Đây cũng là chồng của dì Lâm Nguyệt, người đàn ông này người bình thường muốn gặp cũng khó, Triển Nha không ngờ chính mình có cơ hội may mắn gặp người đàn ông này
Cô đến gần lễ phép cúi đầu chào người đàn ông
" Xin chào chú."
Đặng Trung Dũng ngước mắt nhìn cô như nhận ra điều gì đó nét mặt trở nên niềm nở mềm mại hơn.
"Cháu có phải chính là Triển Nha không? Nào, ngồi đi, ba mẹ cháu vẫn khỏe chứ?"
Cô nhoẻn miệng cười gật đầu vui vẻ
" Vâng, ba mẹ cháu vẫn khỏe ạ."
Đặng Trung Dũng tháo kính trên gương mặt lãnh đạm xuống, khẽ thở dài một hơi
"Đúng là mọi thứ đều đã thay đổi, cháu đều đã lớn như thế này rồi, chúng ta sớm đã không còn được uy phong như trước"
Khẽ trầm mặc, người đàn ông trước mặt cô khá khiêm tốn, phong thái lại cao nhã như vậy cô nên có chút học hỏi. Triển Nha lắc đầu thật tâm mỉm cười.
"Không phải vậy đâu ạ! Trong mắt mọi người chú là một người có trách nhiệm cao cả đấy ạ,bây giờ lại càng uy phong nhiều kinh nghiệm."
Đặng Trung Dũng nghe vậy tâm tình càng trở nên tốt hơn cảm thấy rất thích cách nói chuyện với cô bé này, nói thêm ít câu cô liền vào phòng bếp tìm dì Lâm Nguyệt.
Cứ ngồi đờ ra ghế sofa cô cảm thấy cũng không thỏa đáng, cô tới đây cũng nên làm chút gì cho dì Lâm Nguyệt, mặc dù cô biết mình cũng chả giúp được gì nhiều.
"Dì ơi, có chuyện gì cần cháu phụ giúp không ạ?"
Dì Lâm Nguyệt đang dặn dò với mấy người giúp việc nghe cô nói vậy vội xua tay
"Không cần, Tiểu Nha con cứ ra ngoài nghỉ ngơi đi nơi đây đã có người làm, nếu con thấy mệt thì lên phòng nghỉ ngơi một chút."
"..." cô đâu phải có ý đó, cô không mệt chỉ là hơi buồn ngủ nhưng...
"Con không sao, con...."
"Dinh dong...." tiếng chuông cửa vô tình ngắt ngang lời cô, Triển Nha hơi ngẩn ra nhà đi Lâm Nguyệt hôm nay có khách sao?
Cô thấy dì Lâm Nguyệt khẽ cười, khuôn mặt xinh đẹp vờ như ngập tràn sắc xuân.
"Chậc! Dì vừa đổi mật khẩu tuần trước thằng bé này đã hơn một tháng rồi chưa từng nán lại đây xem ra là không vào được"
Nói rồi dịu dàng nhìn cô
"Hay là như vậy đi, con ra giúp dì mở cửa được không?"
Triển Nha gật đầu cuối cùng cũng tìm được một công việc hữu dụng tuy không biết vị khách này là ai nhưng cô vẫn vui vẻ ra mở cửa...
"Cạch!" cảnh cửa mở ra, Triển Nha chuẩn bị nụ cười nhỏ thay mặt vợ chồng dì Lâm Nguyệt chào đón vị khách này, nhưng khi thấy người phía sau cảnh cửa nụ cười vốn có trên mặt cô liền cứng đờ... người trước mặt là thần tiên hạ phàm sao?
Đôi mắt đen sâu hút, trong veo không một gợn sóng, phiền nhiễm chẳng thể chạm vào, đôi mắt phượng kia khẽ nhíu, chiếc mũi cao thẳng, môi mỏng hồng hào hơi mỉm thành một đường thẳng, dáng người thon dài thẳng tắp ít nhất cũng phải cao hơn cô một cái đầu, sơ mi trắng tuỳ ý và một quần vải xám thủ công cắt xén tỉ mỉ, cả con người toát lên khí chất, cao ngạo, không phóng khoáng nhưng cũng chẳng quá ưu phiền. Đứng trước mặt mà không thể với tới cứ ngỡ như xa cách ngàn dặm, tay lười nhác xỏ vào túi quần, anh lạnh lùng khiến mọi thứ đều xa cách, càng làm người ta chẳng dám tới gần, nhan sắc thực sự quá diễn áp quần phường, làm cho Triển Nha hơi ngốc ra
Người này chỉ lạnh nhạt liếc cô một cái rồi đẩy mặt đi. Dưới đôi mắt sâu hút phủ một tầng sương mỏng đáy mắt hiện lên tia khó hiểm mờ nhạt chán ghét, ba mẹ anh từ lúc nào có con gái trong nhà vậy nếu không phải mẹ anh đòi đoạn tuyệt quan hệ anh quả thực cũng không muốn tới đây
Triển Nha hơi trừng mắt, người này là ai vậy?
Nam chính lên sàn!