về. Hắn cũng ung dung ngồi về chỗ, giả vờ uống một hớp, còn bắt chuyện với bé con: “Tôi tiếp tục nhé bé cưng.”
Túc Minh Khiêm: “Tây Mộc đỉnh của đỉnh!”
***
Nỗ lực lén lút là đáng giá.
Sau khi nội dung mới được đăng tải, cùng lúc ấy, độ nổi tiếng của cậu là cao nhất, đồng thời cũng đứng ở top 3 bảng ngày!
Nhìn tới đây, Túc Minh Khiêm cuối cùng cũng hài lòng.
Vừa hay cũng đã muộn, cậu dọn dẹp chuẩn bị đi ngủ, trước khi ngủ không quên đăng một thông báo: “Mai vẫn có nội dung mới, mong mọi người ủng hộ nhiều hơn.”
Thế rồi một đêm trôi qua, ngày hôm sau đến.
Túc Minh Khiêm tỉnh dậy lập tức mở web ra để xem nội dung của mình cùng tất cả bảng danh sách, bất chợt im lặng.
Cậu phát hiện, tối qua sau khi đi ngủ, trong tag tăng thêm mấy nội dung.
Có truyện, có tranh, có webtoon, độ phổ biến của chúng cũng rất cao, chỉ trong một đêm mà đã lên top bảng tuần, tất cả đều nằm trên ảnh của cậu.
Túc Minh Khiêm xem lần lượt.
Truyệt viết rất hay, tranh cũng đẹp, truyện ngắn webtoon cũng hết sức đáng yêu.
Ảnh chụp màn hình của mình kém xa.
Túc Minh Khiêm có chút mất mát.
Nhưng sau vài giây, nỗi mất mát biến mất, Túc Minh Khiêm đã có biện pháp mới.
Cậu gọi Lịch Duyệt Tinh: “Tây Mộc ơi~”
Lịch Duyệt Tinh vừa mới dậy, đang đánh răng, hắn lơ mơ: “Ơi?”
Túc Minh Khiêm: “Tây Mộc ơi, em muốn nghe kể truyện, anh kể truyện ngắn cho em nghe có được không?”
Đây là linh cảm cậu có được từ webtoon.
Mặc dù mình không thể viết truyện, nhưng Tây Mộc thì có.
Mình bảo Tây Mộc kể mình nghe vài mẩu chuyện ngắn sẽ không làm trễ nải việc viết truyện của anh ấy, sau đó dùng Khiêm Khiêm và Tồn Tinh tạo tư thế tương ứng, ảnh kết hợp truyện làm thành webtoon.
Túc Minh Khiêm quyết không từ bỏ.
Tất cả vì Garage kit!
------oOo------
Vấn đề của mũ bảo hiểm cần phòng thí nghiệm giải quyết.
Túc Minh Khiêm bảo Ask gửi thư hỏi phòng thí nghiệm, xem có thể nâng cấp mũ của Lịch Duyệt Tinh, để thời gian hắn ở trong game dài hơn không.
Làm xong hết thảy, Túc Minh Khiêm lại nhấc gối lên, lén lút xử lý quyển sách vị thành niên không được đọc dưới gối.
Cậu quyết định chờ phần cứng đạt điều kiện rồi mới nghĩ đến những thứ này.
Vấn đề chính của giai đoạn hiện tại vẫn là tìm cách làm sản phẩm fanmade, lấy được Garage kit.
Nhưng qua một buổi sáng đọc, Túc Minh Khiêm nhận thức một cách rõ ràng, viết truyện không hề dễ, tự viết cũng chẳng đáng tin, muốn sáng tác sản phẩm fanmade, không thể bắt đầu bằng việc viết lách.
Mà ngoài fanfic ra còn có một thể loại sáng tạo khác của fanmade, chính là fanart.
Hoặc là mình có thể…
Túc Minh Khiêm nảy ra một ý tưởng.
Cậu nhớ tới một bí mật của Lịch Duyệt Tinh.
Cậu vẫn luôn biết bí mật của Lịch Duyệt Tinh, nhưng Lịch Duyệt Tinh không hề hay biết bí mật của hắn đã bị cậu biết.
Lúc này, cậu quyết định lén chạm vào bí mật nhỏ của Lịch Duyệt Tinh.
***
Lịch Duyệt Tinh bình tĩnh gõ chữ.
Đang gõ, một pop-up video đột nhiên nhảy ra trên màn hình, Lịch Duyệt Tinh đang đắm chìm trong tình tiết lấy làm kinh ngạc. Không chờ hắn phản ứng lại, cái pop-up thứ hai, thứ ba cũng nhảy ra theo, xếp chồng ngay ngắn trên file văn bản của Lịch Duyệt Tinh.
Chuyện gì đây, máy tính dính virus à?
