• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Mạn Y tức giận thật rồi, cô ngồi lì tận hai tiếng đồng hồ đến nỗi tê buốt cả hai chân, chỉ để muốn đánh bại được đám người này nhưng sao mãi vẫn chưa thấy cơ hội chiến thắng dang tay đón lấy cô. Thật là xúi quẩy!

Cô thầm nghĩ: “ Bỏ đi dù gì cũng đã bước vào con đường xa cơ lỡ vận thôi thì ván cuối này mình cược lớn vậy…” Nhưng càng nghĩ cô lại càng không dám đặt niềm tin vào vận may của mình.

Một bên Louis cũng nhìn cô, tất cả động thái từ nãy đến giờ của cô mắt anh đều không bỏ sót. Anh thở dài não nề một hơi thật sâu nói: “ Tiểu Bảo đại nhân nhà ta thật quá đáng thương! Ây da da!!!”

“ Này tên đần nhà cậu có im ngay đi không!” Trừng mắt với người nào đó, cay điếng còn động thủ nhào tới bóp lấy tay hắn, không buông tha. Người đàn ông chỉ biết oa oa mà khóc lại thêm combo gào thét thảm thương nhưng có nhìn đến đâu thì tại thời ấy cũng chỉ thấy cậu ta trông thật buồn cười, nói thẳng ra thì đây là tình huống bi hài.

Lục Tư Thần đối diện có chút sợ nên cũng im re.

Ngồi ở phía sau cắn hạt dưa Tô Uyển Ninh cố nén mới không cười, tranh thủ thu dọn chiến trường giúp bọn họ.

Louis cậu ta lại tiếp tục hét lên khiến người ta giật mình: “ Này này này! Chị Uyển Ninh đừng như vậy chứ, vẫn còn chưa tàn cuộc mà…” Vừa dứt lời lại quay sang giương ánh mắt ngập tràn hi vọng cho anh em nhà họ Lục kia, còn không quên nói thêm: “ Có phải vậy hong?…” Chớp chớp mắt.

Trông cậu ta thảm đến vậy, hai con người cười cười, gật đầu lên tiếng: “ Đúng!” Rất chi là đồng bộ.

Uyên Ninh cũng không ngăn cản được, bất đắc dĩ buông thứ hàng nóng đang cầm trên tay xuống: “ Nhanh một chút! Bánh mứt lão gia gia giao cho chúng ta còn chưa mua xong.”

“…” Đây rồi, nhiệm vụ còn chưa làm xong ở đấy mà tụ ba tụ bốn, may mà Uyển Ninh còn nhớ đến không thì có khi tối nay lại toang cả lũ.

Louis cô tư ho nhẹ một tiếng “ Khụ!…

Thế… chúng ta còn nên chơi tiếp không nhỉ?”

“ Hiệp cuối. Được ăn cả ngã về không!”

Khóe môi treo lên cười, vẻ mặt Lục Mạn Y có chút cổ quái: “ Mọi người thấy đấy! Thực ra mọi lần em đều thua cả rồi… không bằng để A Ninh nhập hội giúp em thử lại vận may lần này đi.”

“…”

Ộttttt… ọt…….!!!~

“ Tiếng gì vừa phát ra ấy nhỉ?”

“ Là…là tớ!” Mạn Y vừa nói vừa đưa tay ôm lấy cái bụng đang réo lên ồn ột, không ngừng dùng sức xoa xoa. Chả trách từ nãy đến giờ trong bụng cứ tồn tại mãi cái cảm giác trống vắng ấy, hóa ra nó lại đói meo đói mốc lên cả rồi.

“ Tàu há mồm dậy rồi! Hây da…” Lục Tư Thần nhịn không được, liền nhếch môi cười khẽ.

Thấy anh cười mình bễu cợt, cô xấu hổ cũng có mà giận cũng có, da mặt mỏng đều đã đỏ lên hết rồi.

“ Gọi đồ ăn nhanh đi! Lão nương đói chết rồi!”

“ A ha ha! Lục Mạn Y cậu vẫn háu ăn như ngày nào nhỉ?”

“ Tên đần kia bớt nói xà lơ lại đi nhá! Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu, liệu hồn với bà. Hừ!”

Đúng lúc Tô Uyển Ninh cũng đang cảm thấy hơi đói bởi trưa nay cô ăn không được ngon, có lẽ là do mấy món ăn ngày Tết quá ngán chăng? Lập tức cô đồng ý, chỉ bằng một cuộc gọi, không lâu sau, lập tức đã có người giao thức ăn đến, giúp việc trong nhà giúp họ nhận đồ rồi mang ra khu vườn phía sau dinh thự…

Nơi mà đám người Lục Mạn Y đang ngồi chơi cũng là một phần của khu vườn nhưng nó đặc biệt hơn ở chỗ…Còn tiếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK