Có rất nhiều điều muốn hỏi, muốn nói nhưng lại không thể mở miệng. Đặng Tâm Minh lúc này rất dịu dàng và nhu tình, là một khác của anh mà cô chưa từng được nhìn thấy, môi cô vô thức cong lên, đưa tay ôm lấy eo anh, cánh tay ấy cuối cùng cũng chịu chủ động!
Đặng Tâm Minh khẽ cười, âm thanh trầm thấp khiến trái tim cô rung động, anh đưa tay vuốt nhẹ mấy cọng tóc lòa xòa, hôn nhẹ lên trán cô
Triển Nha đã có suy nghĩ
"Nếu đây là giấc mơ thì xin đừng tỉnh dậy, nếu hiện thực thì xin hãy mãi mãi dừng lại khoảnh khắc này!"
Cũng không biết anh ôm cô tới bao lâu, Triển Nha cảm thấy rất mệt, rất buồn ngủ, Đặng Tâm Minh vẫn vuốt tóc cô như chú mèo nhỏ vậy
"Mệt sao?" Anh hỏi cô
Triển Nha ngẩng mặt liền lắc đầu
"Không có... em chỉ là hơi buồn ngủ..."
Đặng Tâm Minh nhẹ cười, đưa tay chạm nhẹ chóp mũi nhỏ nhắn
"Vậy ngủ ở đây đi.". Đọc thê𝒎 các chươ𝓃g 𝒎ới tại { 𝑇𝙍𝗎𝗠 𝑇𝙍UYE𝑁.V𝓃 }
...Ý Đặng Tâm Minh là cô ngủ trên người anh sao?
Ôi... mặt cô lại nóng lên như cái bánh hấp nữa rồi!!!
Với lại cô ngủ ở đây anh cũng sẽ rất mệt
"Không được đâu... em đi vào phòng..."
Vừa hướng người đứng lên thì
"A..."
Triển Nha ngã xuống, may mà cánh tay của Đặng Tâm Minh kịp đón lấy kéo cô vào người mình
Cô đau tới muốn chết đi sống lại!
Cô dường như đã quên mất vết thương dưới chân mình, hiện tại nó như nởi mở, co rút đau đớn, vết khâu như muốn bung ra. Đặng Tâm Minh nhìn cô nhíu chặt mày, lồng ngực dội lên cơn khó chịu lạ lùng
"Làm sao vậy?"
Triển Nha siết chặt tay để bản thân không phát ra tiếng la nào, duy trì bản thân mức ổn định nhất, cô nhất định không để Đặng Tâm Minh biết mình bị thương được!
Nhưng ai đó đã nhanh nắm lấy chân cô, nhẹ vén lớp vải mỏng dưới chân lên, Triển Nha đờ đẫn, khi kịp phản ứng thì vết thương nơi bắp chân đã bị lộ ra, máu còn đang thấm nhẹ trên miếng vải băng màu trắng, thẫm sang chiếc quần cô đang mặc, có lẽ lúc nãy cô đã quá dùng lực nên vết thương bị nởi mở mạnh như vậy
Đặng Tâm Minh nhìn vết thương trên chân cô nhíu chặt mày, lồng ngực dội lên từng cơn đau đớn, vết thương này chắc chắn rất đau
Anh vừa đau lòng vừa muốn mắng cô, cô bị ngốc sao, để bản thân mình bị thương thành như vậy!
"Tại sao lại để mình bị thương?"
Không quá lớn giọng cũng không quá nhấn mạnh nhưng Triển Nha cảm thấy hiện tại người này rất không vui
Cô nhất thời nuốt khan
"Em... em không để ý, bị ngã cầu thang..."
Nếu cô nói bản thân bị tai nạn anh không nói gì cô cũng nhất định treo cổ
Đặng Tâm Minh nhíu mày, những lời cô nói lừa gạt một đứa trẻ sáu tuổi còn được nhưng anh không nỡ vạch trần, dùng tay siết nhẹ eo cô anh châm rãi đứng dậy, Triển Nha nhất thời ngẩn ra
Đặng Tâm Minh đang muốn làm gì vậy?
Anh nhìn cô, ánh mắt rõ ràng rất tối, mặt đen như Hắc Diệu Thạch, bất đắc dĩ mở miệng
"Nếu em còn chăm sóc bản thân mình không tốt, anh nhất định không cho em rời khỏi Thượng Uyển nửa bước."
Giận... giận thật rồi!
Giọng nói lãnh đạm còn trở nên đáng sợ như vậy!
Triển Nha tư quá bản thân, cô rõ ràng bị thương còn bị anh hù dọa!
Cuối cùng cô gái nào đó chỉ có thể ngoan ngoãn nghe nằm trong vòng tay người ta, Đặng Tâm Minh nhìn cô chỉ có thể khẽ thở dài, đúng là rõ ngốc cô không biết anh rất lo lắng cho cô sao?
Đúng là ngốc tới đau lòng...
.....
Vote cho tui vs nhá333