Lịch Duyệt Tinh khó hiểu, hắn rời tay điều khiển chuột tắt pop-up.
Lịch Duyệt Tinh hoàn toàn bị pop-up hấp dẫn không hề phát hiện, ngay lúc những pop-up này bật lên, trên màn hình có một cái bóng nho nhỏ, chạy nhanh như chớp từ góc dưới bên trái màn hình vào ổ cứng máy tính, vèo cái chộp lấy một bức ảnh từ thư mục nào đó trong góc ổ cứng máy tính, giấu kỹ sau lưng rồi chạy từ ổ cứng về lại màn hình.
Làm xong tất cả.
Túc Minh Khiêm bước đi thong thả trên màn hình như không có việc gì xảy ra, cậu làm dịu nhịp tim dồn dập rồi xin lỗi Lịch Duyệt Tinh: “Em xin lỗi, nãy em ấn nhầm phím nên nhảy ra phần mềm khác.”
Lịch Duyệt Tinh đóng liên tiếp mấy cái pop-up bấy giờ mới để ý đến Túc Minh Khiêm.
Hắn liếc nhìn đối phương, đột nhiên phát hiện, chỉ có vài giây mà người nọ đã mọc thêm một cái đuôi.
Ờm, đuôi?
Hắn chớp mắt hai cái, nhìn thấy rõ “cái đuôi” sau lưng Túc Minh Khiêm, đó là chuỗi tên hình ảnh rất dài, cụ thể là:
Bé con cạy cửa sổ chạy trốn thất bại đáng thương.jpg
Lịch Duyệt Tinh sợ hết hồn.
Đây là lương thực trú đông mình giấu kỹ trong ổ cứng mà?! Sao nó lại xuất hiện trong tay bé cưng, lẽ nào ——
Trong phút chốc, Lịch Duyệt Tinh lo lương thực của mình bị Túc Minh Khiêm phát hiện, Túc Minh Khiêm lo Lịch Duyệt Tinh phát hiện cậu động vào lương thực của hắn. Đôi bên đều lo lắng, chẳng ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Khoảng lặng ngắn ngủi.
Lịch Duyệt Tinh nhớ ra Túc Minh Khiêm vẫn đang chờ mình trả lời, hắn giả vờ điềm nhiên như không: “… À, không có gì.”
Túc Minh Khiêm cũng làm bộ như không có chuyện gì: “Thế em đọc sách tiếp đây.”
Dứt lời, cậu tiếp tục chắp hai tay sau lưng, khởi động đạo cụ bay mới là cuộn giấy bay về phía trước. Trong lúc bay, cơ thể chuyển động theo sự di chuyển của cuộn giấy, từ đầu tới cuối vẫn luôn giữ tư thế đối mặt chính diện với Lịch Duyệt Tinh, hai tay để sau lưng.
Lịch Duyệt Tinh cũng không dám nhìn lộ liễu.
Cục cưng cũng có camera ngoài, em ấy có thể thấy hắn.
Hắn giả bộ gõ chữ, thực ra đang lén liếc bé cưng, thấy đối phương cưỡi cuộn giấy phi một mạch về chỗ của mình, ngay sau đó nhanh như chớp rút bức ảnh từ sau lưng kẹp vào sách.
Đó là cuốn sách do trang web biến thành.
Lịch Duyệt Tinh nhìn thấy tấm ảnh kia, kết hợp với trang web có chữ L, mà bé con thì đang nhìn chúng chằm chằm, quan sát cẩn thận.
Trên màn hình còn có một đống lời dẫn.
【Túc Minh Khiêm xem rất nghiêm túc】
【Túc Minh Khiêm hình như nhớ lại gì đó】
Lòng hắn lo ngay ngáy.
Rõ ràng.
Bé cưng tìm được kho riêng của mình, em ấy phát hiện mấy bức ảnh mình chụp thường ngày trong kho, đang cẩn thận nghiên cứu.
Một tấm ảnh bình thường mà còn xem nghiêm túc như thế, vậy nhỡ audio ngủ dậy, video mặc đồ nữ, vân vân và mây mây mà mình cất giấu nâng niu đã lâu trong kho bị bé con phát hiện thì chẳng phải là tiêu luôn à?
Tiếng trống lòng của Lịch Duyệt Tinh càng đập gấp hơn.
Không không không, không được.
Lịch Duyệt Tinh quyết định nghĩ cách!
Hắn đi quanh phòng, chợt nảy ra ý tưởng. Hắn tìm kiếm trong phòng sách, tìm thấy một chiếc màn hình khác.
Hắn kết nối màn hình thứ hai với máy tính, như thế, máy tính sẽ hiển thị hai màn hình. Bé con ở màn hình bên phải có thể thấy nội dung của màn hình bên phải, nhưng không thể thấy màn hình bên trái và nội dung của nó.
Lịch Duyệt Tinh hành động rất nhanh.
Vừa mới kết nối màn hình hắn đã bắt đầu hành động. Hắn dùng màn hình bên trái để điều khiển máy tính, đóng gói và chuyển toàn bộ “lương thực trú đông” trong ổ cứng sang Ipad của mình, chờ chuyển xong thì xóa hết video và audio nhạy cảm, chỉ giữ lại vài bức ảnh cơ bản.
Làm xong tất cả những việc này, Lịch Duyệt Tinh lau cái trán mướt mồ hôi.
Ngắt mạng Ipad rồi chuyển màn hình về, bấy giới mới ngồi trở lại ghế, tiếp tục gõ chữ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
***
Cùng lúc, khi Lịch Duyệt Tinh lặng lẽ làm việc, Túc Minh Khiêm cũng lặng lẽ làm việc.
Cậu rút một bức ảnh từ thư mục của Lịch Duyệt Tinh rồi chạy biến, chờ đến khi về lại chỗ của mình, cậu mới phát hiện đây là bức ảnh được chụp từ rất lâu.
Trong ảnh, cậu mặc quần áo bệnh nhân sọc trắng xanh, hai tay đặt trên bậu cửa sổ, ngóng trông nhìn ra ngoài.
Nhưng thực tế và ảnh không phải lúc nào cũng giống nhau.
Túc Minh Khiêm vẫn nhớ cảnh này, đó là lúc cậu vừa mới tới đây, muốn chạy trốn nên đã tháo dỡ giá sách, dùng thanh thép cạy cửa sổ, tiếc rằng cạy một hồi cũng không cạy được…
Giờ đây nhớ lại những chuyện ấy lại có cảm giác đặc biệt.
Túc Minh Khiêm quý trọng vuốt nhẹ bức ảnh, cầm ảnh lên Lofter, tạo một tài khoản tên Su rồi đăng ảnh lên, gắn tag.
Su: “[ảnh]”
Đăng chưa được bao lâu, Túc Minh Khiêm đã được mấy lượt thích. Cậu mỉm cười, tắt web, tiếp tục giám sát Lịch Duyệt Tinh viết truyện như không có chuyện gì xảy ra. Mà giờ vừa hay cũng là lúc Lịch Duyệt Tinh bắt đầu viết truyện.
Cả hai cùng làm việc trong sự hòa hợp hoàn hảo.
Nhưng rất nhanh, vấn đề mới nảy sinh.
Ba tiếng trôi qua, tới xế chiều, Túc Minh Khiêm phát hiện trong khoảng thời gian này, dưới tag của “Cửu Độ” xuất hiện 23 nội dung mới. Trong những nội dung mới này, độ nổi tiếng của cậu chỉ xếp thứ 10. Không có tên trên bảng danh sách tag ngày, còn bảng tuần, bảng tháng và bảng tổng thì càng chẳng dám nghĩ đến.
Nét mặt cậu nghiêm túc.
Thế này hiển nhiên là không ổn.
Là tại mình đăng ít quá, nên dù có người thích thì vẫn không đủ độ phổ biến?
Cậu suy ngẫm một lúc rồi lại hướng ánh mắt về xa xa màn hình, vị trí ổ cứng máy tính.
Nhưng trước đấy đã dùng pop-up để hấp dẫn sự chú ý của Tây Mộc rồi, cùng một mánh không thể dùng hai lần, nếu không nhất định sẽ khiến Tây Mộc nghi ngờ, vậy chỉ có thể…
***
Lịch Duyệt Tinh viết một hồi, lại phát hiện không ổn.
Túc Minh Khiêm ngồi trong góc bỗng dòm hắn tới tấp, nhìn một thôi một hồi rồi lên tiếng: “Tây Mộc ơi, anh viết cũng lâu rồi, đi đi lại lại, vào bếp uống cốc nước đi.”
Tới rồi!
Lịch Duyệt Tinh vờ đồng ý: “Ừ, thế tôi dừng năm phút rồi tiếp tục.”
Hắn đứng dậy, đẩy ghế ra, đi về phía bếp… tất nhiên là không vào thật mà thình lình nghiêng người vọt tới một góc mà camera máy tính không quay được, lén quan sát màn hình.
Hắn thấy, sau khi mình rời đi, bé con cũng rời ghế, cậu điều khiển cuộn giấy bay nhanh như chớp tới biểu tượng máy tính. Chờ đến khi đi ra, sau lưng cậu đã có thêm một cái bao lớn, dưới bao là một dòng tên tệp kèm theo rất nhiều dấu chấm lửng.
Lương thực trú đông…
Hay lắm!
