Tống Thành kết thúc cuộc điện thoại cũng là lúc trời tạnh mưa hẳn. Hản quay trở lại phòng ăn, thấy Nguyễn Vũ Như vẫn ngồi đợi ở đó.
“Anh, mau ăn cơm thôi.” Cô đon đả mời mọc, ngay cả bát đũa cũng sắp sẵn cho hẳn.
Tống Thành vừa ngồi vào bàn, Hà Văn Nhĩ đã từ trên gác đi xuống: “Cậu chủ, cô An Nhiên nói muốn ngủ, không chịu xuống ăn”
Tống Thành cau mày. Không phải là bị sốt cao đấy chứ?
Như đọc được suy nghĩ trong đầu hẳn, vị quản gia già liền nói tiếp: “Tôi vừa đo nhiệt độ cho cô ấy. Thân nhì: bình thường. Cô ấy nói là không muốn ăn”
Thực ra, nguyên văn câu nói của An Nhiên là: “Tôi không muốn ngồi cùng bàn với hai kẻ đã đánh đập mình. Nhìn mặt bọn họ, tôi chỉ muốn nôn ra.” Nhưng Hà Văn Nhĩ làm sao mà nói được những lời ấy. Ông đành uyển chuyển thay đổi cách truyền đạt một chút.
Bàn thức ăn đầy hương vị bỗng nhiên nguội ngắt.
Vũ Như bèn mỉm cười, gắp cho Tống Thành một miếng thịt kho béo ngậy, nịnh bợ hẳn: “Em ấy không thích thì thôi. Hôm nay anh vất vả rồi, chúng ta mau ăn cơm rồi còn nghỉ ngơi”
Tống Thành vẫn ngồi im lìm, sắc mặt chẳng lấy gì làm tốt đẹp. Vũ Như thấy hẳn không buồn liếc mắt đến mình, lại mềm mại đứng lên, khéo léo nói: “Để Vũ Như đi lên xem sao, em ấy giận dỗi trẻ con, chỉ cần chịu khó dỗ dành một chút là được.”
“Không cần gọi” Tống Thành cắt lời. Hắn đứng phắt dậy, rời khỏi bàn, sắc mặt âm trầm khó tả. “Không muốn ăn thì dọn đi”
Nói xong, hẳn bỏ lên phòng, để lại một đám người ngơ ngác nhìn bàn ăn đầy ắp. Vũ Như đứng như trời trồng. Ai nói không muốn? Cô rất muốn cùng hắn ăn bữa cơm này.
Cơm do chính tay Tống tổng nấu, mới nhìn thôi đã thấy ngon rồi. Vũ Như còn tưởng sẽ có một bữa cơm đầy ắp tình cảm, em gắp cho anh, anh vui vẻ nói chuyện với em. Nào ngờ chỉ vì một câu “không muốn” của Nguyễn An Nhiên mà tất cả đều tan tành mây khói.
Thứ kiêu ngạo khốn kiếp!
Bà Hai chẳng nể mặt gì Vũ Như, thấy Tống Thành đi khỏi, bà cũng nhanh chóng thu dọn bàn ăn. Không còn nhân vật chính, Vũ Như cũng không tha thiết gì ngồi lại, cô chán nản đi về phòng mình.
Rõ ràng vị thế của Nguyễn An Nhiên đang ngày càng được củng cố vững chắc.
Những gì Vũ Như chứng kiến ở trường mẫu giáo hôm nay đã thể hiện rõ tâm ý của Tống Thành. Không phải hẳn muốn vứt đứa con hoang ba tuổi kia đi mà trái lại, còn cố ý chọn một trường học chất lượng cao cho nó. Ngay cả tay chân thân tín của hẳn cũng để mắt tới đứa nhỏ.
Hôm nay, lúc Tống Thành ra mặt làm chỗ dựa cho Cá Chép, từng câu từng chữ đều toát lên hàm ý cảnh cáo rất đanh thép: “Đừng có dại dột động đến con trai tôi” Nhìn mối quan hệ thân tình của hai người, chắc chắn không ai nghĩ đây là cha dượng và con riêng của vợ mới gặp nhau chưa được mấy ngày.
Vũ Như chột dạ. Đấy chính là mối liên hệ vô hình giữa cha và con sao? Dù cả hai không nhận thức nhau nhưng giữa bọn họ vẫn có sự gắn kết chặt chẽ.
Lại thêm một màn âu yếm ướt át trong mưa kia nữa. Dù trước đó là một cái tát nảy lửa nhưng cuối cùng Tống Thành vẫn không dứt được khỏi đứa em gái trời đánh của cô.
Cứ nhìn bộ dạng si mê của hắn lúc đó xem, cô không tức đến ói máu mới là lạt Cứ cái đà này, cho dù Nguyễn An Nhiên không sinh thêm con thì cô cũng khó có chỗ chen chân.
Càng nghĩ, Vũ Như càng thấy hoang mang. Cô bèn gọi xe, đi về gặp mẹ đẻ để xin thêm ý kiến. Lúc trước, chính Hoàng Phương bày ra cách để cô kêu gọi được sự hỗ trợ của Hạ Cẩm, lần này nhất định mẹ sẽ chỉ điểm thêm cho cô.
Chiếc taxi cứ thế lao đi vun vút, không bao lâu đã về đến nhà Nguyễn Chính Quốc.
Lúc Vũ Như đến, Hoàng Phương vừa mới đi thẩm mỹ viện về. Nguyễn Chính Quốc không có nhà, Hoàng Phương cùng con gái vừa ngồi ăn nhẹ vừa chuyện trò.
