• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Tư Thần mặt đanh lại, lầm lầm nhìn ông ta. Ánh mắt tựa như hai mũi tên vô hình phóng thẳng đâm xuyên thành hai cái lỗ trên người Kiều Hiền Minh, khiến ông ta rụt rè rút tay lại.

Anh là một người rộng lượng không thích so đo với người khác, không phải sợ hãi mà là khôn ngoan, sự hòa hợp giữa hai quốc gia phải đặt trên vấn đề cá nhân. Anh rời đi chỉ để lại cho ông ta vỏn vẹn một câu:

“ Người xưa dạy con cháu một câu, Kiêu ngạo tới từ sự nông cạn, ngông cuồng tới từ sự vô tri.”

Kẻ thông minh sẽ hiểu được dụng ý của Lục Tư Thần khi nói lời này. Ông ta đứng trông theo bóng anh xa dần, anh thật sự khiến gã muốn tức điên.

Nói đến những lần tái ngộ cùng nhau trong giới chính trị thì chắc chắn sẽ không thể thiếu những buổi tiệc xa hoa, sang trọng và tốn kém. Anh thở dài sườn sượt, tiếng bước chân nhanh dần rồi chầm chậm mất hẳn. Thay vào đó là tiếng cười nói hô hố của một đám người, thật tình Lục Tư Thần chẳng hề thích những nơi thế này nhưng vì tính chất công việc không thể thiếu phải tạm chấp nhận.

Trời nhập nhoạng tối…

“ Ờm…Khụ! Tôi xin phép rời tiệc sớm vì tối nay tôi đã lỡ có cuộc hẹn từ trước, mọi người tiếp tục thưởng thức bữa tiệc đi nhé!”

Vị tổng thống nước B kinh ngạc đáp: “ Ơ sớm thế đã phải đi rồi sao?”

Lục Tư Thần: “ Vâng.”

Lãnh đạo cầm đũa trên tay đột nhiên buông xuống, chậm rãi nói: “ Người như chúng ta ngồi ở vị trí này quả thực thời gian dành cho bản thân quá ít ỏi, cả ngày bận bịu công việc. Ây da…Thanh niên mà! Cậu còn trẻ cũng nên trau chuốt chuyện tình cảm nhiều vào, tới khi già như tôi đây này…hừm, khó cầu được mối lương duyên.”

Nghe ông nói anh ngồi bên cạnh đơ cứng cả người, anh cười trừ, vội lấy tay đỡ trán. Ông ấy hiểu lầm ý anh rồi!

“ Ngài tổng thống nghĩ nhầm về tôi rồi! Thật ra người quan trọng đã hẹn là em gái của tôi. Nói ra ngài đừng chê cười nhé! Con nhóc ấy nằn nặc đòi tự lập rồi sang đây cũng khoảng hơn hai tháng, không biết có làm nên chuyện được hay không chứ khiến người khác phải phiền muộn thì không ít.”

“Chà…Có bản lĩnh! Ít nhiều gì cũng có tinh thần phấn đấu, tiểu thư danh giá như vậy rất hiếm có. Hôm nào giới thiệu cô nhóc ấy cho tôi, tôi giúp cậu trông nom con bé.” Vừa nhìn đã nhận ra ngay vị tổng thống này rất có thiện cảm với em gái anh, chưa gì đã hết mình khen ngợi tất tần tật về cô.

Truyện đề cử: Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"

“ Vậy thì làm phiền ngài rồi!”

Lục Tư Thần không nói gì thêm, bèn nhã nhặn đứng dậy tỏ lời xin phép ra về với toàn thể quan chức trong khán phòng. Vì anh đã nói mình có việc rất quan trọng nên ông cũng không tiện níu kéo.

Anh và vị nguyên thủ quốc gia kia có mối quan hệ cũng coi như đã quen biết từ trước nên không còn xa lạ gì. Nhưng so với việc nhờ vả người khác anh lại càng muốn tự mình dõi theo quá trình cuộc sống rời xa gia đình của em gái hơn. Vì cách nhau đến tận bảy tuổi nên hình ảnh của cô em gái Lục Mạn Y trong tâm trí anh luôn rất nhỏ bé và mềm yếu, luôn cần được anh trai bao bọc, chở che. Dù cho cô có trưởng thành cách mấy thì vẫn là đứa em bé nhỏ trong lòng anh.

“ Ê nhìn kìa! Đằng đó!”

“ Sao sao?”

“ Đấy nhìn thấy chưa?”

“ Á thấy rồi, thấy rồi! Sao trên đời lại có người đẹp trai đến vậy nhỉ? Phải tới xin in4 mới được.”

“ Thôi đi nhìn bà là đã biết không có cửa rồi… Ể! Nhưng mà người đàn ông xuất sắc như này sao lại xuất hiện ở trước công ty chúng ta nhỉ?”

“ Không chừng là bạn của giám đốc chúng ta ha.”

“ Giám đốc vừa xinh đẹp lại vừa giỏi, còn có tiền nữa. Ắt hẳn là người theo đuổi cô ấy rồi.”

“ Phải đó! Tôi thấy có lí nè!”

“ Thôi mau làm việc đi. Để quản lí thấy thì toi cả đám đấy!”

“ Ờ ờ đến đây!”

Lục Tử Thần sải bước giữa đại sảnh, anh đi thẳng vào thang máy chuyên dụng dành cho giám đốc, người xung quanh phải ghé mắt dòm giỏ ngó oi. Trong mắt những người phụ nữ có mặt ở đây, anh là một người đàn ông tuấn mỹ như thần, so với Hàn Thiên Ngạo cũng không kém cạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK