• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không nên nhìn quá mê muội đến vậy đâu, chẳng lẽ Vũ tổng chưa từng nghe qua câu càng mê người, càng nguy hiểm sao?”

Giọng nói xinh đẹp phản phất mang theo một cỗ mị lực, vừa mới mở miệng, cũng đủ để đàn ông bốn bể nhịn không được mà đổ gục. Hắn tiến lại gần cởi trói cho cô, đem gương mặt mình áp sát với sự xinh đẹp này, nhịn không được cười một tiếng, nụ cười này không che được ham muốn đang sục sôi trong hắn lúc này.

Gương mặt của cả hai gần đến mức ngợp thở, nếu là bình thường, khi một cô gái đối diện với tình cảnh này tâm đã sớm loạn cả lên, toàn thân run rẩy.

Trái lại Lục Mạn Y, vẫn giữ được tâm thế ổn định rõ ràng, không hề lay động, thầm chí còn phun ra từng sợi mùi thơm ngát tới khuôn mặt Vũ Minh Triết.

Hắn ta vẫn chăm chú nhìn cô như cũ, đột nhiên trong mắt cô liền bắn ra một tia sắc bén ánh sáng: “ Vũ Minh Triết, nhìn đi…xem ai mới thật sự là kẻ ngây thơ.”

“ Lục tổng cô đang nói nhảm cái gì vậy?” Có chút bỗng nhiên hai giây, sau đó hắn vẫn thản nhiên trả lời.

“ Thật ngu ngốc!” Sợi dây trên thân rơi xuống. Lục Mạn Y thân thủ nhanh nhẹn, cô vung đòn hạ gục về phía hắn, mới đó đã kìm hãm được con quái thú dưới thân mình. Cô dằn hắn xuống nền đất, bẻ quặt cánh tay hắn. Chân hắn đá loạn xị, Mạn Y đè hắn xuống, không cho hắn cử động rồi lấy chiếc dây thừng trói mình vừa nãy quấn một vòng quanh hai tay của hắn, siết chặt. Vũ Minh Triết không chịu khuất phục, vẫn quằn quại trông cứ như con rắn, cố gắng vùng mình để thoát ra. Cổ hắn nhớp nháp mồ hôi, mồ hôi trên trán cũng đầm đìa không kém, chảy dài xuống má, đến tận cằm rồi rơi xuống đất.

Phong Cẩn một bên phát giác, hét lên một tiếng thất thanh đồng thời chạy về phía họ: “ Người đâu…Mau vào đây bắt con đàn bà điên này lại. Nhanh lên!”

Ông ta không kìm nén dược sự phẫn nộ, rút dao găm đã giấu trong người từ trước ra, xông đến. Lục Mạn Y đã mang sẵn tinh thần cảnh giác, nhanh chóng cố định Vũ Minh Triết vào cây cột nhà, nghiêng mình né tránh. Cô thấy khuôn mặt Phong Cận dỏ gay, đôi mắt vằn lên tia đỏ, cứ phăm phăm lao tới, máu trong người cô như muốn sôi lên, trên trán thẫm đen như mực lanh lẹ né từng nhát đao. Mặc dù cô có võ nhưng vẫn mấy lần suýt dính dao, thoạt đầu ông ta thì do giận dữ, về sau, con dao trên tay ông ta dần mất kiểm soát vì đuối sức, chân loạng choạng bước về phía cô, thở hổn hển, tay thì vung dao loạn xạ cả lên.

“ Muộn rồi. Phong Cẩn, ngay từ đầu ông đã ngu dốt chọn lầm đường và đây chính là kết cụ của ông. Tôi khuyên ông mau dừng lại nếu không muốn tội của mình sẽ nặng thêm.”

Trong lúc Phong Cẩn còn đang đờ đẫn, đứng ngây như pho tượng chưa hiểu ra thì một đám người bên ngoài ngoài mở banh cửa nhà kho xông vào. Toàn bộ đều là cảnh sát và vệ sĩ, còn có đặc công đang trấn áp đám côn đồ phía sau. Lực lượng cảnh sát nhanh chóng bao vay toàn bộ khu vực, tịch thu mọi hung vật nằm trong hiện trường.

Một đồng chí cảnh sát bất chợt lao tới, kéo giật ông ta về phía sau, giữ lấy cánh tay đang cầm hung khí của Phong Cẩn “ Rắt” ông ta kêu la thảm thiết, cả cánh tay đau đớn buông lỏng con dao, rơi xuống.

Phải! Toàn bộ diễn biến trong ngày hôm nay đều nằm trong tầm kiểm soát, tất thảy đều nằm trong sự sắp đặt hoàn hảo không tài nào nhận ra cuẩ Lục Mạn Y. Đúng là dòng dõi nhà tướng có khác, sắc nước hương trời lại còn tài hoa, mưu trí.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK