"A..." tiếng là nhỏ phát ra từ cổ họng ai đó, nhẹ nhàng mềm mại biết mấy, nhìn về nơi phát ra tiếng nói, hướng về phòng khách....
Ách!
Cô nhất thời không thể á khẩu
Cạn ngôn rồi a!
Ánh nắng nương theo khung cửa sổ nhà nhạn như mạ vàng trên người nam nhân trước mặt, Đặng Tâm Minh phong khinh vân đạm dựa mình vào ghế sofa, cặp chân thon dài vắt chéo nhau, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, phải nói là đẹp không góc chết lười khác nhìn cô, chiếc áo sơ mi trắng tao nhã hơi mở hai cúc trên để lộ xương quai xanh quyền rũ, bàn tay đang cầm tách trà
Mẹ ơi! Mới sáng sớm đã định lấy sắc đẹp ra hù chết cô à?
Đã mà bên cạnh anh còn xuất hiện thêm một cô gái, là một mỹ nhân với sự xinh đẹp khó mà hình dung nên lời, dịu dàng mà sắc sảo, mái tóc dài vắt ngang vai, làn da trắng nõn mềm mại, đôi môi đỏ mọng, chóp mũi cao xinh xắn, quả thực là một mỹ nhân a!
Trang phục trên người cô gái này xem ra cũng không hề rẻ, đúng là phải lên tới hơn mười vạn!
Nhưng mà một mỹ nhân như thế lại nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ chán ghét ấy là vì sao?
Nhìn thấy cô lôi thôi lếch nhếch, Trầm Mộng Nhi đã thầm xem thường cô một trăm lần, sự ngạc nhiên vì sao thấy cô ở trong toà nhà này đã thay bằng nỗi chán ghét và tức giận
Nụ cười trên gương mặt Triển Nha hơi cứng lại, cô khẽ gật đầu với hai người bọn họ rồi bước nhanh vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt
Đã ở nhà anh một thời gian, mỗi sáng lúc nào cô tỉnh dậy đều trong hình dạng này, cô đoán anh chắc sẽ cũng không ngạc nhiên gì mấy, còn cô gái bên cạnh... thôi bỏ đi
"Tâm Minh, cô gái đó là ai vậy?"
Trầm Mộng Nhi tức không có chỗ xả chỉ có thể giả bộ dịu dàng, cô ta cũng không giám nũng nịu đụng vào người anh, không phải cô ta không biết người trước mặt của cô ta bị mắc bệnh sạch sẽ rất nặng
Đặng Tâm Minh lạnh nhạt nhìn cô ta, hạ chén trà xuống bàn.
"Cô có vẻ rất quan tâm?"
Cô ta ôm một bụng tức nhưng chỉ có thể uất ức nói.
"Đương nhiên là em quan tâm anh, từ trước tới giờ chưa có cô gái nào lại gần anh như vậy, em chút là..."
Anh hơi nhướn mày, hiếm hơi nở nụ cười lạnh lùng
"Chỉ đơn giản là vậy thôi sao?"
Trầm Mộng Nhi cảm nhận được luồng Hàn khí lạnh lẽo, người này đúng là luôn giết người bằng khí chất lạnh lùng của mình, cô ta vô thức siết chặt tay, móng tay cơ hồ đâm sâu vào lồng bàn tay, cô ta rũ mắt
"Vâng... chỉ đơn giản là vậy."
Tuy cô ta không biết mình đã chọc giận Đặng Tâm Minh ở chỗ nào nhưng cô ta biết người này khó mà dây vào nếu còn muốn sống yên ổn tốt nhất cô ta nên viết kiểm soát hành vi và lời nói của mình
Anh nhìn cô ta khẽ nhấp ly trà nóng
"Nhớ tránh xa cô ấy một chút, tôi không muốn nghe chuyện cô có liên quan tới cô ấy, hửm?"
Trầm Mộng Nhi gật đầu bộ dạng cực kì nghe lời.
Không phải anh không biết, mà ơn thành phố B này ai cũng biết cô ta là tiểu thư Trầm gia với cùng được sủng ái, Trầm gia và Đặng gia có qua lại nhiều đời, cô ta đã sớm theo anh như cái đuôi vậy, mỗi lần chie cần có cô gái nào muốn tiếp cận hay đến gần anh cô ta sẽ dùng mọi hiện pháp để cô gái ấy biết điều mà rút lui, cô ta làm gì anh đều biết, chỉ là người muốn tiếp cận anh quá nhiều, để cô ta giúp anh giải quyết bớt đi cũng không phải chuyện gì xấu, nhưng còn cô, anh không muốn cô chịu bất cứa tổn thương nào, nhất là những chuyện ngay mà cả cô cũng không biết. Anh hoàn toàn không muốn Trầm Mộng Nhi đụng vào cô
Like + comment để mình có thêm động lực nha