Vũ Như đem hết mọi chuyện kể lại cho mẹ. Hoàng Phương nghiền ngẫm một hồi, cảm thấy tình thế của con gái hiện tại đúng là chông chênh, thiếu chắc chắn.
Đứng ở góc độ một người mẹ mà nói, Hạ Cẩm không quan tâm con dâu là Nguyễn Vũ Như hay Nguyễn An Nhiên. Chỉ cần người đó sớm sinh quý tử để kế thừa hương khói nhà họ Tống là người đó thắng. Thậm chí, ngay cả khi sinh được con trai mà Hạ Cẩm không ưng thì vẫn có thể giữ con phế mẹ.
Nguyễn An Nhiên gặp bất lợi vì đã có con riêng, nhưng xem cách Tống Thành đối xử với đứa con riêng của vợ thì chắc chắn hẳn cũng chấp nhận đứa trẻ này. Hoàng Phương nói với con gái: “Ngay cả chị gái của Cao Vĩnh Mạnh mà Tống Thành cũng không nể mặt, chứng tỏ địa vị của thằng oắt con đó không nhỏ. Có lẽ con rể đã đến tuổi muốn có con, sản nghiệp của hắn lớn như thế, bây giờ tính đến việc bồi dưỡng người kế thừa là hợp lý rồi?
Vũ Như nghe thấy thế thì vô cùng lo sợ: “Lỡ như anh Thành để thăng nhóc kia thừa kế thì sao? Lúc đó chẳng phải tất cả tài sản đều rơi vào tay An Nhiên à?”
Hoàng Phương liếc con gái, trấn an: “Người lớn thấy trẻ con đáng yêu, đem lòng quý mến là chuyện bình thường. Bọn họ ở lâu cùng nhau chắc chẵn sẽ nảy sinh thứ tình cảm gần bó. Nhưng thừa kế sản nghiệp lại là chuyện lớn. Chẳng ai lại chọn một kẻ khác máu tanh lòng để giao phó cơ nghiệp cả đời mình phải đổ mồ hôi xương máu mới gây dựng được. Nếu bây giờ con rể thực sự có một đứa con trai mang huyết thống của mình, thằng nhãi kia sẽ mất đi thế độc tôn.”
Vũ Như nghe đến đây liền cảm thấy buồn phiền: “Con đã mấy lần tìm cách tiếp cận anh ấy mà không được. Không hiểu con ranh kia có bùa mê thuốc lú gì mà anh ấy cứ quấn quýt mãi, bây giờ còn cho nó vào phòng ngủ.
Mẹ có cách nào hay thì bày cho Vũ Như đi.”
Hoàng Phương nhìn đứa con gái xinh đẹp như hoa như ngọc của mình một lát, cảm thấy nó thật ngốc. Bà hừ giọng: “Đàn ông nào không ham của lạ? Cái con cần ưu tiên không phải là tình cảm yêu thích của con rể mà là sự chống lưng của Hạ Cẩm Chỉ cần bà ta còn để con ở lại, con hãy mau chóng sinh con trước.”
Vũ Như bực bội đập tay xuống mặt bàn, gắt gỏng: “Con đã là con không có cách dụ dỗ được anh ta rồi mài”
Hoàng Phương cười khẩy, đem đứa con ngốc nghếch của mình ra dạy dỗ một chút để cho nó sáng mắt: “Dễ mình dễ người, khó mình khó người Bắt đàn ông lên giường với mình thì không thiếu cách. Chỉ cần trước lúc thành công, con làm sao cho đối thủ của mình không thể cán đích trước là được.”
“Ý mẹ là…”
Hoàng Phương bật cười, gõ yêu lên trán con gái một cái: “Con bé ngốc này. Mẹ nói thế còn chưa rõ ràng hay sao? Kiếm cái gì bỏ vào bụng con bé kia, làm cho nó có ngủ cùng đàn ông cả đời cũng không thể thụ thai. Như thế cho dù con rể có giữ nó bên người thì cũng chẳng khác gì tình nhân. Còn con tìm cách sinh ra quý tử nối dõi cho nhà họ Tống để trở thành chính thất. Hiểu chưa?”
Vũ Như ngỡ ngàng một lúc mới “À” lên một tiếng. Mẹ đúng là mẹ nha, không tính đường ngắn như cô mà còn lo cả chặng đường dài. Chỉ cần triệt đường sống của đối phương hoàn toàn là đồng nghĩa với việc thêm cơ hội sống sót cho mình. Nguyễn Vũ Như cảm thấy chuyến đi này không uổng công một chút nào, cô đã ngộ ra thêm một điều quan trọng nữa. Cô ôm lấy Hoàng Phương, nũng nịu ngọt ngào: “Mẹ là giỏi nhất! Có mẹ ở đây, Vũ Như chẳng sợ gì nữa”
Hoàng Phương lại gõ vào trán con gái một cái: “Thôi đi. Chỉ lúc nào cô đánh thua người ta mới chạy về cầu cứu bà già này thôi chứ gì”
“Mẹ..” Vũ Như nhõng nhẽo một hồi, sau đó nghiêm túc trở lại. “Để con nói cho mẹ nghe một chuyện này”
Hoàng Phương nâng mí mắt, nhìn vẻ mặt đang vui sướng của con gái: “Có gì mau nói, đừng có tỏ vẻ nguy hiểm ở đây”
“Thì nói, chuyện là..”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK