Ở bệnh viện, Nguyễn Vũ Như vừa cúp điện thoại chưa lâu thì Hoàng Phương đã mang canh hầm chạy tới. Vũ Như chưa thể ngồi dậy, thấy mẹ đến thì chỉ năm khóc.
“Mẹ… Vũ Như không muốn phải chia tay với anh Thành đâu.” Cô mếu máo, nước mắt chưa kịp khô đã lại dòng sau lấn dòng trước.
Hoàng Phương ngồi xuống bên giường, nữ hộ lý giúp bà xử lý một chút thao tác để giúp Vũ Như ăn canh. Xong xuôi, Hoàng Phương mới nói: “Con gái ngốc. Lúc này mà còn chưa rõ tình hình hay sao? Tống Thành là loại người cuồng ngạo, muốn gì làm nấy. Con sao có thể khiến hẳn quay đầu được.”
Thấy Vũ Như lại muốn khóc đến nhũn ra, bà xoa đầu cô, nói tiếp: “Con kiên nhẫn chờ ít lâu, khi cảm giác mới lạ kia qua đi, hẳn sẽ không còn để ý đến con ranh đó nữa. Về sau, nếu nó chết, Tống Thành lại đến trải thảm rước con về. Con còn sợ cái gì?”
Vũ Như trong đầu chẳng tính toán được gì, nghe mẹ nói trước sau đều có lí, bèn chấp nhận. Dù sao mẹ tính lúc nào cũng đúng, cứ nghe theo sẽ không chịu thiệt.
Đã mười giờ sáng, Vũ Như theo sự sắp xếp của mẹ gọi điện cho Tống Thành để bàn về việc đòi bồi thường. Lúc này Tống Thành còn đang mơ màng ôm An Nhiên ngủ bù, điện thoại hắn vứt ở phòng mình. Vũ Như gọi mãi không được, bèn đổi sang gọi cho quản gia.
Hà Văn Nhĩ nghe xong yêu cầu của cô, trong lòng có chút vui mừng. Thế là cậu chủ đã chính thức đem mọi chuyện nói ra rõ ràng, người nào cần giữ, người nào cần đi đều sáng tỏ. Tuy nhiên, ông vẫn đáp lại khách sáo: “Cô Vũ Như, chuyện này vượt quá phận sự của tôi. Chi bằng cô gọi cho thư kí Ân Lãm, cậu ấy có thể đại diện cho cậu chủ cùng cô bàn bạc.”
Vũ Như đã nghe danh Ân Lãm là “đại tổng quản” đanh đá ở tập đoàn NO, những lần gặp qua đều thấy được sự cứng rằn khó chơi của anh ta. Lần trước cô mồi chài anh ta bất thành, bây giờ lại đi nói chuyện đòi bồi thường thì thật mất mặt. Hơn nữa, Ân Lãm còn là tiến sĩ luật, xuất thân trong gia đình có nhiều người làm luật sư. Bảo cô đi gặp người người ăn lý lẽ mà lớn lên như Ân Lãm, cô không tránh được một cơn run rẩy.
Nghĩ đến nửa ngày, Hoàng Phương ở bên cạnh sốt ruột, bèn thu lại điện thoại, tự mình nói: “Được. Ông liên hệ với đến bệnh viện gặp tôi.”
Hà Văn Nhĩ bực mình cúp máy. Thì ra thói hống hách của Vũ Như là học từ bà mẹ này ra.
Ông nén giận, lập tức gọi cho Ân Lãm: “Có chuyện tốt đây. Cuối cùng cậu chủ nhà chúng ta đã quyết định xong việc hôn nhân rồi. Vũ Như vừa gọi tôi, yêu cầu được bồi thường. Giờ cậu qua nói chuyện với hai mẹ con cô ta ở bệnh viện có được không?”
Ân Lãm nghe xong cũng thấy thoải mái.
Ông chủ lớn vứt xuống được một bọc rác, anh dĩ nhiên phải cao hứng. “Được. Hợp đồng bồi thường sẽ sẵn sàng ngay”
“Có việc này, sợ là hai mẹ con nhà kia lại âu ta. Bảo cậu ta chạy đến gặp ông bà chủ náo loạn ầm ĩ” Hà Văn Nhĩ căn dặn thêm. “Cậu cứ thoải mái một chút, đáp ứng mấy đòi hỏi của cô ta cho xong chuyện.”
“Vâng” Cuộc gọi vừa kết thúc, Ân Lãm lập tức lấy từ ngăn kéo ra một bản hợp đồng bồi thường. Anh đã dự đoán trước tình huống này nên đã soạn sẵn một bộ, chỉ chờ đến lúc cần dùng.
Ở biệt thự của Tống Thành, bình minh vẫn như chưa thức giấc. Hắn vừa trải qua một ngày mệt mỏi ở nhà bố mẹ, lại thêm một đêm ầm ï mất ngủ, bây giờ ngủ say như chết.
An Nhiên bị hẳn ôm chặt, cựa quậy không nổi Từ lúc bị hắn náo loạn, cô không dám ngủ tiếp. Thành ra mấy tiếng đồng hồ đều nằm im cho hẳn ôm, mặt đối mặt, nhân tiện ngắm hẳn ở cự li gần.
‘Tống Thành đột nhiên mơ màng mở mắt, đôi môi theo thói quen lần đến hõm cổ An Nhiên, hôn một chút. Cô sợ đến cứng người Hắn như con sư tử lười biếng, đôi mắt phượng hé mở lim dim, ánh sáng bên trong con ngươi ngái ngủ hơi lay động. Nhìn thấy An Nhiên vẫn ở trong vòng tay mình, hẳn nhếch môi thỏa mãn, lại nhắm nghiền mắt ngủ tiếp, bàn tay không quên xoa eo cô một chút vỗ vì An Nhiên giật mình, cản môi nhẫn nhịn.
Cô đang nhìn hắn chằm chằm, cảm thấy khuôn mặt này có chút xa lạ, không giống thường ngày. Rõ ràng lúc ngủ, hẳn trông rất vô hại. Các đường nét trên mặt đều hiền hòa đi rất nhiều. Sống mũi cao không còn đĩnh đạc khí phách mà trở nên quyến rũ khác lạ.
Hàng mi đen và dày của hẳn rợp bóng, làn da nhẫn nhụi Hình như đến giờ phút này cô mới nhận ra hắn thực sự rất đẹp trai. Ngón tay cô vô thức đưa lên, chạm khẽ một đường dọc xương quai hàm sắc sảo. Cảm giác dễ chịu từ đầu ngón tay khiến cô thấy như mình vừa được lợi, cũng nhẹ nhõm rời khỏi giường.
An Nhiên đi vào nhà tằm làm vệ sinh xong, lúc quay ra thấy Tống Thành đang năm thoải mái giữa giường, hai tay dang rộng không kiêng kị. Bất giác, cô nghĩ tới tướng ngủ của con trai. Cá Chép khi ngủ say cũng thoải mái dang rộng tay chân, một mình chiếm nửa giường to.
Suy nghĩ đó khiến cô bật cười. Chưa từng ngủ cùng đàn ông bao giờ, An Nhiên không có cơ hội so sánh, chỉ tự cho rằng đó là kiểu ngủ đặc trưng của nam giới. Cô bước tới gần giường ngủ, cảm thấy mình có chút ngu ngốc khi muốn quay lại giường ôm hắn ngủ tiếp.
“Ài, điên rồi!”, cô tự nhéo má mình một cái. Sao lại đi tham luyến cái loại người đê tiện như hắn chứ. Có phải mình cô đơn lâu quá rồi nên mới kì quái như vậy không? Cô tự thấy bực bội với chính mình.
Thoáng nhìn thấy “thủ phạm” vẫn đang ngủ ngon lành, An Nhiên cảm thấy nếu không trút cơn bực này đi thì đúng là bạc đãi chính mình. Chẳng mấy khi có cơ hội tốt như thế.
Tại bệnh viện trung tâm thành phố, Ân Lãm đã tới phòng bệnh của Vũ Như. Anh ngồi trên salon, đối diện hai mẹ con, sắc mặt lạnh tanh không biểu cảm. So với sự lạnh lùng phảng phất hơi hướm đe dọa của Tống Thành thì sự lạnh nhạt của Ân Lãm có phần khinh bỉ đối phương hơn, giống như trước mặt dù có là đại mỹ nữ hay một núi châu báu cũng không khiến đôi mắt người này lóe lên một tia sáng.
Vừa nghe thấy Vũ Như đặt vấn đề muốn Tống Thành chia một nửa tài sản, Ân Lãm đã bật cười như xem một đoạn kịch tiếu lâm.