Lần trước chỉ lấy một bức ảnh, giờ thì khoắng cả kho lúa của mình, bé con định lấy về kiểm tra từng cái một thật đây này!
Lịch Duyệt Tinh sốc, nhưng hắn lại cười ngay được.
Hắn nhìn chiếc Ipad đã ngắt mạng của mình, đoạn lại nhìn tiêu đề dài ngoằng đã sửa đổi giấu cũng chẳng giấu được sau lưng bé cưng, đắc chí cho mình một like.
Lịch Duyệt Tinh, mày thật là thông minh!
Hắn tiếp tục quan sát.
Nhìn bé con bay một mạch về phía trước, trong quá trình bay liên tục cúi đầu nhìn camera trên tay, xem xem hắn có quay về giữa chừng không.
Sau bao khó khăn, cuối cùng cậu cũng về chỗ nghỉ ngơi của mình, lập tức thở phào nhẹ nhõm, đặt bao lớn sau lưng xuống, mở túi, lấy thư mục ra giấu sau bình phong.
Nhưng tấm bình phong dựng đứng cũng không thể che được tiêu đề dài của thư mục.
Lần này, Túc Minh Khiêm dường như đã phát hiện ra điều gì đó.
Lịch Duyệt Tinh nhìn thấy nét hoang mang hiện trên gương mặt của người trong màn hình. Cậu cúi đầu, đưa tay sờ vào hàng chấm lửng thật dài dưới thư mục, lặng im suy nghĩ một lúc… Sau đó, cậu đứng dậy, kéo thẳng tấm bình phong gấp khúc, từ hình chữ W ban đầu thành mặt phẳng, và thế là cuối cùng cũng giấu được thư mục.
Mọi thứ đã ổn thỏa.
Túc Minh Khiêm lại mới lấy thêm một chồng ảnh từ thư mục, kẹp hết vào trong sách. Sau đó cậu thản nhiên ngồi về lại chỗ, gom đủ chín tấm, còn dùng phần mềm sửa ảnh xử lý đôi chút rồi đăng lên mạng, thu hút lượt xem.
Cùng lúc ấy, Lịch Duyệt Tinh cầm cốc nước trở về. Hắn cũng ung dung ngồi về chỗ, giả vờ uống một hớp, còn bắt chuyện với bé con: “Tôi tiếp tục nhé bé cưng.”
Túc Minh Khiêm: “Tây Mộc đỉnh của đỉnh!”
***
Nỗ lực lén lút là đáng giá.
Sau khi nội dung mới được đăng tải, cùng lúc ấy, độ nổi tiếng của cậu là cao nhất, đồng thời cũng đứng ở top 3 bảng ngày!
Nhìn tới đây, Túc Minh Khiêm cuối cùng cũng hài lòng.
Vừa hay cũng đã muộn, cậu dọn dẹp chuẩn bị đi ngủ, trước khi ngủ không quên đăng một thông báo: “Mai vẫn có nội dung mới, mong mọi người ủng hộ nhiều hơn.”
Thế rồi một đêm trôi qua, ngày hôm sau đến.
Túc Minh Khiêm tỉnh dậy lập tức mở web ra để xem nội dung của mình cùng tất cả bảng danh sách, bất chợt im lặng.
Cậu phát hiện, tối qua sau khi đi ngủ, trong tag tăng thêm mấy nội dung.
Có truyện, có tranh, có webtoon, độ phổ biến của chúng cũng rất cao, chỉ trong một đêm mà đã lên top bảng tuần, tất cả đều nằm trên ảnh của cậu.
Túc Minh Khiêm xem lần lượt.
Truyệt viết rất hay, tranh cũng đẹp, truyện ngắn webtoon cũng hết sức đáng yêu.
Ảnh chụp màn hình của mình kém xa.
Túc Minh Khiêm có chút mất mát.
Nhưng sau vài giây, nỗi mất mát biến mất, Túc Minh Khiêm đã có biện pháp mới.
Cậu gọi Lịch Duyệt Tinh: “Tây Mộc ơi~”
Lịch Duyệt Tinh vừa mới dậy, đang đánh răng, hắn lơ mơ: “Ơi?”
Túc Minh Khiêm: “Tây Mộc ơi, em muốn nghe kể truyện, anh kể truyện ngắn cho em nghe có được không?”
Đây là linh cảm cậu có được từ webtoon.
Mặc dù mình không thể viết truyện, nhưng Tây Mộc thì có.
Mình bảo Tây Mộc kể mình nghe vài mẩu chuyện ngắn sẽ không làm trễ nải việc viết truyện của anh ấy, sau đó dùng Khiêm Khiêm và Tồn Tinh tạo tư thế tương ứng, ảnh kết hợp truyện làm thành webtoon.
Túc Minh Khiêm quyết không từ bỏ.
Tất cả vì Garage kit!
------oOo------