Hai mẹ con nhà này có phải không ý thức được khái niệm tài sản, không biết một nửa một nửa cơ nghiệp của Tống Thành có ý nghĩa như thế nào sao?
Đúng là trơ trẽn, không biết trời cao đất dày, khiến anh cười không nhặt được răng rồi!
“Anh Lãm, anh cười thế là có ý gì?” Vũ Như bất mãn, cảm thấy xấu hổ khi bị người ta cười nhạo ầm ï. “Anh chê cười tôi?”
Ân Lãm vẫn ôm bụng, Hoàng Phương đã tiếp lời: “Cậu chỉ là một gã thư kí. Thế mà thấy con gái ta bị Tống Thành lạnh nhạt lại dám cười nó. Để xem, đến lúc nó quay trở lại, cậu còn nhe được cái răng nào ra cười nữa không”
Bị nhắc thẳng mặt, Ân Lãm tỏ ra nghiêm chỉnh sửa sang lại tư tỉ nén cười, sắc mặt khinh thường lạnh nhạt lại lộ ra làm Vũ Như có cảm giác mình vừa tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa: “Xin lỗi bà Hoàng Phương, cô Vũ Như.
Tôi làm hai người giật mình phải không?
Nhưng đó là vì hai người làm tôi giật mình trước. Một nửa tài sản của ông chủ tôi là đề nghị quá mức tham lam.”
Nguyễn Vũ Như mím môi tung chiêu: “Hừ, bốn năm trước, tôi cứu anh ta một mạng. Nếu không, liệu anh ta có còn gây dựng được khối tài sản ấy không? Chẳng lẽ mạng anh ta không bằng một nửa khối tài sản vô ti “Tài sản vô tri, nhưng người thì hữu tri”
Ân Lãm cảm thấy nói thêm với người không biết nhận định tình hình như Vũ Như chỉ phí nước bọt. Anh đẩy tập hợp đồng về phía hai người, lạnh nhạt nói: “Phần quà báo đáp bốn năm trước sếp tổng của chúng tôi đưa cho cô Nguyễn Vũ Như đã rất lớn. Trong suốt bốn năm qua, chỉ phí cho cô mua sắm hàng hiệu không hề tiết kiệm, tất cả đều được ghi chép rõ ràng trong bản phụ lục. Bây giờ ngài ấy lại đưa thêm một loạt tài sản nữa, có cả tài khoản tiết kiệm và bất động sản. Nếu là người khác tích cóp cả đời cũng không mua nổi một phần của khối tài sản này. Hai người xem đi, nếu đồng ý thì kí tên”
Hai mẹ con Vũ Như nghe Ân lãm kể ra một loạt thì sáng mắt lên. Đến khi nhìn vào bản hợp đồng và phụ lục thì suýt nữa văng tục.
“Chó chết!” Hoàng Phương cáu tiết đem hợp đồng xé nát, quên cả việc tỏ ra đoan trang, gầm lên: “Chúng mày đây là ý gì? Bố thí cho ăn xin sao? Tao sẽ đi gặp bố mẹ nó, để xem cả nhà nó nói gì”
Ân Lãm mỉm cười: “Tùy bà. Nhà họ Tống mấy đời làm thương nhân, buôn bán khôn khéo. Bà thử đến gặp họ xem, có khi họ cảm thấy cậu chủ chỉ tiêu quá mức phụng phí, lại muốn siết chặt khoản bồi thường. Nếu tính chỉ li thời giá từ bốn năm trước, có khi còn đòi cô Vũ Như trả lại không ít. Hai người cứ suy nghĩ kĩ.
Bất cứ lúc nào muốn kí thỏa thuận đều có thể gọi cho tôi”
Nói dứt lời, Ân Lãm đứng lên, cầm theo cặp hồ sơ đi thẳng, không buồn liếc thêm hai mẹ con đang sững sờ ngây ngốc nhìn nhau Anh lái xe về biệt thự để báo cáo với Tống Thành. Không ngờ, tâm trạng tốt đẹp mới tới cổng đã bị Hồng Ngọc làm cho bay biến.
Cô ta nhào ra, sắc mặt tái mét, kêu âm lên: “Có chuyện, có chuyện rồi…”
Ân Lãm nhảy khỏi xe, vội chạy lại, tính hỏi cơ sự. Nhưng Hồng Ngọc nhanh hơn đã bô bô nói ra: “Cậu chủ đang nổi trận lôi đình. Vì cô An Nhiên đã cạo sạch lông nách của cậu ấy”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK